Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân Ngục Của Tiên Ngục Thiên Đình Tại Phàm Giới

Phiên bản Dịch · 2703 chữ

Nhạc Kinh nhìn chăm chú vào tin tức vừa nhận được trên chiếc điện thoại di động của mình, cuối cùng thì hắn đã có thể buông xuống nỗi lo lắng trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn làm loại việc như giết người này, mặc dù không phải tự tay thực hiện, nhưng nếu nói không chút nào khẩn trương, thì đó là giả.

Cũng may, hiệu suất làm việc của sát thủ vô cùng cao. Chỉ vẻn vẹn ba ngày thời gian, đã thành công đem tên Lưu Lãng kia xử lý một cách thần không hay quỷ không biết. Hơn nữa, còn đem xác ném xuống vách núi vạn trượng, sạch sẽ lưu loát, không hổ danh sát thủ quốc tế. Như thế, trong ngắn hạn, thi thể chắc chắn sẽ không bị người phát hiện, hắn cũng dư giả thời gian để tẩy sạch mọi hiềm nghi. Tình địch cuối cùng cũng chết, hắn đã có thể quang minh chính đại theo đuổi Mộc Tuyết Tình.

Nhạc Kinh tranh thủ gọi điện thoại phân phó trợ lý(1) của mình:

- Thư ký Vương, gúp tôi đặt trước chín trăm chín mươi chín đóa hồng đỏ, sáng mai cần dùng.

Tiếp đó, hắn thoải mái ngã ngửa ra ghế và ảo tưởng về tràng diện cầu ái lãng mạn của mình vào ngày mai.

...

Chậm rãi mở to hai mắt, Lưu Lãng cảm giác đầu mình đau như búa bổ. Hắn chỉ mơ hồ nhớ được mình bị một người áo đen bắt cóc mang đến một bờ vực sâu, rồi dùng một tay đẩy bản thân xuống. Tiếp đó, hắn hoàn toàn mất đi tri giác.

Lưu Lãng cố gắng quét mắt quan sát tình huống xung quanh. Hắn phát hiện, bản thân tựa hồ đang ở trong một tòa đại lao, vách tường đại lao này trông khá loang lỗ, song sắt thì rỉ sét, phía góc tường còn chất một đống bề bộn tựa như hình cụ: lạc thiết(2), ghế hùm...

Đang lúc Lưu Lãng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu thì bên tai vang lên một chuỗi âm thanh kiểu nhát gừng:

- Tên Lưu Lãng, giới tính nam, 24 tuổi, nghề nghiệp ăn bám, trên ngực trái cùng bờ mông có một cái nốt ruồi, thích chua cay, không uống rượu cùng hút thuốc, thân thể khỏe mạnh, ngẫu nhiên đại tiện khô ráo...

Ngay sau đó, một người dáng dấp khá hung mãnh, niên kỷ(3) trung niên, để râu quai nón, mặc quan phục cổ đại, trống rỗng hiện ra trước mặt hắn.

Lưu Lãng giật nảy mình, cao thấp đánh giá thân ảnh trước mặt, sau đó cất giọng hoài nghi:

- Ngài là Phán Quan?

Theo quan niệm của Lưu Lãng, nếu thật sự là Phán Quan, hẳn nên cầm Sinh Tử Bộ cùng Phán Quan Bút trên tay mà đăng ký tin tức của hắn chứ không phải lung tung vạch trần tư ẩn(4) của bản thân như bây giờ.

Đối với nghi vấn của Lưu Lãng, Vương Đại Chùy hừ lạnh:

- Phán Quan? Tiểu tử này tạm thời không có khả năng xuất hiện. Hôm qua, hắn vì đùa giỡn một vị nữ quỷ xinh đẹp, làm trễ nãi thời gian luân hồi của người ta, đã bị phán án một năm tù có thời hạn. Bản tiên là Vương Đại Chùy, Ngục Trưởng của Tiên Ngục Thiên Đình, đồng thời cũng chính là người phụ trách tạm giam hắn. Trên Thiên Đình, bất kể loại thần tiên nào, một khi phạm tội thì đều phải qua tay ta.

Lưu Lãng nghe được ngay cả Phán Quan đều rơi vào trong tay của vị đại tiên trước mặt này thì lập tức lạnh cả gáy. Hắn vội vàng lên tiếng:

- Vị đại tiên này, tôi không phải là thần tiên, chúng ta hẳn là không kéo lên được một chút liên hệ nào với nhau chứ?

