Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

“Vụ án Thủy thần mượn hồn”

Huyện Hà Chi.

Trời vừa sáng, Tô Thanh cùng với A Phúc rời khỏi ngôi miếu để xuống huyện Hà Chi phía dưới chân núi để tìm hiểu nguyên nhân vì sao nạn dân lại xuất hiện nhiều đến như vậy mặc dù chẳng có lũ lụt hay hạn hán gì ở những vùng lân cận.

Huyện Hà Chi tuy không lớn nhưng là nơi giao nhau của 3 nhánh sông Hà Chi nên từ lâu đã mang tiếng là một huyện giàu có của cả một vùng rộng lớn. Dân cư ở đây sống bằng nghề đánh bắt thủy sản dưới sông Hà Chi, đóng thuyền hoặc vận chuyển hàng hóa từ ngã ba sông này. Dần dà, nơi đây hình thành nên một cảng sông quanh năm sầm uất thuyền ra thuyền vào.

Nhưng mang tiếng là huyện giàu có của cả vùng, huyện Hà Chi nay tại sao lại đông nạn dân như vậy, vừa nhìn cũng biết được họ từ nơi khác đến đây lánh nạn rồi. Một người rồi một nhóm đông người, thậm chí cả một gia đình từ già đến trẻ cũng đều đến huyện Hà Chi để lánh nạn.

“Cụ già này, cụ cho hỏi,, cụ từ nơi nào đến vậy cụ, ở đó xảy ra chuyện gì vậy cụ?”

Tô Thanh trong thấy một cụ già neo đơn đang ngồi co ro ở một góc phố, mua một cái bánh bao bên đường đưa cho cụ, Tô Thanh từ từ hỏi thăm tình của cụ và tất cả những nạn dân đang có mặt ở Hạ Chi này.

Trông cụ già dường như đã nhịn đói trong quãng thời gian rồi, nhìn cụ ăn cái bánh bao một cách ngon lành là đủ để nói lên tình cảnh của các nạn dân lúc này. Nhìn ai cũng trong bộ dạng lấm lem càng khiến cho Tô Thanh cảm thấy xót xa.

Sau khi no nê, cụ già bắt đầu kể tình hình của cụ và các nạn dân kia một cách rõ ràng cho Tô Thanh được biết. Và cũng từ đây, vụ án đầu tiên cũng đã bắt đầu - vụ án “Thủy thần đòi hồn.”

Lên phía Bắc của huyện Hà Chi, theo con sông Hà Chi, theo lời ông lão, Tô Thanh đến với thị trấn Giang Hà. Cũng chính từ cụ già ấy, Tô Thanh cũng biết thêm về những điều kì lạ xảy ra trong suốt nhiều tháng qua khiến gần như tất cả người dân thi trấn đều trở thành nạn nhân như vậy,

Cuộc sống của tất cả người dân ở thị trấn Giang Hà đang bình yên thì vào một ngày nọ, từ thượng nguồn trôi xuống một khúc gỗ già, ngỡ là gỗ quý trôi từ thượng nguồn xuống nên một người dân đã cố gắng vớt nó lên nhưng bất ngờ thay, trên khúc gỗ ấy lại hiện lên dòng chữ.

“THỦY THẦN MƯỢN HỒN.”

Sự việc nhanh chóng được bẩm báo đến người đứng đầu thị trấn, ông ta cho người ngược lên thượng nguồn xem thực chất điều gì đang xảy ra thì tất cả quân lính và kể cả người dân được phái đi đều không thấy trở về.

Vài ngày sau, từ thượng nguồn tiếp tục trôi xuống những khúc gỗ khác với dòng chữ y hệt khúc gỗ đầu tiên. Và không chỉ có vậy, một vài cái xác của những người lính kia cũng theo dòng nước mà trôi xuống thị trấn Giang Hà.

Điều kì lạ, trên cơ thể họ chẳng xuất hiện bất cứ vết thương nào hay vết tích nào của việc trúng độc. Chỉ có cơ thể là teo lại và chết trong tư thế há miệng đầy kì quái mà thôi. Và cuối cùng là người dân thị trấn Giang Hà suốt đêm bị quấy nhiễu với hàng chữ đầy máu được viết trên tường nhà họ “Thủy thần mượn hồn”. Hễ nhà ai có dòng chữ đó, sáng hôm sau sẽ có người qua đời một cách bí ẩn.

Chính những sự kì lạ ấy nên người dân thị trấn Giang Hà quyết định rời bỏ thị trấn mà xuôi về phía Nam, tìm đến huyện Hà Chi. Chưa kể, mặc dù có cuộc sống bình yên nhưng đó chỉ là bề mặt, quan lại ở đây vơ vét gần như cạn kiệt tài sản của dân nghèo làm của riêng, đút lót để bịt miệng quan trên nên khi quyết định rời khỏi thị trấn, người dân ở đây chẳng còn bất kì tài sản nào mang theo cả.

