Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh sáng đom đóm

Phiên bản Dịch · 2096 chữ

“Mẹ Bạch Vũ, người vừa mới đi là ba Bạch Vũ sao ?”

Thái Hồng nhìn bóng dáng vai rộng eo thon kia, ghé sát Cung Hân hỏi nhỏ.

Cung Hân nhất thời không phản ứng lại, vừa định nói với cô ấy không phải, đột nhiên nghĩ tới mối quan hệ với Tiêu Tông lập tức xoay qua nói:”…đúng vậy.”

-“Đã lâu rồi đây mới là lần đầu gặp ba Bạch Vũ, anh ấy đi nhanh như vậy sao ? Không đợi mọi người à ?

Lúc Thái Hồng vừa quay lại thì nhìn thấy Cung Lục Sinh đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy còn chưa kịp nhìn kỹ xem ba Bạch Vũ là người như thế nào.

Bạch Vũ có gương mặt đẹp như tạc tượng, không ít phụ huynh từng lén lút sau lưng Cung Hân thảo luận về người ba thần bí của Bạch Vũ.

-“ không phải, anh ấy nói xe đỗ bên ngoài, nắng rất gắt nên ra bật điều hoà trước, anh ấy sẽ ở trong xe đợi chúng tôi kết thúc.”

Lời này thì đúng là sự thật .

Sau tiết mục của bọn họ vẫn còn hai ba tiết mục nữa, trong đó có một tiết mục là biểu diễn hợp xướng của các em lớp Ánh Trăng, cho nên các em đang ở sau cánh gà đợi lên sân khấu còn phụ huynh thì về lại chỗ ngồi.

Khi Cung Hân quay lại chỗ ngồi, khi nhìn thấy Tiêu Tông và Lục Cung Sinh ngồi cạnh nhau thì đầu lại lớn hơn một vòng.

Nhưng Tiêu Tông vừa nhìn thấy cô thì chỉ gật đầu rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Cô hơi ngờ vực, sao hôm nay Tiêu Tông lại dễ dàng rời đi như vậy.

Cung Lục Sinh nói với cô, anh ta đã nói rõ “mối quan hệ” của bọn họ với Tiêu Tông rồi.

-“ Không phải em nói rằng anh ta ưa sạch sẽ sao ? Ở cùng với vợ người khác, việc này anh ta không thể làm được.” Cung Lục Sinh đưa cho cô đoạn phim mới quay.

Cung Hân vừa mở đoạn phim vừa nghĩ, ai biết được, bao nhiêu năm qua nói không chừng đạo đức của anh ta đã suy giảm rồi cũng nên ?

Thực ra cô cũng không muốn lừa gạt Tiêu Tông, Lúc ở nhà hàng Thiên Nga Trắng nhất thời bồng bột cũng có chút bất mãn với anh ta nên mới diễn vở kịch ấy.

Vốn dĩ nghĩ rằng sau khi buông chén trà thì đường ai nấy đi, không ngờ rằng về sau Tiêu Tông lại trở thành khách thuê phòng của mình, còn thực thà tin lời nói dối kia.

Cung Hân vốn không biết Tiêu Tông lúc về nước mang theo tâm tư gì.

Nhưng ở dưới cây đa lớn đợi chờ, lời xin lỗi ở Thiên Nga Trắng, một năm tiền thuê như là lột bỏ hết mọi việc.

Cung Hân có thể đoán được, lần này gặp lại Tiêu Tông còn mang theo không ít tình ý mập mờ, như đom đóm lúc sáng lúc tối.

Có vài người đàn ông cô có thể đùa giỡn được, có vài người cô không thể đùa.

Loại người như Tiêu Tông, đùa một chút liền nghĩ là thật, nếu như làm thật có khi hôm đó anh ta sẽ dẫn cô lên cục dân chính đăng ký luôn không chừng.

Tiêu Tông là người đàn ông nghiêm túc, cô không thể đụng vào, cũng không muốn nghĩ tới.

Cung Lục Sinh cũng lái GLS, của Cung Hân là màu đen tuyền, của anh là màu trắng sáng, hai người mua cùng lúc. Cung Lục Sinh trả tiền hai chiếc xe làm cho nhân viên 4S cứ mãi khen anh thương vợ, Cung Lục Sinh vui không tả nỗi, còn vui vẻ phụ hoạ theo.

Cầm bàn tay mềm mại của cô, Cung Hân chỉ có thể trừng mắt nhìn, lén dùng tay nhéo vào vùng lưng không có miếng thịt dư nào của anh ta.

