Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uống trà

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

Cung Hân không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gặp được Tiêu Tông.

Thật là “vừa nhắc tào tháo ,tào tháo đã đến” *.

Buổi sáng Tiêu Tông tự động xin dẫn Niên Niên đi học, Thái Hồng không có vấn đề, lần nữa đem toàn bộ công việc giao cho hắn.

Đi qua hai giao lộ là đến nhà trẻ, xem nhẹ sự nhiệt tình hỏi thăm của cô giáo, cùng tiểu cô nương nói hẹn gặp lại.

Ngày hôm qua nghẹn cả một buổi chiều, lúc chạng vạng cuối cùng ông trời cũng không phụ sự mong đợi của mọi người đổ mưa thật to, buổi tối Trần Cảnh Nhiên lái xe hai giờ mới về đến nhà.

Bầu không khí oi bức tan đi một ít, thay thế là mùi hương cùng hơi thở của bùn đất .

Cây đa già lá cây rậm rạp, xuyên thấu những điểm ánh sáng nho nhỏ, hai ba quầng sáng loạng choạng ở bên chân người đàn ông

Khi cô gái nắm tay bé trai đi vào cửa, Tiêu Tông đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn nhanh chân hướng cô đi đến.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nga không đúng, Bé trai bên người cô gái cũng nhìn về phía hắn, lại lần nữa nhăn mày.

Tránh không khỏi, Cung Hân nghĩ.

Cô nhìn ra được người đàn ông có chuyện muốn nói.

Thực mau người đàn ông đã chạy tới trước mặt bọn họ ,mở miệng: “Cung Hân, anh là……”

“ tôi biết, Tiêu Tông.”

Cung Hân bình tĩnh nói: “Có cái gì đợi lát nữa nói đi, tôi đưa thằng bé đi lên trước.”

Chờ Tiêu Tông phản ứng lại , chỉ bóng lưng của Cung Hân cùng Cung Bạch Vũ đang tức giận quay đầu lại.

“Mẹ, người ngày hôm qua phải không, mẹ không quen biết người đó sao?” Cá nóc nhỏ thở phì phò, nghiêm khắc truy vấn mẹ.

“Ha ha ha ha…… mẹ tối hôm qua, đột nhiên nghĩ tới, hắn…… Ân, là bạn học trước kia của mẹ.” Cung Hân nhéo nhéo tay nhỏ của cá nóc nhỏ, cùng tiểu tổ tông giải thích một chút.

“Hắn thích người.”

Cung Hân run lên

“nữ sinh trong lớp con, mỗi khi nói chuyện dáng vẻ rất giống nhau.”

Cung Hân lại run lên

Thằng bé thật sự hiểu quá nhiều a……

Lại đáp ứng buổi chiều tới đón hắn sớm một chút rồi đi ăn pizza, Cung Bạch Vũ mới bằng lòng hôn lên mặt mẹ ba cái, cõng cặp sách đi vào phòng học.

Cung Hân nhìn thấy lập tức có một bé gái đi lên chào hỏi “Bạch Vũ Bạch Vũ”, nhịn không được cười cười.

Nàng xoay thân, khóe mắt nhìn xuống, cúc áo áo sơmi của người đàn ông kia, đang đứng ở cây đa lớn kia.

Bốn mắt nhìn nhau.

*

Tiêu Tông ngồi ở trên ghế phụ, có chút không rõ tại sao lại ngồi trên xe của Cung Hân .

Hắn vốn dĩ chỉ muốn cùng cô nói chuyện, xem có thể lưu phương thức liên hệ không, rốt cuộc, cô gái đã có gia đình của chính mình, nếu không thể lưu lại phương tiện nói chuyện hắn cũng liền thôi.

Nhìn cô gái từ khu dạy học đi ra , hắn cũng đi lên trước, không mở miệng, Cung Hân ngăn chặn hắn nói: “Bữa sáng ăn cái gì?”

Dừng một chút, Tiêu Tông đáp: “Uống ly sữa bò.”

“tôi mời anh uống trà, nơi này không thích hợp nói chuyện.” Cung Hân nhìn xung quanh một chút , hỏi: “anh có lái xe đến không?”

“Không có, tôi vừa về nên không có……”

vậy ngồi xe của tôi đi, đậu ở bên ngoài, đi thôi.”

Tiêu Tông nhìn Cung Hân lấy chìa khóa xe ra , đi về phía cổng, thân thể giật giật, đuổi theo.

Nhìn chiếc GLS màu đen của Cung Hân Tiêu Tôngvngẩn người, “em cũng lái xe này sao? anh ở Vancouver cũng .”

Cung Hân nhìn hắn, mở khóa mở : “vậy à, thật trùng hợp.”

“xe của em sao ?” cài đai an toàn.

“của tôi.” Cung Hân cũng cài đai an toàn, mở di động chọn một bài hát.

“vậy à.”

Tiêu Tông không dấu vết đánh giá trang trí bên trong xe, không có đồ trang trí nam tính, không có đồ vật xinh đẹp, không có dấu vết của nam nhân ,sạch sẽ, giống như những chiếc xe mới mua từ cửa hàng

Rồi sau đó bài nhạc nhi đồng vang lên lại nhắc nhở hắn .

Xe chạy, âm nhạc cũng bắt đầu vang, Tiêu Tông cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ được tên bài hát.

Thẳng đến khi điệp khúc vang lên.