Tô Thanh đương nhiên là đánh hơi được sự bất thường trong câu chuyện này và trước giờ vẫn không tin chuyện ma quỷ, thần linh đa phần là lừa thần gạt quỷ nên anh quyết định sẽ vén bức màn này lên, quyết trả lại cuộc sống bình yên cho nơi này.

Vừa bước chân qua cổng thị trấn Giang Hà, một không khí lạnh lẽo, u ám lập tức chạm đến sống lưng của Tô Thanh, cái cảm giác đây hẳn như là một thị trấn ma vậy, không một bóng người, đến gà chó cũng chẳng có con nào.

“Thiếu gia, sao nơi này lại đáng sợ như vậy?” - A Phúc rón rén đi theo đằng sau Tô Thanh một cách sợ hãi.

“Ta không sợ nơi này, nhưng cái tướng đi của ngươi mới khiến ta sợ đó. Đi đứng đàng hoàng đi nào.”

Cả hai từ từ bước vào bên trong thị trấn và từ xa, tiếng gõ mõ vang lên, thu hút sự chú ý của Tô Thanh hướng về đó. Nhanh chóng xác định nơi tiếng gõ mõ phát ra, Tô Thanh lần theo tiếng gõ mõ, đến trước một ngôi chùa cổ.

“Tiếng gõ mõ phát ra từ trong ngôi chùa này, chúng ta vào trong xem thử.”

Linh Hà Tự, một ngôi chùa cổ nằm ở trung tâm thị trấn Giang Hà. Phía sau tự chính là nơi phát ra tiếng gõ mõ. Tô Thanh tiến ra đằng sau tự thì hàng chục người đang ngồi một cách ngay ngắn trước tượng của một vị thần nào đó rất lạ, họ cúi đầu, vái lạy bức tượng đó, phía trước là một vị đạo sĩ tay thì gõ mõ, còn miệng thì đang lẩm bẩm một điều gì đó trong miệng.

Lẻn vào trong đám đông, Tô Thanh mới biết được rằng đây là tượng Thủy Thần, vị thần linh mượn hồn người dân thị trấn suốt nhiều tháng vừa qua. Những người dân lựa chọn ở lại thị trấn đã góp tiền, nhờ quan lại ở đây dựng một bức tượng Thủy Thần để thờ phụng và mong rằng mình sẽ tai qua nạn khỏi.

Thị trấn Giang Hà quả nhiên không phải là thị trấn ma như những lời đồn thổi mà ở đây vẫn còn người ở lại với thị trấn này, mong một ngày nào đó tai họa sẽ rời xa thị trấn. Và những người dân này sẽ là nơi để Tô Thanh khai thác thông tin về Thủy thần.

Nhưng đó là sau khi anh từ trên núi trở về. Bây giờ, Tô Thanh sẽ lên thượng nguồn, nơi phát tích của khúc gỗ bí ẩn kia để điều tra thực hư sự thật về Thủy Thần. Họ Tô quyết định sẽ đi đúng con đường mà những người mất tích đã từng đi qua để truy tìm manh mối từ chính đoạn đường này.

Đi được một đoạn ngắn, khi mà thị trấn Giang Hà đã ở khá xa phía sau lưng, Tô Thanh đối diện với một khu rừng rậm, cây cối um tùm nhưng lại có một con đường mòn dẫn vào sâu bên trong khu rừng, chắc hẳn đây là con đường mòn do những người dân thị trấn tạo ra để thuận tiện ra vào khu rừng.

Và điều mà Tô Thanh phát hiện rõ ràng đúng với suy đoán của anh. Vết tích của việc ẩu đả xuất hiện khắp nơi trong khu rừng. Từ hàng cỏ hai bên đường bị giẫm nát, đến những vết xước trên thân cây còn mới cũ chồng chéo lên nhau, Tô Thanh biết rõ ở đây từng xô xát, thậm chí là ác chiên nên việc mất tích của những người từng lên đây có thể chẳng phải do quỷ thần nào cả.

“A Phúc, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ chân đi. Đợi đến tối xem tình hình thế nào rồi đi tiếp.”

“Nhưng thiếu gia, sao phải đợi đến tối. Bây giờ đi không phải tốt hơn hay sao?”

“Ngươi có nghe thấy tiếng động gì ở trên kia hay không?”

“Không, chẳng nghe thấy gì cả thưa thiếu gia.”

“Thì đúng rồi, trờ quang mây tạnh sao bọn chúng dám làm gì được. Đợi đến tối đi, con răng sẽ chui ra khỏi hang mà thôi.”

Tô Thanh đang chờ con rắn chui ra khỏi hang để bắt nó. Và liệu rằng khi màn đêm buông xuống, con rắn nào sẽ chui ra khỏi hang đây?

Bạn đang đọc Thiên Đàng - Địa Giới sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.