Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Đẳng Cấp Binh Sĩ Khi Khảo Hạch

Phiên bản Dịch · 1357 chữ

"Thất bại, nhóm kế tiếp." Ngưu Ngũ lớn giọng vang lên, mười tên bình dân ủ rũ cúi đầu rời đi.

Đến bây giờ đã là nhóm thứ mười, cũng chính là một trăm người, không có một người nào chạy hết chặng đường.

Người có thành tích tốt nhất kia, cũng chỉ chạy được hai phần ba, cũng chính là hai trăm mét. Việc này khiến Lưu Phong hoàn toàn không nghĩ tới được, đây cũng là quá yếu thật.

"Thiếu gia, thân thể của bình dân quá yếu đuối, có thể có thành tích như vậy coi như là đã tốt rồi." Ngưu Bôn khuyên nói.

"Haiz. . . sửa đổi lại một ít quy định, qua một trăm mét coi như quá quan, chạy xong hai trăm mét đãi ngộ đề cao năm thành, ba trăm mét đãi ngộ tăng gấp đôi." Lưu Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt ra đẳng cấp binh sĩ sớm hơn.

Lúc đầu hắn muốn sau khi huấn luyện xong rồi chia ra thành tài trí phổ thông binh, tinh binh, lính đặc chủng, xem ra hiện tại chỉ có thể làm sớm hơn một chút vậy.

"Có thể, trong quân đội chính là cường giả vi tôn." Ngưu Bôn rất tán thành.

. . .

Cuối cùng trắc thí đã xong, chỉ có 8 người chạy xong ba trăm mét, 32 người chạy xong hai trăm mét, 108 người chạy xong một trăm mét.

Số người này, khiến cho Lưu Phong rất không hài lòng, đặc biệt là những người chạy xong ba trăm mét, thế mà chỉ có 8 người, cách số lượng mà hắn mong đợi rất nhiều..

"Thiếu gia, 8 người có thể chạy xong ba trăm mét, đều là những thợ săn đỉnh tiêm trong lãnh địa, là những người có thể một mình săn giết lợn rừng chó săn." Ngưu Bôn nhìn qua những gương mặt quen thuộc trong đám người đó, vội vàng cao hứng nói.

Đều là những người sinh hoạt chung trong lãnh địa thì đương nhiê Ngưu Bôn cũng quen biết những người này, trong đó thân thủ của vài người hắn cũng khâm phục vô cùng.

Hắn còn đích danh chỉ tên một người là Tân Khắ, Lưu Phong nhìn sang, phát hiện đối phương chỉ mới hai mươi tuổi, Ngưu Bôn nói đối phương có bản lĩnh một mình đả hổ.( võ tòng cmnr.)

"Ừm! Rất tốt."

Lưu Phong nhìn 148 người đang ngồi đó, bộ dáng của bọn họ bây giờ cũng không đẹp mắt lắm, tất cả ôm bát hốc lấy hốc để, bị sặc cũng không nỡ phun ra, dùng sức nuốt xuống, thực sự giống quỷ chết đói đầu thai.

"Sau khi ăn no, dẫn bọn hắn đi quân doanh, bắt đầu huấn luyện từ hôm nay." Lưu Phong phân phó nói.

Khoảng cách từ quân doanh đến lâu đài không xa, là từ hai ngày trước, Lưu Phong đã sai bảo người khác xây nên, mặc dù còn rất đơn sơ, nhưng dù sao cũng tạm gọi đó là quân doanh.

Ngưu Bôn mang người đi quân doanh, Lưu Phong nghe nói Ngưu Bôn đã từng đi lính, vậy thì tạm thời vứt những người này cho hắn quản lí.

Dưới sự dẫn đầu của Ngưu Bôn, 140 người được đưa vào trong quân doanh , theo mệnh lệnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân chụm lại thành chữ V, hai tay kẹp sát đùi, trở thành một đội quân đông lào hùng mạnh.

Tân Khắc tò mò nhìn tất cả, hắn sở dĩ đến đây tham quân là vì chén mì kia mà thôi, dù sao hắn là thợ săn đỉnh tiêm, không thiếu một miếng ăn.

Hiện tại hắn có chút tò mò về những thứ trong quân doanh này, tất cả rất lạ lẫm, gẩy gẩy cái lòng tò mò của hắn.

Tân Khắc nhìn Ngưu Bôn đang đức trên bục, hắn biết Ngưu Bôn rất lợi hại, nghe nói vào lúc tuổi còn trẻ đã lập ra chiến công, còn đi tới quốc đô làm kỵ sĩ.

