Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHẾT??

Phiên bản Dịch · 5509 chữ

Ánh sáng từ từ xua tan màn đêm tăm tối dài dằng dặc. Khi tia sáng đầu tiên rọi xuống thế gian âm u, đoàn người ngựa của cung điện đã rời xa doanh trại. Dẫn đầu không phải là một con ngựa bờm trắng như trong suốt chặng đường hành quân từ cung điện tới đây mà là hai con ngựa khỏe mạnh. Ngự trị trên đó, hai người thanh niên im lặng đi trong tiếng gió vi vu, báo hiệu một cơn mưa gió mới lại đến. Tuy đang là mùa đông, thời tiết giá lạnh, nhưng gió vẫn gào thét bên tai người, mang đến cảm giác bất an...

“Sắp tới rồi, Eriol”.

Người con trai ngồi trên lưng con ngựa bờm trắng lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía trước xa xăm. Càng đi, không khí lạnh càng rõ ràng hơn. Những đợt gió vẫn cuồn cuộn, cuốn lấy đoàn người. Eriol hơi rướn mắt về phía trước, nhưng chỉ một thoáng sau, đôi mắt ấy cụp xuống.

“Vậy à? Vậy là đã đến lúc rồi sao?... Syaoran, cậu sẽ không sao chứ?”

“Không... Chẳng có gì cả...” – Syaoran khẽ mỉm cười – “Đáng lẽ câu đó phải do tôi hỏi chứ, Eriol? Chuyện hôm qua cậu nói... Thật sự là không sao chứ?”

...............................

“Cậu có vẻ rất bất ngờ, nhỉ?”

Eriol mỉm cười ngồi vắt chân trên chiếc ghế nhỏ, tay xoay xoay li rượu mà Garraku đưa cho, nhìn Syaoran với đôi mắt ra vẻ cái – gì – cũng - biết. Syaoran bình thản nhìn lại, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên một tia nhìn kì lạ, có chút gì đó ngạc nhiên và cả hiếu kì.

“Cậu nghĩ là tôi đã chết rồi sao? Thật sự thì lúc đó, tôi vẫn còn sống sờ sờ mà, chính tôi ra đi chứ có phải bị vứt xác đi đâu, đúng không?” – Eriol cười.

“Chà, đúng là tôi nghĩ cậu đã chết đấy, Eriol” – Syaoran mỉm cười – “Nhưng... Tôi không nghĩ là nếu còn sống thì cậu sẽ trở về nơi đây...”

Eriol mỉm cười dịu dàng, trầm ngâm nhìn vào vẻ mặt vô cảm của Syaoran. Anh khẽ thở dài:

“Cậu có nghĩ, cậu sẽ trở thành ‘Eriol’ thứ hai không? Ôm xác người mình yêu mến trong tay, muốn khóc nhưng bất lực, rồi từ từ chết trong cô đơn?”

“Cậu đã biết trước rồi, đúng không?” – Syaoran không trả lời thẳng vào câu hỏi mà hỏi lại, khuôn mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng Eriol có thể nhận ra một chút gì đó xót xa trong giọng nói bình tĩnh của người chiến binh này.

“Cậu định trách tôi đấy à?”

“Đâu có” – Syaoran nhún vai – “Mọi chuyện tự nhiên đến và cũng tự nhiên đi. Nếu cậu có nói ra lúc ấy thì chưa chắc đã thay đổi được số mệnh, chỉ là nó sẽ xảy đến nhanh hơn hay chậm lại một chút thôi”

Eriol mỉm cười, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Syaoran. Syaoran bình thản nhìn lại, mặc dù có lộ chút vẻ khó chịu. Anh cúi người về phía trước:

“Được rồi, thái tử...”

“ĐỪNG CÓ GỌI TÔI NHƯ THẾ” – Eriol lập tức phản đối, đôi mắt hằn lên nét đỏ như ngọn lửa hận thù.

