Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 2841 chữ

Chương 1

“Tít…..tít….tít….”

Âm thanh đồng hồ báo thức từ chiếc điện thoại 5 năm tuổi làm Trần Dương giật mình tỉnh giấc. Hắn dáo dác nhìn quanh, tay mò kiếm lấy cặp kính cận trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

-Đến giờ rồi sao ?

Trần Dương lảm nhảm trong miệng, giọng nói mang theo một chút khó chịu.

Với tay bật đèn, hắn bắt đầu nhìn quanh căn phòng quen thuộc của mình – vách tường sờn rách, màu sơn phai mất 8 phần cộng với cái mùi ẩm mốc lâu ngày không dọn vệ sinh. Hắn đã quá quen với việc này, dù sao đây cũng chỉ là nơi để hắn về ngủ mà thôi.

Trần Dương – năm nay 27 tuổi, là một tên thua cuộc đúng nghĩa mặc dù hắn có vẻ ngoài và học vấn rất không tệ. Thế nhưng do hoàn cảnh đẩy đưa mà hắn giờ phải làm một công việc văn phòng nhàm chán với mức lương tạm chấp nhận được.

Nhiều người sẽ thấy khó hiểu và đặt nghi vấn, vẻ ngoài tốt thì cũng thôi đi, ngay cả học vấn không tồi cũng không tìm được một công việc tốt sao ?

Chuyện này dĩ nhiên là có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh và nơi hắn được sinh ra. Vì đây đã là năm 2335, đang là thời kỳ đỉnh cao của công nghệ và khoa học kỹ thuật toàn nhân loại. Nói cách khác : cuộc sống của loài người đã thay đổi hoàn toàn trong hai thế kỷ qua. Chỉ một thế kỷ nhưng tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật thật sự khó mà tin được : nhân loại đã nắm được công nghệ du hành vũ trụ, làm chủ được toàn bộ hệ mặt trời và nhiều tinh hệ trong phạm vi Ngân Hà.

Năm 2250 đánh dấu sự kiện lớn : thành phố đầu tiên của nhân loại ngoài vũ trụ - được khánh thành tại sao Hỏa. Và từ cột mốc đáng nhớ đó, hàng loạt thành phố ngoài vũ trụ ra đời. Cơn khát nhân lực bùng nổ - có hàng tỉ công việc được đưa ra liên quan đến du hành vũ trụ. Đây là một hệ quả tất yếu, thử tưởng tượng lượng công việc là đồ sộ đến mức nào khi bạn đổ bộ xuống 1 hành tinh khác : khảo sát, nghiên cứu, xây dựng, chuyên chở, liên lạc,…. Cả một hành tinh đang chờ được khai phá !

Trần Dương – vốn hắn là một thạc sĩ chuyên ngành vật liệu xây dựng – một ngành phải nói là thiếu sót nhân lực cực kỳ. Thế nhưng hắn phải chịu bị chôn chân ở Địa Cầu – quê hương của nhân loại, và cũng là nơi đã bị vứt bỏ không thương tiếc. Tài nguyên cạn kiệt, biến đổi khí hậu, nguồn sống ô nhiễm,…Nào còn ai nguyện ý ở lại một nơi như thế ? Những chân trời mới đang chờ được khám phá ngoài kia, những cuộc phiêu lưu đến hành tinh khác như trong tiểu thuyết,… nay đã thành sự thật đối với mọi người, mọi người ngoại trừ Trần Dương.

Đó là bởi vì hắn quá nghèo.

Nếu là đặt hắn ở Sao Hỏa hoặc Sao Thiên Vương, khẳng định sẽ có không ít công ty cho chỗ tốt. Thế nhưng ai muốn đến định cư ở hành tinh khác đều phải xuất ra một lượng lớn tiền – đúng vậy – đó là một cái giá bắt buộc : tiền vé tàu phi hành, tiền mua một bộ quần áo thích hợp, tiền làm thủ tục nhập cảnh, tiền biếu quan trên,….

Du hành vũ trụ cũng không phải giống vượt biên, có thể nhờ những tổ chức hắc ám hoặc đi chui.

Biết đâu ngươi vừa xuất hiện ở bầu khí quyển đã bị những khẩu súng laze phòng không bắn thành không khí rồi.

Khoa học kỹ thuật đã phát triển tới mức này, định qua mặt ai chứ.

Cảm khái trên giường một hồi, Trần Dương lại bắt đầu vệ sinh cá nhân một lượt.

“Tít… Tít….”

Trần Dương nhìn điện thoại, là đại ca của hắn, Trần Duy. Hắn bấm nút bắt máy, hình chiếu Trần Duy theo một tia sáng hiện ra trước mặt hắn.

