Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Lục Thúc

Phiên bản Dịch · 1475 chữ

Một giọt mồ hôi từ sau tai trượt xuống, nhanh như chớp trốn vào trong cổ áp sơmi

Tiêu Tông không rảnh lo lau mồ hôi, trợn to đôi mắt chỉ có thể gắt gao nhìn bóng dáng nữ nhân trước mắt

Vừa mới khi nữ nhân đi qua bên người hắn, từ trên người cô bay tới hương vị thực tươi mát, hắn không biết là hương vị,, rất dễ ngửi.

Tiêu Tông biết như vậy thực không lễ phép, nhưng hắn nhịn không được, ánh mắt nồng cháy nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, khóa chặt cô.

Cô cao hơn một chút, khi đó là một mét sáu?

Hiện tại khoảng chừng có một mét sáu tám, cô nương phương nam thường sẽ không cao, nhưng chiều cao này ở bên đây rất xuất chúng.

Tóc cũng dài hơn, năm đó tóc mái như cây nấm nhỏ, hiện tại tóc dài màu nâu bị cột thành đuôi ngựa, ở sau cổ thiên nga lắc lư.

Hơn nữa, mông…… Khụ, mông cũng có thịt hơn một ít, giống một viên mật đào nhỏ.

Nữ nhân mặc áo thun trắng cùng quần cao bồi, quần áo ôm sát từng đường cong trên cơ thể cô lả lướt hấp dẫn.

Nàng ở phía trước cong lưng, tay chống đầu gối cùng tiểu nam hài nói gì đó, một đoạn vòng eo từ bên trong áo thun lặng lẽ hiện ra, trắng đến lóa mắt, trắng đến cào vào tim.

Hắn nuốt nước miếng, mới vừa tiến về phía trước một bước, ống quần đã bị kéo.

Tiêu Tông cúi đầu, tiểu cô nương mắt to chớp chớp nhìn về phía hắn: “Biểu thúc, chúng ta không đi sao?”

“A…… chờ một chút ?” Hắn có chút xin lỗi: “Biểu thúc cùng cô giáo nói chút chuyện……”

Tiêu Tông thiên tài học bá cường đại nhất não tựa hồ có chút ngưng trệ, nhất thời không biết cùng tiểu chất nữ giải thích như thế nào, buột miệng thốt ra

Cô giáo Vương vẫn luôn chú ý đến “Biểu thúc”, vừa nghe nam nhân có chuyện muốn nói với mình, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn: “anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tiêu Tông xấu hổ.

Hắn 17 tuổi nhảy lớp đọc khóa chính quy, mười chín tuổi tốt nghiệp khoa chính quy học vị vào UBC y học viện thiên tài thiếu niên, thế nhưng ở ngay lúc này một cái cớ đều nghẹn không ra.

“Ân…… mama của Niên Niên hình như có nói, dặn tôi mang cái ấm nước trở về nhà?”

“Ấm nước? hình như không có nha.” Cô giáo Vương còn đi đến giá để cặp sách ngồi xổm xuống tìm kiếm.

“A, có thể là tôi nghe lầm.”

Tuy rằng là miễn cưỡng lấy cớ, nhưng cũng không bị gì. Hô, Tiêu Tông ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đôi mắt hắn vẫn luôn cố định ở trên người nữ nhân, nhìn nàng kéo tay tiểu nam hài chuẩn bị rời đi, Tiêu Tông cũng vội vàng cùng cô giáo nói lời từ biệt, trước một bước nắm tay Trần Niên Niên đi đến hành lang, thả chậm bước chân hướng thang lầu đi đến.

Mùi hương kia lại lần nữa từ bên người thổi qua, Tiêu Tông gọi cô: “…… Cung Hân?……”

Âm thanh Tiêu Tông mang theo run rẩy rất nhỏ.

Không đếm được bao nhiêu đêm nằm mơ, cái tên này ở trong đầu hắn không ngừng xoay quanh.

Trong nháy mắt kỳ thật Tiêu Tông không rõ ràng lắm chính mình có hy vọng nữ nhân quay đầu lại hay không.

Quay đầu lại đi, để hắn có thể một lần nữa nhìn thấy cô trước khi tỉnh mộng.

Nhưng tiểu hài tử bên người nàng, không có thời khắc nào không nhắc nhở hắn, cô gái trong mộng đã kết hôn sinh con.

Không đợi Tiêu Tông suy nghĩ cẩn thận, Cung Bạch Vũ ở phía trước, tiểu nam hài nhăn đôi mài rậm.

“Ma ma, có người kêu tên của mẹ.” cậu nhóc kéo tay cô gái, khách khách khí khí nói, nhưng trên mặt biểu tình lại là “Người nam nhân này là ai có quen biết mẹ sao”.

Như Tiêu Tông mong muốn, nữ nhân dừng bước cũng quay đầu.