“Tôi hiểu, tôi hiểu” – Syaoran xuống nước, khẽ mỉm cười – “Eriol, đôi mắt của cậu cho tôi biết, cậu đang để trong lòng một nỗi hận mà không trả không được. Chẳng lẽ lần này cậu định đến để ngăn cản tôi? Và như thế thì hôm nay cậu muốn giết tôi ngay tại đây ư?”

Eriol bật cười:

“Tại sao để trả thù mà tôi lại phải giết cậu? Hơn nữa, theo cậu, nếu tôi muốn ngăn cản, chống phá cậu và triều đình thì cô nương Sasaki đã đồng ý cho tôi đến đây, đồng thời viết thư cho quân lính giùm tôi không?”

Syaoran hơi nhíu mày. Những lời của Eriol không phải là không đúng. Sasaki là một cô gái thông minh. Syaoran tin rằng, nếu vào việc lớn thì cô ta hoàn toàn không phạm bất cứ một sai lầm nào. Hơn thế nữa, Sasaki vừa là con gái nuôi, vừa là đệ tử đắc ý nhất của Li phu nhân, cô ta có óc tính toán và sự phán đoán hơn người, có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, kế thừa được sự mưu mô, tính toán của mẹ nuôi. Không lí nào Sasaki để Eriol vào đây mà không được chút lợi nào. Nhưng... Theo khách quan mà nói, Eriol không thể đến đây để ngăn cản quân đội của triều đình, nhưng theo chủ quan, việc Eriol giúp đỡ quân đội lại là không - thể - xảy – ra.

“Không phải ngăn cản... chẳng lẽ cậu định...”

“Cậu vẫn thông minh như xưa, Syaoran”

Eriol mỉm cười, nụ cười lạnh băng. Ánh mắt anh giá lạnh nhìn vào khuôn mặt vừa ngỡ ngàng bất ngờ, vừa mang chút nét hoảng hốt của Syaoran. Nhưng ngay sau đó, Syaoran mỉm cười, trở lại vẻ lạnh lùng muôn thuở của mình:

“Vậy thì cám ơn trước. Mọi chuyện... tùy cậu thôi!”

..............................................

“Cậu thay đổi rồi, Syaoran. Cậu không còn là một Syaoran hết lòng vì mọi người mà trước kia tôi quen, đặc biệt là đối với SAKURA!” – Eriol nhấn mạnh.

“Cậu cũng vậy thôi, Eriol... Hai chúng ta, có lẽ, đều là những người ĐÃ CHẾT!”

Syaoran lặng lẽ trả lời. Những bước chân ngựa vẫn đều đều bước, hướng về phía màu trắng vô tận thấp thoáng phía trước. Eriol khẽ thở dài, một tiếng thở nhỏ, như không muốn bất cứ ai nghe thấy. Bên dưới, tuyết cuốn lấy cả chân ngựa, như không muốn cho chúng bước vào màu trắng trong veo của mình, nhưng ngựa vẫn đi, tiếng lộp cộp nhỏ dần và mất hẳn trong sự êm ái của tuyết....

“Gió to thế này làm ta liên tưởng đến một trận sóng gió mới”

Seiza ngồi im trên nền tuyết trước lều của mình, nhìn lên bầu trời xám xịt. Nakuru ngấu nghiến ăn bát canh điểm tâm buổi sáng, khó khăn trả lời:

“Ư...m.. Se..i..za..” - hắn cố gắng nuốt cho hết miếng thức ăn trong mồm – “Ngươi đang lo lắng gì chứ? Chắc ngươi vẫn chưa quen với cảnh tượng này ở Xứ tuyết, nơi đây lúc nào trời cũng xám xịt và đầy gió, ngày nào cũng như ngày nào. Chẳng có gì xảy ra đâu”

Seiza thở dài nhìn gương mặt tèm lem thức ăn của Nakuru. Mái tóc dài của cô ta rối bù vì chải vội vàng (dậy muộn, nếu không tranh thức ăn thì không kiếm được nhiều ^^). Đôi mắt Nakuru vẫn không chú ý đến xung quanh ngoài bát thức ăn của mình. Seiza gỡ mớ tóc rối của hắn ra:

“Hình như giác quan thứ sáu của ngươi hơi lụi đi đấy! Một ‘Đại hộ pháp’ như ta mà lại chậm thích ứng với thời tiết à? Xin lỗi nha, không có chuyện ấy đâu. Nhưng... Ta cảm thấy cơn gió hôm nay có gì đó khác với mọi hôm. Nó không thanh thản, mà đang đau khổ, vội vàng...”