-Alô, Duy ca.

-Tiểu Dương đấy à, anh canh ngay lúc chú mày thức giấc để gọi đó, sao, vẫn kịp nói với anh vài câu chứ hả ?

-Không vấn đề gì. Mà sao ngữ khí đại cacó vẻ gấp gáp ?

-Gấp chứ sao không ? Vì anh có tin mừng cho chú đây – anh đã săn được một tấm vé tàu phi hành giá rẻ. Nếu không sai biệt lắm thì vài tháng nữa sẽ chuẩn bị xong xuôi đón chú mày lên Thiên Vương Tinh với anh. Haha. Sao ? Tin tốt chứ ?

-Thật không ?

Ánh mắt Trần Dương sáng lên. Cơ hội đổi đời cuối cùng đã đến, ai mà không thích ?

-Dĩ nhiên là thật. Ai lại gạt chuyện trọng đại. Nói chung là chú cứ chuẩn bị tinh thần đi nhá. Thôi anh lại đi làm việc đây. Có gì nói sau.

-Dạ vâng, tạm biệt đại ca!

Cúp điện thoại, trong lòng Trần Dương dâng lên một cỗ chờ mong, lại có chút ấm áp.

Trần Duy – anh trai hắn – là người thân duy nhất còn lại của hắn. Bố mẹ hắn đều đã qua đời cách đây vài năm. Cả gia tài nhà hắn đã gom góp mua tấm vé đi Thiên Vương Tinh cho anh trai hắn. Khi đó hắn còn quá nhỏ không thể đi cùng và nhà hắn cũng không đủ tiền. Bố mẹ hắn vì cũng muốn đưa hắn đi mà làm việc lao lực, cuối cùng kiệt sức mà qua đời.

Khi đó hắn khóc hết nước mắt, đã thầm hạ quyết tâm sẽ học hành thật giỏi để báo đáp, làm bố mẹ vui lòng nơi chín suối.

Anh trai hắn lúc biết tin cũng lực bất tòng tâm. Hắn hoàn toàn không hề hận anh trai, trái lại hắn biết anh trai hắn mấy năm nay làm việc cực khổ, góp tiền dành dụm mua cho hắn tấm vé rời khỏi Địa Cầu. Anh trai hắn không có học vấn như hắn, dĩ nhiên sẽ bị người ta hà hiếp.

-Đại ca, đợi tiểu đệ ra khỏi được nơi này, sẽ làm tổ tông nở mày nở mặt, không để đại ca chịu khổ nơi đất khách quê người nữa.

-

Lại dây dưa một hồi, cuối cùng Trần Dương bước ra khỏi căn phòng cho thuê tồi tàn.

Căn phòng của hắn ở nằm trong khu cho thuê giá rẻ. Nghe nói khu nhà này lúc trước là một khu biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp, giờ thành thế này.

-Tiểu Dương đi làm đó hả con ? Ghé qua đây ăn chút gì rồi đi.

Người lên tiếng là dì Thái, chủ khu trọ cho thuê đồng thời là hàng xóm của hắn.

-Dạ thôi ạ con đang gấp. Cảm ơn dì.

Trần Dương nở một nụ cười xán lạn. Nhận được tin tốt từ đại ca khiến hắn tâm trạng tốt hơn không ít.

Dì Thái cười hiền từ đáp lại hắn. Phải nói trong bối cảnh Địa Cầu suy tàn thế này, gặp được một người chủ nhân hậu như dì là một cái đại phúc của hắn. Nghĩ lại nhân vật chủ nhà trọ trong mấy bộ tiểu thuyết hắn đọc có thể so với phù thủy độc ác chèn ép cướp tiền người thuê nhà, Trần Dương thầm cảm ơn trời.

Nói đoạn, một cặp mắt lấm lét từ trong phòng dì Thái nhìn ra ngoài, soi mói Trần Dương.

-Dương ca, huynh có biết trò chơi sắp phát hành vào ngày mai không ? Nó gọi là gì nhỉ - ta quên mất rồi! Mà nói chung là – huynh chơi với ta đi!!! Ta cho huynh gia nhập vào quân đoàn của ta!

Nói chuyện là một tên thiếu niên 15 tuổi – con của dì Thái tên gọi Vương Hiệp. Hắn là một tên nhóc khá nghịch ngợm, thường xuyên trốn học quậy phá – nhìn bộ tóc nửa xanh nửa vàng của hắn cũng đủ hiểu. Nhưng Trần Dương biết chẳng qua hắn là đang dậy thì thôi – thực chất tính của tên nhóc này rất tốt, rất giống mẹ của nó.