Như Tiêu Tông suy nghĩ, tai mắt mũi miệng, mỗi một chỗ đều giống như nữ nhân trong trí nhớ của hắn

Tiêu Tông có chút kích động, định mở miệng nói, Cung Hân một câu đem tâm trạng đang kích động của hắn đánh trở về

Nữ nhân trong mắt không hề gợn sóng hỏi: “chào ngài…… Ngài là?……”

Tiêu Tông nhìn nữ nhân hơi hơi nghiêng đầu làm bộ dáng cố gắng suy nghĩ, cả người như chìm vào hầm băng.

*

Cung Lục Sinh mới vừa xối bọt xà phòng trên người xuống, liền nghe được phòng khách truyền đến tiếng giải mật mã

Phòng hắn ở chỉ nhận vân tay của hai người, một là hắn, hai là Cung Hân.

Hắn nghĩ nghĩ nhìn đến đồng hồ treo tường ở phòng tắm, 11 giờ, nữ nhân này đến đây làm gì? Ngày mai không cần đưa Bạch Vũ đi học sao?

Hắn tắt nước,lấy khăn tắm qua loa lau thân mình, lại lấy một cái khăn tắm khác vây quanh ở bên hông, một bên xoa tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Cung Hân đã nằm nghiêng ở trên giường lớn, mặc một kiện MOSCHINO áo thun màu trắng , vạt áo gần che đến mông, hai chân thon dài trắng nõn chân bắt chéo, loáng thoáng lộ ra bụi hoa bí mật bụi hoa ở vùng tam giác .

Nhìn ra được nữ nhân dưới thân, cái gì cũng không mặc.

Quần áo tuy rộng thùng thình, nhưng ngực nữ nhân tròn trịa đem áo thun căng ra thành một vòng cung tuyệt mỹ , bên trong vòng cung ẩn ẩn có hai điểm lồi ra, Cung Lục Sinh híp mắt, phía dưới không có mặc gì, phía trên tự nhiên cũng không có mặc.

Hắn thích tất cả của nữ nhân này .

Từ đầu ngón chân hoàn mỹ, đến từng kiểu tóc khi đi làm, Cung Lục Sinh đều thích đến thảm hại.

Cung Lục Sinh ngày thường thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, niên thiếu uống rượu hút thuốc nhiều, đến hiện tại vẫn luôn giảm bớt hút thuốc lá và uống rượu , nhưng giọng nói vẫn cũng không tốt lên được, thời khắc này Cung Lục Sinh so ngày với ngày thường âm thanh khàn khàn hơn vài phần.

“Đêm nay như thế nào có thời gian rảnh lên đây? Bạch Vũ đâu?” Hắn hướng mép giường đi đến, nhanh chóng lau vài cái, đầu tóc ngắn ngủn không lâu liền lau khô.

“em kể chuyện xưa cho thằng bé ngủ rồi, Maria ở nhà, em liền lên đây.”

Cung Hân tay trái chống khuôn mặt trắng nõn, cô cũng vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô liền từ lầu 34 chạy lên lầu 35, hiện tại đuôi tóc còn thỉnh thoảng nhỏ nước

Cung Lục Sinh ngồi vào mép giường, đem nàng từ trên giường kéo đứng dậy, lấy khăn của mình giúp cô lau khô đuôi tóc

“em tâm tình không tốt?”

Cung Lục Sinh nhìn ra được nữ nhân muốn làm, hắn cũng vui vẻ

Nhưng Cung Hân không thường chủ động như vậy ,thời điểm chủ động, giống nhau đều là gặp phải sự tình gì, tâm tình rất kém cỏi muốn thông qua làm tình phát tiết một hồi.

“Ân……” Cung Hân hưởng thụ nam nhân tri kỷ phục vụ, xếp bằng ngồi ở bên người hắn, còn vươn ngón trỏ quơ quơ xương quai xanh của nam nhân .

Ngón trỏ thực mau đi xuống dưới, vẽ vòng tròn trên ngực của nam nhân, lại dọc theo mấy khối thịt nhô lên đi xuống dưới.

“Vì chuyện gì ?”

Cung Lục Sinh lau tóc nhanh hơn, ngón tay nữ nhân sắp đụng tới khăn tắm phía dưới, dương vật của người đàn ông gồ lên đứng thẳng

“…… Không nói cho anh.”

Nàng cách khăn lông, đầu ngón tay ở trên quy đầu vuốt ve.

Giây tiếp theo bị nam nhân trảo một cái đã bắt được cái tay hư.

“Không nói cho anh? Vậy không làm.”

Cung Lục Sinh ném khăn tắm, đem nữ nhân đẩy lên trên niệm, thân hình kiều nộn nhẹ nhàng nẫy lên, tóc dài màu nâu tản ra trên khăn trải giường màu trắng

“Trước làm đã, làm xong em lại nói cho anh.”

Nữ nhân mí mắt hơi rũ xuống, đôi mắt xoay chuyển, dừng ở trên người nam nhân.

“không được sao, Tiểu Lục thúc.”

Bạn đang đọc Thích Nàng của Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Minhtieulan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.