Nakuru khẽ giật mình ngẩng lên, để rơi bát canh của mình. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn Seiza. Là những người được huấn luyện trong môi trường đặc biệt và khắc nghiệt, “Tứ đại hộ pháp” rất nhạy cảm với những gì “sắp” xảy ra. Và từ xưa đến nay, Seiza luôn là người nhạy cảm nhất.

“Có thể ngươi nói đúng, Seiza.” - Nakuru bắt đầu có cảm giác lo lắng – “Ta đã cảm thấy có gì đó không ổn từ mấy hôm trước, khi ngươi chưa về đây, nhưng... Ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu ngươi đã trở lại, bảo vệ công chúa và thái tử, với lại, đội quân được phái đi làm nhiệm vụ ở những nơi khác cũng sắp trở về rồi. Ta tự trấn an mình là không sao, và ngươi cũng nên làm như vậy đi!”

Nakuru cười tươi, đập vai Seiza. Seiza nhìn vào đôi mắt hấp háy của Nakuru, mỉm cười:

“Cám ơn vì sự tin tưởng của ngươi, chỉ có điều phải làm ngươi thất vọng rồi. Đám lính mà ngươi nói có phải là một đám thanh niên độ 25, 26 tuổi, sẽ trở về đây bằng đường thủy băng qua nhánh sông Tomoeda và thảo nguyên chết?”

“Ồ” – Nakuru ngạc nhiên – “ngươi cũng biết những người đó ư? Vậy là ngươi đã gặp họ, họ bây giờ đang ở đâu? Có lẽ họ sắp đến đây rồi, đúng không?”

Seiza lắc đầu, lại một lần nữa thở dài. “Hỏa thần” Seiza là một người trầm tĩnh nhất trong “Tứ đại hộ pháp”, dù được gọi là “hỏa”, nhưng người ta gần như không bao giờ thấy hắn tức giận. Tuy nhiên, Nakuru hiểu, những lúc hắn tỏ ra trầm ngâm, cũng là lúc có chuyện chẳng lành. Nakuru lo sợ nhìn vẻ suy tư của hắn. Cô đứng bật dậy:

“Người đâu, có thư mới không? Đội lính được cử đi có gửi tin gì về không?”

Người kiểm thư vội vàng chạy lại, bỏ đồ ăn của mình:

“Dạ, từ hai hôm nay không hề nhận được bất cứ tin tức gì của đội lính đang trên đường trở về. Những lời nhắn chúng ta gửi đi lại bị gửi lại, có vẻ như chim đưa thư không tìm thấy họ đâu. Tôi thấy có điều gì kì lạ và đã phái người đi điều tra, người đó trở về và nói là không tìm được bất cứ dấu vết gì cho thấy đã có người sang sông”.

“Sao ngươi không thông báo ngay?”- Touya chạy đến ngay lập tức khi nghe tiếng của Nakuru.

“Tại tôi nghĩ là đội lính ấy chưa trở về và phái chim đi rồi, chắc hẳn tí nữa sẽ có tin tức gì đó”

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Những người phụ nữ biết ý vội vàng thu dọn bếp núc, đồ ăn. Touya và Yukito đi đi lại lại với nét mặt lo lắng. Thỉnh thoảng, Yukito liếc nhìn về phía Các vị trưởng lão vẫn yên lặng đứng nhìn, đôi mắt hàm chứa nhiều ngụ ý. Nakuru cố gắng tra hỏi Seiza. Hắn lạnh lùng trả lời:

“Ta không dám chắc suy đoán của ta là đúng. Cứ thử đợi tin tức xem có gì không đã chứ?”