-Ta đã 4 năm không chơi game – Trần Dương cười cười, tiện tay vứt cho Vương Hiệp một thỏi kẹo cao su.

-Trò chơi này rất khác biệt đó Dương ca ! Là sản phẩm của tổng công ty công nghệ ở Mộc Tinh đó ! Nghe nói người chơi có thể cảm nhận game y hệt thế giới thật…A.Aa.a.a.a…. Mẫu thân, cớ gì người nhéo tai con… A…A…

Dì Thái vừa xách tai Vương Hiệp vừa cười với Trần Dương :

-Con xem, học hành không lo suốt ngày lêu lổng. Còn rủ Dương ca chơi trò chơi cái gì chứ ?

-Nhưng…. – Vương Hiệp méo mặt.

-Không nhưng gì cả, thay đồ chuẩn bị đi học. Học hành không giỏi thì sau này sao ra khỏi Địa Cầu được hả ?

-Con không muốn đi! Con không đi đâu cả! Con ở đây với mẹ suốt đời! – Vương Hiệp la lên.

-Nói bậy gì đó ?

Dì Thái trừng mắt rồi quay qua phất phất tay với Trần Dương, sau đó hai mẹ con mất hút sau cánh cửa.

Trần Dương thở dài. Đây là tình trạng chung của Địa Cầu ngày nay. Đa số người làm bố làm mẹ ai cũng muốn cho con mình một tương lai xán lạn nên sẽ tìm cách đưa con cái ra khỏi Địa Cầu, sau đó tự mình ở lại sống hết tuổi già. Bố mẹ hắn cũng đã tính toán như vậy thế nhưng không thể đợi kịp để nhìn cảnh hắn ra khỏi Địa Cầu…

“Cho dù được ra khỏi đây ta cũng sẽ đưa phụ mẫu đi theo, tiếc là…”

Bắt đầu cảm thấy sống mũi cay cay, Trần Dương rảo bước ra khỏi con hẻm.

Công việc của hắn là nhân viên kiểm hàng trước khi hàng hóa được đưa ra khỏi Địa Cầu. Hắn làm việc ở cảng vũ trụ Hoàng Vũ – một trong những cảng vũ trụ lớn nhất châu Á. Nói là kiểm soát hàng hóa cho oai chứ thật ra chỉ là những món hàng thừa của cư dân vũ trụ còn sót lại – họ muốn giữ làm kỷ niệm hoặc còn chút giá trị gì đó. Đa số những nhà máy đã ngừng hoạt động ở Địa Cầu – chỉ còn một số ít tập trung ở những tiểu khu công nghiệp rải rác xung quanh thành phố Tân Hải – quê hương của Trần Dương. Ít ra đó là những gì hắn biết. Hắn cũng không quá quan tâm tình hình thời sự. Chỉ biết Địa Cầu đã rất không ổn – sẽ không lâu nữa toàn bộ sẽ phải di tản.

Rảo bước một đoạn, Trần Dương đến được trạm phi cơ công cộng – chính là một dạng trạm tàu điện ngầm khi xưa – chỉ khác là giờ tàu điện ngầm đã trở thành một chiếc phi thuyền hoành tráng bay trên không.

“Tham gia ngay hôm nay! Thiên Thu Thế Giới – game đỉnh cao mới của tổng công ty Microsaft Mộc Tinh! Hứa hẹn đem đến trải nghiệm chưa từng có!”

Trần Dương có thể nghe tiếng đài phát thanh văng vẳng từ những con chip tí hon được gắn khắp nơi trên phi thuyền.

Hắn trước đây đã từng là một cựu game thủ cực kỳ có danh tiếng. Dĩ nhiên với khoa học kỹ thuật phát triển thì theo đó, ngành giải trí cũng bạo tạc. Hàng loạt tựa game thực tế ảo đình đám ra mắt ngay lúc Trần Dương mới 12 13 tuổi. Hắn cũng rất trầm mê trong đó một đoạn thời gian. Sau khi bố mẹ hắn qua đời thì hắn đã quyết tâm học hành, không chơi trò chơi nữa.

Trần Dương nghe qua đoạn quảng cáo cũng tò mò. Hắn biết công ty Microsaft của Mộc Tinh – đứng đầu là Hàn Vũ – người châu Á giống hắn. Đó là một trong những công ty công nghệ lớn nhất hệ mặt trời với hàng loạt sản phẩm đỉnh cao : máy tính hình chiếu laze, chip xử lý của hàng loạt phi thuyền không gian và chiếc điện thoại đa công nghệ nổi tiếng – Trần Dương cũng có một cái, chính là chiếc điện thoại của hắn.