“tôi không tin tình yêu nhưng có thể trở thành bạn thân ,giống như tình nhân ôn nhu vô vị.... không muốn buông tay”

Trên sân thượng thiếu niên khép thư lại, nhìn thiếu nữ ôm đầu gối ngồi bên người, đầu chuyển động theo tiết tấu

Hắn cướp tai nghe bên trái của thiếu nữ, nhét vào tai phải của mình.

Nghe xong vài câu, thiếu niên lấy con upod nano3 màu hồng đào trong tay thiếu nữ, trên màn hình biểu hiện “Đặng lệ hân - gặp lại không phải bạn bè".

Thiếu niên nhướng mày, hỏi chia tay liền thể làm bạn bè?

Thiếu nữ cười đến run lên, nói đúng a ai muốn cùng bạn trai cũ làm bạn bè.

Hồi ức rách nát, thẳng đến khi ca khúc kết thúc hắn mới hồi thần.

Nhưng lại có bài hát khác vang lên

“Thời điểm nhất định phải buông tay thì nên buông tay”

“không thể tha thứ vẫn có thể bình tĩnh đi xuống sân khấu ,một đời ghi hận càng làm cho thống khổ kéo dài”

Tiêu Tông không cười nổi ,phải tức giận mới đúng.

Đây là cố ý a

Không phải nhớ rất rõ ràng sao.

*

“Sủi cảo tôm, cánh gà, xương sườn, cháo thịt heo…… Trứng rán, anh ăn cái gì?”

Tiêu Tông nghĩ một chút, gật đầu.

Trên xe có âm nhạc, hiện tại Tiêu Tông cảm thấy cô gái trước mắt mỗi một động tác đều nhằm vào hắn.

Cho nên, chắc là thật sự muốn hỏi hắn, có muốn ăn trứng rán không?

Lại gọi thêm mấy món điểm tâm, Cung Hân nhấc tay vẫy vẫy, liền có người phục vụ mặc sườn xám màu xanh biển đi tới đối chiếu.

“Xin hỏi quý khách muốn uống trà gì?”

“Trà Phổ nhị.”

Lúc chờ đồ ăn đem lên bầu không khí có chút đọng lại, sau đó người phục vụ rất nhanh đã mang bộ trà cụ tới, phục vụ pha trà bọn họ.

“anh là biểu thúc của Niên Niên?” cô gái mở miệng trước.

“phải, mấy ngày nay anh ở tại nhà của biểu ca.”

“vậy sao.”

Lại lần nữa im lặng.

“em mấy năm nay thế nào?” Lần này là người đàn ông mở miệng hỏi trước.

“Khá tốt.”

“…… kết hôn lúc nào?”

Mười đầu ngón tay Cung Hân chạm vào ly trà làm bằng sứ trắng, có chút nóng, cô thổi thổi ly trà, dưới lớp sương trắng trong mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt.

“5 năm trước.”

Phía sau mắt kính là đôi mắt hẹp dài tà mị của người đàn ông , hắn mở miệng nói “Chúc mừng em”.

Cung Hân rũ lông mi, cũng “ừ” một tiếng.

Lần thứ 3 im lặng.

Điểm tâm được đưa lên, đặt đầy trên cái bàn tròn nhỏ bé .

Cung Hân cầm lấy đôi đũa chuẩn bị lấy cánh gà, đột nhiên nhớ tới cái gì.

“làm phiền lấy cho tôi một đôi đũa mới.” cô nói với người phục vụ, quay đầu nói với Tiêu Tông : “Đã quên anh có thói ở sạch, vẫn là nên dùng đũa mới đi?”

Kỳ thật Tiêu Tông muốn nói “ không có gì”, nhưng lời nói kẹt ở yết hầu không phát ra được.

Cung Hân đã kết hôn.

Cung Hân đã kết hôn.

Cung Hân đã kết hôn.

Hắn một lần một lần lặp lại những lời này, để tránh mình không phát ra những lời không thỏa đáng.

“Kế tiếp sẽ ở lại Quảng Châu sao?” Cung Hân cũng không chú ý hình tượng, đem xương trong miệng nhả lên dĩa

“Trước là ba năm, anh cùng bệnh viện ký hợp đồng ba năm .” Tiêu Tông bảo người phục vụ lui , tự ta rót đầy trà cho Cung Hân.

“ ồ.”

Không nghĩ lại đề tại lại kết thúc như vậy Tiêu Tông chủ động mở miệng hỏi: “anh ở thiên hà……”

“Ting Ting ——”

Cung Hân nhìn màn hình di động trong tay, tiếng chuông điện thoại đánh gãy lời nói của Tiêu Tông.

Cung Hân nhìn điện thoại đang đổ chuông , bắt máy, sử dụng giọng nói ngọt ngào nhất mà mình có: “Chồng ơi ~”

Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn Tiêu Tông, khóe mắt ngẫu nhiên lại hướng về người đàn ông đang khóa chặt miệng

“phải, em đang ở thiên nga trắng uống trà.”

“…… Cùng một phụ huynh trong nhà trẻ.”

“Đương nhiên là nữ , mẹ của Niên Niên ”

“ tốt a, em sẽ đóng gói một phần trà mang về cho anh.”

“yêu anh ~”

Cô cúi đầu,nở nụ cười hạnh phúc

Bạn đang đọc Thích Nàng của Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Minhtieulan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.