Và mặc kệ Nakuru cố gắng thế nào, hắn vẫn im lặng. Cô tức giận ném mạnh hắn xuống tuyết, trầm ngâm suy nghĩ. Tuy nhiên, việc này không phù hợp với tính cách của cô, nên cô nhanh chóng chuyển sang trạng thái tức giận, và đá chân vào bất cứ thứ gì cô thấy trên đường đi.

“CHÚNG TRỞ VỀ RỒI!” - tiếng người kiểm thư vang lên.

Mọi người cùng nhau chạy lại phía đàn chim, trừ Seiza. Mọi ánh mắt hồi hộp dõi theo tay người kiểm thư. Bức thư đầu tiên mở ra:

“Thường xuyên báo cáo vị trí. Hiện nay tình hình thay đổi, lập tức trở về”

Bức thứ hai, bức thứ ba... tất cả đều có chung nội dung: đó là những bức thư được gửi đi từ Xứ tuyết. Một cảm giác bất an trào dâng lên trong ánh mắt từng người. Ai cũng có cùng một suy nghĩ, dù không ai nói ra. Gió ào ào thổi, để khẳng định nỗi bất an của những thành viên trong gia tộc Kinomoto.

“Quả đúng như ta nghĩ”.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Seiza đã ngổi xổm bên đám chim từ bao giờ, đưa tay ra và để mặc lũ chim mổ trên mu bàn tay. Nakuru cũng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy cổ áo Seiza, kéo lên:

“Seiza, ngươi nói xem, chuyện gì đã xảy ra?”

Sự im lặng của Seiza làm mọi người cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hắn chậm rãi nói, dường như cố gắng nhấn mạnh từng chữ:

“Bão... Hôm đó, chắc chắn bọn họ đã chết... toàn bộ...”

Tất cả đứng sững lại trước lời nói của Seiza. Những người phụ nữ đánh rơi chồng bát xuống dưới, tất cả vỡ tan trên nền tuyết trắng, bốc khói nghi ngút ngay dưới chân lạnh giá. Gió lại rú lên từng đợt.

“Không thể nào... Ngươi... chắc chắn là nhầm lẫn rồi, Seiza...”

Nakuru khó khăn nói, với hi vọng rằng Seiza đang đùa, và rồi anh ta sẽ đứng lên và tuyên bố rằng không phải như vậy. Nhưng cô biết hi vọng đó là rất mong manh. Seiza dù luôn cười với người khác bằng nụ cười giá băng của mình, nhưng hắn không bao giờ nói đùa những điều quá đáng như vậy. Đội quân được cử đi học hỏi, làm việc ở nhiều vùng khác nhau trên Clow, cùng các vương quốc lân cận được coi là đội quân chủ đạo của quân đội Kinomoto. Nếu không có đội quân đó, họ không có đến 1 phần chiến thắng. Touya tức giận nắm lấy áo Seiza:

“NGƯƠI... NGƯƠI BIẾT TRƯỚC, TẠI SAO KHÔNG LÀM GÌ? KHÔNG CÓ HỌ THÌ LÀM SAO CHÚNG TA CÓ THỂ...”

“Ta đã ngăn cản nhưng bọn họ không nghe” – Seiza bình thản trả lời, đẩy nhẹ tay Touya ra và vuốt lại áo của mình – “họ không tin rằng sông Tomoeda sắp dâng lên, chính vì vậy mà họ chết. Hơn nữa, khi ấy ta cũng chưa biết đội quân ấy lại quan đến mức khiến mọi người phải sững sờ như vậy, nếu không thì ta đã bắt họ phải đi đường núi với ta rồi..”

Phía sau, một vài người phụ nữ khóc nấc lên và ngất đi. Những người khác vội xúm vào an ủi, trong khi nước mắt của họ chảy thành hàng dài trên má. Một vài đứa bé không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy mẹ khóc, chúng cũng khóc theo. Nhiều người cố gắng kìm nén nước mắt, không để chúng chảy ra ngoài. Họ cố tự an ủi mình: mọi sự còn chưa rõ ràng, vẫn còn hi vọng, dù đó là hi vọng mong manh.