Vương Đại Chùy nghiêm mặt:

- Trước đó đúng là không kéo lên được một chút liên quan nào!

Ngay sau đó hắn chợt đổi giọng:

- Bất quá, từ giờ trở đi thì đã có. Ta chính thức bổ nhiệm ngươi làm Ngục Tốt Phân Ngục của Tiên Ngục Thiên Đình tại Phàm Giới, phụ thuộc vào Tiên Ngục Thiên Đình, ta là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, có việc gì đều có thể hướng ta báo cáo. Về sau, tòa đại lao này sẽ là địa điểm làm việc của ngươi. Tiếp đó, ta sẽ từ Tiên Ngục Thiên Đình lựa chọn một số phạm nhân chỉ phạm tiểu hình(5) chuyển tới đây giam giữ.

Lưu Lãng nghe xong thì thấy mị cả người:

- Để cho ta trông giữ một đám thần tiên? Ngài không nói đùa đấy chứ?

Vương Đại Chùy nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi cho rằng ta muốn như vậy hay sao?

Hắn tiếp tục càm ràm:

- Giá phòng của Thiên Đình hiện tại bị đám đầu cơ khốn kiếp kia độn cao quá mức! Kinh phí mà bên trên cấp xuống dùng để xây nhà cầu còn không đủ, ta hết cách rồi mới đem Phân Ngục của Tiên Ngục chuyển đến Phàm Giới xây xựng. Nói đến thì tiểu tử ngươi quả thật là đi vận cức chó, Phân Ngục này vừa mới xây xong thì ngươi liền rơi ngay xuống, xem ra cũng là người hữu duyên. Bản đại tiên không có khả năng ở lại Phàm Giới mỗi ngày, bất đắc dĩ đành thu ngươi làm tiểu đệ, hỗ trợ ta quản lý nơi này. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.

Lưu Lãng tràn trề hi vọng:

- Làm công cho Thiên Đình? Tiền lương hẳn là rất cao chứ?

Trong khoảng thời gian này, mỗi miếng cơm hắn ăn đều là dựa vào nữ nhân mới có được. Sau lưng tất nhiên không ít lời ra tiếng vào. Mỗi lần nghĩ đến, bản thân hắn đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, lại khuất phục dưới dâm uy của một nữ nhân, lòng hắn lại dấy lên một tầng ưu thương. Hắn cảm giác ngay cả trứng trứng đều ẩn ẩn đau nhức.

Vương Đại Chùy trừng râu trợn mắt:

- Tiền lương? Ngay cả loại thần tiên cấp cao, có biên chế như lão tử đều ba tháng rồi chưa được phát tiền lương! Một phàm nhân không có biên chế như ngươi mà còn dám đòi tiền lương?

Thế nhưng rất nhanh, lão tằng hắng một cái, đồng thời lộ ra một nụ cười đầy gian xảo:

- Hừm, thân làm lão đại của ngươi, ta có trách nhiệm nhắc nhở ngươi một thoáng, làm nghề này như chúng ta, không phải dựa vào tiền lương để ăn cơm...

Lưu Lãng vô cùng phối hợp, lộ ra một vẻ mặt đầy mộng bức:

- Xin chỉ giáo?

Vương Đại Chùy lập tức bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm:

- Tại tòa đại lao này, chúng ta chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Nếu có phạm nhân bị bắt giữ, đều sẽ trước tiên đem tu vi của họ phong ấn lại, cho dù bậc đại lão như Đại La Kim Tiên, một khi tiến vào đây rồi cũng không dám có nửa điểm tính tình. Có câu: lên núi kiếm củi, xuống sông uống nước. Làm cách nào để ép ra chất béo từ những thần tiên không có năng lực phảng kháng kia, không cần ta phải dạy cho ngươi chứ?

Nói xong, Vương Đại Chùy ném cho Lưu Lãng một cái Ngọc Trụy có phong cách cổ xưa:

- Đây là tín vật dùng để khống chế tòa Phân Ngục này.

Lưu Lãng vội vàng tiếp nhận, sau đó nâng lên quan sát.

Vương Đại Chùy thấy thế lên tiếng giải thích:

- Chỉ cần đem ý thức của ngươi chìm vào bên trong là có thể cảm giác hết thảy tình hình bên trong tòa đại lao này, đồng thời cũng có thể khống chế nó.