Sau khi Cung Bạch Vũ ra đời, hai xe dòng thể thao trong nhà Cung Lục Sinh đều bán hết đổi thành dòng SUV, mặc dù Cung Bạch Vũ không thường xuyên ngồi xe anh nhưng ghế sau xe luôn được đặt một cái ghế cho trẻ em.

Biên Kịch Tiger hiện nay của anh lần đầu tiên lên xe cũng hơi ngạc nhiên, còn nói chưa từng nghe chuyện Cung lão sư đã kết hôn sinh con.

-“Đi Beefun hay là Pinolo ?”

Cung Lục Sinh hỏi xong cũng cảm thấy buồn cười.

Bản thân trước đây chỉ biết hỏi đi quán bar nào, bây giờ mở miệng ra đều hỏi đi quán ăn gia đình hoặc khu vui chơi nào.

-“Beefun vậy, Bạch Vũ thích pizza với mỳ Ý ở đó” cài dây an toàn cho Cung Bạch Vũ xong, Cung Hân ngồi vào ghế phụ.

Chiếc SUV màu trắng lái về khu Thiên Hà, mới bắt đầu Cung Bạch Vũ còn thích thú cứ bắt mẹ diễn đi diễn lại mấy bài hát thiếu nhi.

-“Chú Lục, cháu với mẹ biểu diễn có đẹp không ?” Cậu bé đang hưng phấn không để ý đến hiềm khích trước đây, chủ động bắt chuyện với Cung Lục Sinh.

“Đẹp lắm, chú quay lại cho hai mẹ con rồi, đợi lát sẽ gửi cho ông bà nội coi.”

Gia đình họ Cung có một nhóm wechat, Cung Nhị Sinh là nhóm trưởng đổi tên nhóm thành “gia đình vui vẻ nhà họ Cung”

Mặc dù nói là nhóm gia đình, nhưng trong nhóm đa phần là đề cập đến cuộc sống thường ngày của Cung Bạch Vũ.

Hôm nay Cung Bạch Vũ mặc đồ gì, Cung Bạch Vũ đi đâu chơi đều được gửi lên nhóm, nếu như một ngày không gửi thì hai vị ở Vân Nam kia sẽ liên tục gọi video tới.

Cậu bé bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng thấm mệt, cái đầu nhỏ bé dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cung Hân tắt tiếng điện thoại, hạ thấp âm lượng của đài trên xe.

Cung Lục Sinh cũng tăng nhiệt độ máy lạnh lên hai độ.

Anh xem thời gian rồi lái xe lên cầu vượt, chọn đoạn đường dài hơn chút để Cung Bạch Vũ có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Vì buổi biểu diễn, nên buổi sáng Cung Hân trang điểm rất tỉ mỉ.

Cô trang điểm vừa phải nhưng có đính thêm vài hạt cườm lấp lánh dưới mắt, vì các cha mẹ khác muốn trang điểm phù hợp với đồ của đội cổ vũ nên đã thảo luận cả đêm thống nhất kiểu trang điểm.

Vài tia nắng chói chang buổi trưa xuyên qua tán cây, chiếu loang lỗ lên mặt cô.

Ánh nắng chiếu vào những hạt cườm trên mắt cô, càng làm hiện ra nhiều đốm sáng nhỏ phản chiếu lên mu bàn tay trái của người đang cầm vô lăng.

-“Em mệt rồi nên nghỉ chút đi, đến nơi thì anh sẽ gọi.” Cũng có vài đốm sáng khẽ phản lên đáy mắt anh, chỉ trong thoáng chốc rồi lại chiếu đến nơi nào không rõ.

-“Không mệt, chỉ là hơi đói thôi.” Lục túi đồ của mình, Cung Hân cuối cùng cũng quyết định chọn kẹo trứng sô cô la mà Uông Sán mua cho con trai cô.

Xé gói kẹo ra, bỏ đồ chơi trong trứng cất vào túi,sau khi cảm ơn Uông Sán đã cung cấp đồ ăn, Cung Hân bắt đầu bốc nửa miếng sô cô la sữa.

-“Sao vậy, làm gì mà nhìn em như vậy?”

Ánh mắt của anh sáng không kém gì mặt trời bên ngoài, cũng nóng rát như nhau.

Đợi đèn đỏ lần thứ ba Cung Hân không nhịn được liền hỏi, lại nghĩ có khi nào mặt cô dính sô cô la không, liền hạ tấm che xuống định soi gương .

-“Không, chỉ là anh nghĩ anh chưa từng nhìn thấy em khi biểu diễn ?”

Từ khi Cung Hân học đại học năm hai đến lúc tốt nghiệp anh đều ở Nhật, đợi đến khi Cung Hân mang thai anh mới trở về nước, nên chưa có cơ hội nhìn thấy cô tham gia biểu diễn, buổi biểu diễn tốt nghiệp cũng là xem qua video mà Cung Hân gửi cho anh.