“Hiện giờ, chúng ta lại buộc phải cư ngụ tại Xứ tuyết thêm một thời gian nữa trước khi vào trận thôi. Đành phải án binh bất động, chờ thời cơ khác vậy, Touya” – Yukito trầm ngâm nói, khuôn mặt đăm chiêu ái ngại và đau đớn nhìn vẻ mặt khổ sở của Touya.

“KHÔNG KỊP NỮA RỒI”

Một tiếng hét vang lên cắt ngang cuộc đối thoại, và làm dừng tiếng khóc của phụ nữ. Sonomi hốt hoảng chạy vào, mồ hôi túa đầy trên mặt dù trời đang vô cùng lạnh. Vẻ mặt hốc hác của người phụ nữ như muốn lao vào đám đông, như để không tin vào mắt mình nữa. Nhìn nét mặt ấy, cả Touya, Yukito và cả những người khác đều tĩnh lặng, như cả thân hình đã bị đóng băng vì sợ hãi.

“Hỏng... Hỏng rồi” – Sonomi vội vàng nói, giọng nói hổn hển – “Quân... Quân... Quân đội của... triều đình đã đến... rất gần....”

Sakura im lặng ngồi trước chiếc gương to mà Touya cố gắng tìm về cho cô. Theo anh, con gái thì bắt buộc phải có một chiếc gương, dù trong điều kiện gì cũng vậy, có như thế mới là con gái. Sakura hiểu lời anh nói, nhưng đối với cô, dù là ai, “con trai” hay “con gái” đều không quan trọng. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình. Mái tóc đã dài đến ngang gối từ bao giờ mà Sakura không hề chú ý. Mái tóc nâu rủ xuống chân cô, bay nhè nhẹ trên lớp áo dày. “Đã dài như thế này từ bao giờ thế?” – Sakura mỉm cười, hỏi mái tóc. Những sợi tóc mềm mại đùa vui trên bàn tay cô gái. Đã lâu lắm rồi, có lẽ từ khi Tomoyo chết đi, Sakura không còn thói quen chăm sóc tóc mỗi ngày như trước nữa. Đến hôm nay, cô chợt nhìn lại mình trong gương, đưa bàn tay sờ khuôn mặt hiện lên trên mặt gương, giật mình khi thấy mình đã thay đổi đến thế. Đôi mắt màu xanh lục không sáng như trước nữa, mà trở nên mờ nhạt. Khuôn mặt cô dường như đang có sự biến đổi. Sakura suýt không nhận ra chính bản thân mình nữa. Trong thoáng chốc, cô bỗng có cảm giác sợ hãi, mơ hồ. Cô có cảm giác, nếu như không tìm lại chính mình thì mình sẽ biến mất. Một Sakura ngày xưa sẽ biến mất, rồi những tình cảm cũ cũng mất đi theo. Cô không muốn điều đó xảy ra.

Sakura với tay lấy chiếc lược. Mọi khi cô chỉ chải qua loa, rồi lại vất nó vào một xó trong góc lều, nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Sakura quyết định trang điểm lại bản thân mình, để có thể nhìn thấy một Sakura của ngày xưa. Cô nhẹ nhàng đưa chiếc lược từ từ trên mái tóc dài. Dài quá. Mọi thứ dường như đã thật sự thay đổi. Khi xưa, chỉ một đường ngắn, cô đã chải hết một lần tóc. Nhưng bây giờ, chiếc lược trên tay Sakura cứ kéo dài, kéo dài mãi, mà vẫn chưa kết thúc mái tóc. Nó đã dài như vậy sao? Sakura đưa tay nhanh hơn, rồi lần lượt, lần lượt chải. Mái tóc rối mượt mà bay bay. Những lọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống từ tay Sakura, thả dài, lơ lửng. Sakura nhìn mình trong gương, với tay lấy chiếc dây bên cạnh, túm gọn tóc lại và buộc cao về phía sau. Mái tóc bồng bềnh như sương sớm, chờn vờn. Sakura khẽ mỉm cười nhìn hình ảnh của mình trong gương.