Sau khi giải thích xong, lão chợt tự vỗ đầu mình một cái:

- Ý chết, đã quên mất thân phận phàm nhân của ngươi, không thể nào bắt được liên hệ cùng tiên bảo. Thôi được rồi, ta lại ban thêm cho ngươi một cơ duyên nữa.

Sau đó, Vương Đại Chùy không biết lại lấy từ đâu ra một hạt tròn tròn lóe sáng ném tiếp cho Lưu Lãng:

- Đây là một viên Tẩy Tủy Dịch Cân Đan, nó có thể trợ giúp ngươi khu trừ trọc khí của Phàm Giới để ngưng tụ tiên căn. Sau khi ăn nó vào, ngươi có thể câu thông với Ngọc Trụy mà chưởng khống cả tòa đại lao. Còn về phần sau này, có thể dựa vào đó mà phi thăng lên Thiên Đình được hay không, thì phải xem tạo hóa của bản thân ngươi.

Tiếp nhận viên đan dược lóng lánh kim quang do Vương Đại Chùy đưa tới, chỉ hơi do dự một chút, Lưu Lãng lập tức nhét vào miệng rồi nuốt xuống. Trong nháy mắt, hắn cảm giác được bên trong cơ thể của mình tuôn ra một dòng nước ấp. Trước đó, bởi vì rơi xuống vách núi mà toàn thân Lưu Lãng lưu lại không ít vết thương. Thế nhưng, ngay khi dòng nước ấm này xuất hiện thì tất cả vết thương đều cấp tốc khép lại, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Dòng nước ấm kia vẫn tiếp tục tuần hoàn chảy qua từng ngóc ngách bên trong cơ thể Lưu Lãng. Theo đó, là từng dòng khí đen pha lẫn tạp chất, thông qua lỗ chân lông trên cơ thể hắn thoát ra ngoài. Lưu Lãng chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng vô cùng thoải mái. Đồng thời, hắn cũng cảm giác được lực lượng, tốc độ,… hầu như tất cả cơ năng của thân thể mình đang nhanh chóng tăng lên.

Quá trình này kéo dài gần cả tiếng đồng hồ mới xem như kết thúc. Sau khi ổn định lại thân thể, Lưu Lãng cảm giác mình như đã biến thành người khác. Nếu như bây giờ có một chiếc gương hiện ra trước mặt cho hắn quan sát, hắn nhất định sẽ phát hiện khí chất toàn thân cũng đã biến đổi.

Đã từng, Lưu Lãng hắn chính là công tử giàu nhất của thành phố Nam Sơn. Khi đó, hắn tràn trề tự tin, mặc kệ đi tới nơi nào đều dạt dào hăng hái. Thế nhưng, sau tràng biến cố xảy ra vào hai năm trước, Lưu gia ngã xuống trong vòng một đêm. Hắn, vị công tử nhà giàu của Lưu gia, cũng tùy theo đó mà trở nên nghèo túng.

Nếu không phải Mộc Tuyết Tình chủ động tìm tới hắn, cùng hắn ký vào tờ khế ước kia, chỉ sợ giờ đây bản thân hắn không biết còn đang xin ăn ở cái xó xỉnh nào nữa.

Mặc dù bây giờ đã có cơm ăn, chốn ngủ, nhưng trải qua chuyển biến lớn về thân phận, khiến Lưu Lãng trở nên dị thường đồi phế, đã không còn thần thái sáng láng ngày trước. Vậy mà, vào lúc này, hắn cảm giác phần tự tin mất đi đã lâu kia một lần nữa trở về. Mặc dù, chính hắn cũng không rõ, cái tự tin này là ở đâu chui ra.

Vương Đại Chùy nhìn chằm chằm Lưu Lãng, sau đó không tự chủ lẩm bẩm trong lòng: "Chỉ dùng một viên Tẩy Tủy Dịch Cân Đan mà đã tấn thăng đến cảnh giới Thối Thể trung kỳ, xem ra thiên phú của tiểu tử này cũng không tệ.". Sau Đó hắn liền lên tiếng dặn dò lần cuối:

- Được rồi, cái gì nên nhắn nhủ thì ta cũng đã nhắn xong. Bây giờ ngươi trung thực đứng đó chờ một lát, ta trở về Thiên Đình mang phạm nhân đầu tiên đến đây.

Trông thấy Vương Đại Chùy hư không tiêu thất trước mặt mình, Lưu Lãng không tự chủ nhéo một cái thật mạnh vào đùi, cảm giác đau đớn truyền tới khiến hắn xác định được đây không phải là mơ.