Có thể nói, Ngưu Bôn là một trong số ít người mà Tân Khắc kính nể, mà thành chủ đại nhân mới tới cũng là người mà hắn khá kính nể, đặc biệt là chén thịt nướng kia, khiến hắn khó quên.

"Khụ khụ khụ. . ." Ngưu Bôn vốn đang rất bình tĩnh thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, tràn đầy sát khí, khiến cho cả đội ngũ đang ồn ào trở nên yên tĩnh trở lại.

"Các ngươi là những người thông qua khảo hạch, có người thành tích rất tốt, có người thành tích rất kém cỏi, đương nhiên đãi ngộ cũng sẽ có khác biệt."

Ngưu Bôn lập tức nói một ít thứ khiến người khác trở nên chăm chú. "Lương bổng mà các ngươi dựa vào khi tham quân đều là dựa vào thành tích mà các ngươi đạt được trong lúc thí luyện. . ."

Vừa dứt câu, rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở ra, lí do bọn hắn tham gia là vì lương rất cao.

"Hiện tại, xếp hàng đi ký tên điền địa chỉ của thành viên tron gia đình, nếu như các ngươi xui xẻo chết trận, như vậy thì tiền trợ cấp liền sẽ giao cho người trong nhà của các ngươi."

Ngưu Bôn lạnh lùng nói xong, rồi cất bước rời đi, hắn định lại đi nghiên cứu một chút thứ mà thiếu gia cung cấp cho hắn thao luyện, mặc dù trong hai ngày này hắn đã cùng năm người con trai luyện tập, nhưng vẫn có chút chưa tận hứng.

"Mọi người đi theo ta." Ngưu Đại năm huynh đệ ở bên cạnh hô.

Đám người lập tức cất bước sau đó đi vào trong một kho hàng, Ngưu Đại mang một tấm thủ lệnh ra, sau đó mới được cho phép đi vào.

Bên trong có một người trung niên đang ngồi, đây là một trong những văn thư được tiển, phụ trách việc hậu cần cho quân doanh.

"Tất cả một trăm bốn mươi bộ huấn luyện quân phục, bao gồm giày, mũ, khăn mặt, chén gỗ, đũa gỗ các loại!" Hậu cần văn thư nhìn qua thủ lện, lập tức gọi người mang vật tư đến.

Ngưu Đại quay đầu la lớn, "Hiện tại, từng người xếp hàng tiến lên nhận vật tư."

Tân Khắc xếp ở đầu hàng, hắn đi tới trước mặt văn thư hậu cần, cầm một cây bút lóng ngóng bởi vì hắn không biết chữ.

"Không biết chữ thì ngươi đọc, ta đến viết." Hậu cần văn thư thiện ý cười một tiếng, tiếp nhận bút rồi viết lên quyển da dê, người biết chữ, có thể nhìn thấy trên quyển da dê có ghi bốn chữ : Quân nhân hồ sơ.

"Ta tên là Tân Khắc, là cô nhi, nhà ở Tây Dương Thành. . ."

Sau khi văn thư hậu cần viết xong, cầm một miếng gỗ ở bên cạnh, viết lên phía trên tên của Tân Khắc, còn có một cái số hiệu là 001.

Những vật này, đều là những thứ mà Lưu Phong làm ra trong hai ngày, đặc biệt tất cả những thứ trong quân doanh, khiến cho hắn lãng phí rất nhiều tinh lực.

Văn thư hậu cần đưa miếng bảng gỗ giao cho Tân Khắc, hết sức nghiêm túc nói. " cái bảng hiệu này ngàn vạn không thể làm mất, đây chính là thứ chứng nhận cho thân phận của ngươi."

"Tạ ơn!" Tân Khắc cười một cách xấu hổ, sau đó đi đến bên cạnh Ngưu Đại.

"Đây là y phục huấn luyện của ngươi, về sau ở trong quân doanh, thống nhất mặc y phục này, người không mặc đều sẽ bị phạt." Ngưu Đại mang một đống quân phục đưa cho Tân Khắc, nghiêm khắc dặn dò.

Những vật tư này, chính là thứ mà Lưu Phong mất rất nhiều ngân tệ mới có được, chính là muốn làm cho quân doanh tạo ra cảm giác quy củ tuyệt đối.

Bạn đang đọc Theo Ta Làm Thành Chủ ( dịch ) của Ngao Dạ Đại Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thủysắcyêuđầu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.