“Bao giờ...” – Sakura nói với mái tóc của mình – “ngươi bị cắt ngắn đi, cũng có nghĩa là ta đã chết. Ta sẽ nuôi ngươi cho đến khi có người nào đó cắt ngươi đi...”

Cô thở dài. Ánh mắt đượm buồn. Từ bao giờ đôi mắt mình đã trở nên thế kia? Và đã từ bao giờ, đôi môi này không thể nở nụ cười? Nhưng rồi, Sakura tự mắng mình ấu trĩ và định đứng lên để ra ngoài. Bất chợt, cánh cửa lều mở tung...

“CÔNG CHÚA!”

Tiếng Akane vang lên, làm Sakura giật mình quay lại. Cô nhìn Akane đang vội vã chạy vào, nhẹ nhàng hỏi:

“Akane? Có chuyện gì sao em?”

“Wow, công chúa đẹp lắm! Mặc dù ngày nào nhìn công chúa cũng xinh, nhưng hôm nay rất rất rất tuyệt!!! Akane muốn lớn lên cũng đẹp như công chúa” – cô bé Akane tán thưởng khi nhìn thấy Sakura, quên luôn việc chính muốn nói.

“Cám ơn, Akane. Nhưng có chuyện gì khiến em hốt hoảng thế?”

“Á.. em quên mất” – Akane dùng tay che mồm, vội vã chạy về phía Sakura – “Công chúa, nguy rồi, em vừa nghe được một tin động trời. Đội lính mà chúng ta phái đi đã chết mất rồi.”

“CHẾT RỒI?” – Sakura đứng bật dậy – “Có chuyện gì vậy, Akane? Sao lại chết rồi?”

“Em biết công chúa muốn biết mà” – Akane hồn nhiên nói, thích thú vì đã làm cho Sakura phải để ý – “Anh Hiyula nói em không được báo cho công chúa biết, vì sợ công chúa lo lắng, nhưng em nghĩ sẽ không sao. Lúc nãy, em và anh ấy đang ăn điểm tâm sáng thì thấy mọi người bàn chuyện như vậy. Mẹ em khóc quá trời luôn, vì ba em cũng ở trong đội quân ấy mà”

“Ba em?”

Sakura sững lại. Ánh mắt của Akane vẫn vô tư nhìn Sakura, nhưng lại khiến trái tim Sakura thắt lại. Sakura cũng là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, có lẽ vì thế, cô có thể hiểu được nỗi đau của một đứa bé khi mất người thân. Giờ đây, phía sau nụ cười của Akane, ai biết được trái tim cô bé đang đau đến dường nào? Sakura quỳ xuống bên cạnh Akane, ôm cô bé vào lòng:

“Em buồn lắm à? Nếu muốn, em cứ khóc đi. Ta không sao đâu...”

“Dạ?” – Akane ngạc nhiên – “Tất nhiên là buồn rồi, vì nếu ba chết thì mẹ rất buồn, cả anh hai cũng buồn nữa. Mẹ cứ khóc hoài, anh hai không khóc, nhưng em biết, anh muốn khóc lắm. Nhìn anh và mẹ như thế, em cũng rất đau lòng” - Tiếng của Akane bỗng nghẹn lại. Sakura có thể cảm nhận được sự ấm nóng trên bờ vai của mình và tiếng nấc nho nhỏ như cố kìm nén. Nhưng rồi, Akane đẩy Sakura ra xa, đưa tay dụi mắt, lại mỉm cười vô tư – “Em chưa gặp ba bao giờ, nên em cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào. Ba mất, em chỉ buồn vì thấy mẹ và anh Hiyula buồn, chẳng có cảm giác gì cả. Nhưng.... Nếu mẹ, anh hai, Công chúa, hoặc một trong số những người ở đây chết đi, chắc chắn em sẽ rất đau lòng... Nhưng mẹ và mọi người bảo điều đó không thể xảy ra, bởi vì đã có công chúa ở đây. Em cũng tin rằng, công chúa nhất định sẽ bảo vệ mọi người, sẽ không sao đâu!”