Có lẽ, cái này gọi là nhân họa đắc phúc trong truyền thuyết! Bị người bắt cóc ném xuống vách núi, không những không chết mà còn vớ được một cọc cơ duyên to lớn!

Dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, Lưu Lãng chăm chú vào tín vật Ngọc Trụy trên tay, hắn thử nghiệm thông qua Ngọc Trụy để khống chế tòa Phân Ngục này. Rất nhanh, hắn phát hiện tất cả mọi vật bên trong Phân Ngục đều dựa theo ý hắn mà động. Tỉ như, hắn vừa động ý niệm muốn chiếc ghế hùm đang nằm trong góc tường xuất hiện trước mặt mình, chiếc ghế hùm không biết làm từ chất liệu gì kia liền vèo một cái mà bay đến trước mặt hắn.

Tại tòa đại lao này, nếu những thần tiên phạm tội kia thật sự bị phong ấn tu vi, chẳng khác nào phàm nhân, thì đúng là mặc cho hắn bài bố. Đương nhiên, Lưu Lãng hắn cũng chả phải là một phần tử bạo lực. Hắn cảm thấy, nếu có thể không động thủ thì tận lực không động thủ. Dù sao, Vương Đại Chùy đã từng nói, bị nhốt tại Phân Ngục Phàm Giới đều là tiểu hình tiểu phạm, nói không chừng qua vài ngày là được thả ra. Nếu lúc đó, bọn họ muốn tìm đến hắn báo thù thì hắn chắc chắn không chịu nổi.

Lưu Lãng không rõ khoảng cách giữa Phàm Giới và Thiên Đình là bao nhiêu xa, nhưng theo hắn, kiểu gì cũng phải dùng năm để đo lường. Hắn đoán chừng trong ngắn hạn Vương Đại Chùy không cách nào quay lại được. Nghĩ thế, hắn liếc sang một cái ghế đang đặt cạnh góc tường, tính qua đó nghỉ ngơi một lát. Chỉ là, hắn còn chưa kịp chạm mông vào ghế, trong Phân Ngục liền chớp nhoáng hào quang, hai thân ảnh hiện ra. Vương Đại Chùy đã trở về, hơn nữa còn mang theo một vị thần tiên có vẻ ngoài vô cùng thê thảm.

*Chú:

(1) Trợ lý: Đây không phải là chức vụ, nó tương tự như danh hào.

Ví dụ: Bạn là Tổng giám đốc của một công ty, đang muốn đi thị sát thái độ làm việc của nhân viên một chi nhánh. Bạn có thể tạm thời bổ nhiệm Giám đốc nhân sự đi theo làm trợ lý để dễ dàng tra xét. Sau khi kết thúc thị sát, Giám đốc nhân sự vẫn là giám đốc nhân sự.

Danh hào trợ lý này không cố định và thường do thư ký kiêm nhiệm. Có lúc, trợ lý kiêm chức cả thư ký, lái xe và vệ sĩ.

(Lẽ ra ta không cần phải chú ở chỗ này, nhưng thôi thì làm luôn, đỡ cho một số thánh soi khỏi mắc công thắc mắc, bên trên thì trợ lý, bên dưới lại thư ký.)

(2) Lạc Thiết: dụng cụ để dụng hình bức cung trong các chế độ cũ (bây giờ có còn dùng hay không thì ta không rõ...), có hình dáng như một que sắt dài, có cán để cầm, phía đầu thường được đính một miếng thép hình tam giác(có loại hình vuông, chữ nhật…) trông tương tự bàn ủi. Cách dùng là nhúng cái bàn ủi này vào than hoặc lửa đang cháy cho đến khi nóng đỏ lên rồi ép vào da thịt phạm nhân(nghĩ thôi đã thấy khá phê...).

(3) Niên Kỷ: Năm tuổi, thường dùng để mô tả các độ tuổi khoảng chừng, ví dụ như trung niên (từ 40 - 50 tuổi).

(4) Tư ẩn: Chỉ một số việc riêng, việc cá nhân không thể lộ ra ngoài.

(5) Tiểu hình: Hình ở đây là hình trong hình phạm. Chỉ các phạm nhân phạm phải các tội nhẹ, vặt vảnh kiểu lông gà vỏ tỏi. Không đáng để giam, nhưng không thể không giam.

-------

Phóng tác: Hồng Tam

Bạn đang đọc Tiểu Ngục Tốt Của Thiên Đình của Linh Cửu Nhị Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi honggiatamthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 2209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.