Vừa nãy khi quay phim trong nhà hát, anh có lúc ngẩn ngơ như người mất hồn.

Cung Lục Sinh nghĩ, Cung Hân đã bao lâu chưa lên sân khấu hát nhỉ?

Cung Hân bỏ miếng sô cô la giòn vào miệng nhai kêu răng rắc, “Đúng vậy, ai biểu mấy năm đó anh đi tu học chi, bỏ mất mấy năm thanh xuân của em.”

Cung Lục Sinh học hành không tốt lắm nhưng thích đọc truyện tranh, lúc tiểu học đã bắt đầu vẽ bao nhiêu hình trên sách, sau khi xem “One Piece” “Naruto”

thì càng vẽ nhiều hơn, gia đình cũng thương con trai nhỏ nên để anh thích vẽ gì thì vẽ nấy.

Sau khi bệnh SARS kết thúc, Cung Nhị Sinh cũng để mặc anh tự do phát triển, cũng là muốn Cung Lục Sinh tự có thành công của riêng mình, Năm lớp mười một anh bắt đầu đăng nhiều kỳ lên các tờ tạp chí.

Những năm đó báo giấy vẫn rất thịnh hành, vẫn chỉ có các hoạ sĩ mới mua loại giấy loại đắt tiền, thời vẫn còn dùng dao khắc hoa văn lên giấy .

Sau khi tốt nghiệp học viện mỹ thuật Quảng Châu, Cung Lục Sinh mở văn phòng truyện tranh, ký với hai tác giả, vài người cùng nhau phát triển rất tốt.

Các tác phẩm rất được đón đọc, công việc sự nghiệp đang thuận lợi, lại được cấp nhà tái định cư. Công danh, tiền tài đột ngột tới làm cho anh năm ấy mất phương hướng.

Sống trong xa hoa được nửa năm thì Cung Lục Sinh bừng tỉnh giấc, vừa hay người chủ biên không bao giờ rời bỏ anh đã trao cho anh một cơ hội, hỏi anh có muốn đi tu học ở Nhật hai năm không, về sau còn có cơ hội lớn xuất bản truyện tranh dài tập ở Nhật.

Cung Lục Sinh suy nghĩ mấy đêm liền, nghĩ trong nhà còn có cô gái kia đang đi học nên cuối cùng cũng đồng ý.

Ngày ra sân bay, Cung Hân hai mắt ngấn lệ nhưng vẫn cười nói: chú Tiểu Lục qua bên đó nhớ không được trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc quay về đừng mang theo đứa bé lai Nhật Trung nào đấy.

Anh vuốt mái tóc cô, nói: em ở nhà phải ngoan đấy.Nhưng ông trời đúng là biết trêu người, ta không thể đoán được ?

Cung Lục Sinh vẫn luôn hối hận những năm ra nước ngoài đó.

Nếu như lúc đó anh vẫn bên cạnh Cung Hân, thì có thể sẽ ngăn được người đàn ông khác cướp đi bao nhiêu tình cảm của cô không?.

Có lẽ anh và Cung Hân cũng sẽ không như bây giờ, duy trì một mối quan hệ không rõ ràng.

Đạp nhẹ chân ga, xe bắt đầu nổ máy

Những đốm sáng vẫn rọi khắp nơi, trong xe chỉ còn âm thanh phát ra từ đài phát thanh. Buổi trưa là tiết mục âm nhạc, DJ phát bài hát điệu Bossa Nova ngọt ngào khiến người nghe đi vào giấc ngủ.

Cung Lục Sinh thấy mình đã để thời gian ngừng lại quá lâu, đang định mở miệng ra bắt chuyện, liếc mắt qua nhìn thì thấy người con gái bên cạnh đã nhắm mắt dựa vào cửa sổ rồi.

Ha, còn nói không mệt.

Lại thêm một cái đèn đỏ.

Cung Lục Sinh cảm giác mình như đang hưởng thụ không gian yên bình vậy.

Từ đó nói như thế nào nhỉ ? Hạnh phúc nhỏ?

Nếu như trong đài không phát ra tên người con trai kia thì có lẽ sẽ hoàn hảo biết bao.

-“Tiếp theo sẽ là bài hát do bạn Ôn Nhu Nhất Đao yêu cầu, bài hát “Listen” đến từ ca sĩ Quý Tinh Lan !”

Cung Lục Sinh mím chặt môi, nhìn người con gái vẫn đang nhắm mắt bên cạnh.

Anh vươn tay ra tắt âm lượng trước khi người con trai kia kịp cất tiếng hát.

Bạn đang đọc Thích Nàng của Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Minhtieulan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.