Sakura vòng tay ôm lấy Akane. Chưa bao giờ, cô cảm thấy *g ngực của mình nghẹt lại như hôm nay, như lúc này đây. Trái tim cô dường như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nắm lấy, vắt đi tất cả những giọt máu mà nó có. Giấc mơ đêm qua lại chờn vờn trong đầu Sakura, khiến cô sợ hãi, kinh hoàng. Bàn tay Sakura cố gắng ghì chặt Akane vào lòng, như để khẳng định thực tế, như để nâng cao sự quyết tâm của mình. Nhưng vô ích. Hơi nóng của Akane tỏa vào người Sakura, sưởi ấm cho cô, lại càng khiến cô dằn vặt hơn. Biết bao nhiêu người đã đổ máu vì cuộc chiến này? Đã bao nhiêu giọt nước mắt rơi? Bao nhiêu đứa trẻ sinh ra không biết mặt cha? Đau lòng vì cha mất không bằng nỗi đau khi không thể buồn vì mất cha mẹ. Sakura luôn tự biện hộ cho những việt làm của mình, bằng những mĩ từ cao đẹp, như để bảo vệ hạnh phúc, nụ cười, tiếng hát, gây dựng một thiên đường hạnh phúc như cô và Tomoyo đã từng mơ ước. Nhưng mĩ từ vẫn chỉ là những mĩ từ, dùng để che đậy những thứ xấu xa trong lớp màn độc ác và xấu xa. Hạnh phúc được xây dựng trên máu và nước mắt, hình thành trên nỗi bất hạnh của người khác thì có thực sự là hạnh phúc? Biết bao tổn thương, đau khổ vô tình hằn sâu trong trái tim mỗi đứa trẻ. Hôm nay, chúng đang đứng trước mặt Sakura, nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng, cười với cô bằng nụ cười vô tư lự. Nhưng, nào chúng có biết, chỉ ngày mai thôi, rất gần, chúng sẽ giương cặp mắt nghi ngờ, chứa đầy khổ đau bất an, nhấn chìm Sakura trong nỗi đau của chúng. Sakura mơ ước có thể giữ mãi được nụ cười của những đứa trẻ này, đó chẳng lẽ chỉ là mơ ước ấu trĩ xa vời? Rồi niềm tin của những con người nơi đây, của những người đã một lòng gửi trọn tính mạng mình cho cô thì sao? Sakura chợt giật mình. Phải chăng cô đang phụ lại sự kì vọng của mọi người, chà đạp nên sự tin tưởng mà họ đã dành cho cô? Họ hi sinh tính mạng mình một cách không thương tiếc, tất cả là vì họ tin rằng, cô sẽ cứu giúp họ, sẽ thực hiện được mơ ước của họ. Nhưng Sakura thật sự đã vì họ mà sống chưa? Cô cảm thấy vô cùng hoang mang. Trong giấc mơ đêm hôm trước, khi thấy bàn tay mình nhuốm máu Syaoran, cô đã vô cùng đau lòng. Nỗi đau như cứa sâu vào tận trái tim cô, rất thật, như không chỉ là một giấc mơ. Khi đó, cô đã mong ước, xin hãy cho con tỉnh lại, cứu thoát con khỏi giấc mơ kinh khủng này. Tình cảm mà Sakura dành cho Syaoran, qua biết bao biến cố, đắn đo, trăn trở, cô nhận ra nó không đơn thuần chỉ là một thứ tình bạn. Nếu thật sự phải giết anh, liệu cuộc sống còn lại của cô sẽ như thế nào? Thật sự, cô có còn sống không? Sakura mím chặt môi. Một màu đen âm u bao phủ tầm mắt và cả tâm hồn cô... “Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao?”

“Công chúa?”