Thế nhưng là, công ty này chưa bao giờ làm game cả. Khó tránh khỏi Trần Dương dâng lên một cỗ khó hiểu trong lòng.

Hắn móc túi lấy điện thoại, sau đó nói nhỏ vào loa, thế là điện thoại tự động hiển thị tất cả mọi thông tin hắn cần.

“Thiên Thu Thế Giới – tích hợp công nghệ thực tế ảo mới nhất – đảm bảo đem đến cho người chơi trải nghiệm hoàn hảo như thật đến từ một thế giới giả lập. Đồng thời giới thiệu một hệ thống trì thông minh nhân tạo hoàn toàn mới – các bạn sẽ không thể phân biệt được đâu là người thật, đâu là NPC. Mở cửa từ ngày……. Đặt trước ngay!”

Trần Dương nghe qua quảng cáo không khỏi cảm thấy khoa trương. Cho dù là công ty khoa học đứng đầu hệ mặt trời đi chăng nữa, gì mà không phân biệt được đâu là NPC ? Cái này là đang khiêu khích cộng đồng chơi game toàn vũ trụ hay sao ?

“Ta có thể thử một chút, cũng không hại gì.”

Sau mấy năm chờ đợi cuối cùng đại ca của hắn cũng có tin vui cho Trần Dương, hôm nay là một ngày vui vẻ nên thử một chút trò chơi của hãng lớn nhất hệ mặt trời cũng không hại gì. Coi như là để ăn mừng vậy, Trần Dương nghĩ.

Hắn nhìn giá tiền, game này bán kèm một bộ mũ trò chơi thực tế ảo mới. Thật ra do nguyên vật liệu vũ trụ dư thừa và khoa học phát triển nên giá thành giá phải chăng mặc dù là công nghệ mới. Dù vậy thì cũng ngốn của hắn trọn 2 tháng lương.

“Hai tháng lương a! Đúng là hút hết máu của ta rồi!”

Đặt ở tình huống bình thường, Trần Dương tuyệt đối bỏ qua một bên.

Trần Dương nghĩ nghĩ, dù gì hắn cũng sắp được ra khỏi Địa Cầu. Sau này hắn sẽ có khả năng kiếm được rất nhiều tiền, hay là…

“Chiều về rồi lại nói.”

Vừa đúng lúc phi thuyền đáp xuống mặt đất ngay bên ngoài cảng Hoàng Vũ.

Một ngày làm việc nhàm chán bình thường của hắn lại trôi qua…Ký duyệt một cái gối ôm cũ mang lên Hải Vương Tinh, quần áo cũ, gấu bông, khung hình kỷ niệm,….vân vân và mây mây. Trần Dương suýt ngủ gục tại trận.

Chuông đồng hồ tan làm reo lên. Trần Dương hào hứng chạy về hướng khu phố trên. Hôm nay hắn không về nhà vội, hắn đã quyết định bỏ tiền ra mua mũ trò chơi Microsaft mới.

“Dù gì cũng là tiền dành dụm mấy năm nay, bỏ 1 phần ra mua cũng quá nhức trứng đi! Thôi kệ, dù gì vẫn đủ dùng để trả tiền thuê nhà và mua một số vật dụng chuẩn bị. Tiền vé đã có đại ca lo, đỡ được cho ta rất nhiều. Dù gì tiền tệ ở Thiên Vương Tinh cũng khác với ở đây.”

Trần Dương lẩm bẩm. Thực tế chỉ nội tiền vé phi thuyền cũng đã đủ để hắn 10 năm dành dụm ở Địa Cầu. Quá mắc. Trong khi Trần Duy đại ca hắn chỉ cần làm 3 năm đã đủ mua một vé loại rẻ nhất – rõ ràng chế độ lương bổng và tiền tệ ở Thiên Vương Tinh khác hẳn ở đây.

Chưa kể hắn dù sao cũng là một game thủ đã nghỉ hưu. Cơ hội kiếm tiền trong game rất rất nhiều – chỉ cần ngươi chơi đủ giỏi. Hắn đang nghĩ có nên làm một công việc trong trò chơi này hay không. Công việc kiểm tra hàng hóa này quá chán rồi.

Nghĩ liền làm. Trần Dương ghé ngay vào một cửa tiệm chi nhánh Microsaft.

.

..

“Hai tháng lương chính là máu a, hy vọng mày không làm tao thất vọng.”

Một thanh niên đi trên đường lẩm bẩm nói với túi hàng đang ôm bên cạnh mình. Ai không biết sẽ nghĩ hắn thần kinh có vấn đề.

Bạn đang đọc Thiên Chức Kỵ Sĩ sáng tác bởi Daviontran

Truyện Thiên Chức Kỵ Sĩ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Daviontran
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.