Sakura vẫn ôm chặt Akane, cảm nhận rõ nhịp tim của cô bé và cả của chính mình. Sakura khẽ mỉm cười, kéo Akane ra. Cô thật sự, vẫn đang sống. Nhưng đó là sự sống của thể xác, còn tâm hồn cô hiện giờ đang ở đâu? Trái tim cô vẫn đập trong cơ thể của cô, nhưng nó lại không thật sự hướng vào cô và những nụ cười nơi đây. Cô trách chính mình, cảm thấy mình thật xấu xa. Khi những chiến binh mất mạng, cô xót xa cho tính mạng của họ, nhưng lại tự nhủ may mắn vì như thế, quân đội Kinomoto sẽ không thể tấn công kinh thành, “người ấy” sẽ không mất mạng. Không có đội quân ấy, quân triều đình không biết vị trí của Kinomoto, chiến tranh sẽ không xảy ra. Hạnh phúc, đau khổ, bất an, niềm vui, nỗi buồn... Tại sao đến bây giờ, cô mới nhận ra nó thật sự hướng vào ai? Khi có phiền muộn, cô muốn giãi bày với ai nhất? Muốn bảo vệ ai nhất? Tất cả những câu hỏi ấy, đều có chung một câu trả lời. Sakura quỳ sụp xuống. Akane ngạc nhiên đứng nhìn, hoảng hốt:

“CÔNG CHÚA?”

Sakura ngước đôi mắt màu lục bảo lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Akane. Cô khẽ mỉm cười. Nếu Sakura trước kia, một Sakura biết yêu thương mọi người, một Sakura vô tình dành trái tim của mình cho kẻ mà mình phải giết, một Sakura thờ ơ, bàng quan với quá khứ của mình...., Sakura ấy đã chết đi thì hãy để cho cô gái ấy ngủ yên. Trái tim cô từ bây giờ sẽ mãi mãi không bao giờ mở ra nữa, để có thể sinh ra một Sakura vô tình, một Sakura mạnh mẽ, sẵn sàng cướp đi sinh mạng của những người lính trên chiến trường, và của cả một người mà Sakura trước kia không thể làm gì. Cô muốn giết chết tất cả cảm xúc của mình, giết chết chính mình, tất cả vì những con người đang đặt niềm tin vào cô. Sakura đứng dậy, xoa đầu Akane:

“Ta không sao, em đừng lo. Ta sẽ bảo vệ em, và tất cả mọi người!”

Giọng Sakura lạnh băng không một chút cảm xúc. Ánh mắt cô vô tình như một lưỡi dao sắc bén. Akane vẫn ngây thơ cười, không nhận ra nụ cười lạnh lẽo của cô công chúa mà cô bé luôn tôn sùng. Phải chăng, Sakura thật sự đã chết?

“Cạch”. Trái tim Sakura bị đóng chặt bởi một cánh cửa làm từ băng.....

Cánh cửa lều bật mở, Hiyula hớt hải chạy vào cùng đám trẻ trong đội quân tí hon:

“CÔNG CHÚA, NGUY RỒI, CÔNG CHÚA! QUÂN CỦA TRIỀU ĐÌNH ĐANG ĐẾN ĐÂY! BỌN HỌ SẮP ĐẾN NƠI RỒI!”

Gió đông lạnh lẽo thổi vù vù bên tai, tung những bông tuyết trắng lên cao rồi lại rải xuống dưới. Gió vô tình lạnh lẽo, lướt qua đoàn người ngựa đang chậm rãi đi, vút người lên cao như muốn ngăn bước chân đoàn quân, nhưng rồi không làm gì nữa mà lao người đi về phía trước, vào thẳng trung tâm Xứ Tuyết.

“Tại sao lại đi chậm thế, Syaoran? Nên tấn công nhanh một cách bất ngờ chứ?”

Eriol bực dọc nhìn Syaoran đang dung dăng từng bước theo chân con ngựa. Ánh mắt Syaoran lạnh giá nhìn vào khoảng không trước mắt. Anh khẽ mỉm cười trước câu nói của Eriol, nhưng vẫn không tăng tốc. Eriol tức giận nhìn Syaoran:

“LI SYAORAN! CẬU CÓ NGHE KHÔNG?”

“Nghe” – Syaoran mỉm cười. – “Tôi không điếc, nên cậu thật sự cũng không cần hét lên như thế đâu, Eriol!”

“Được lắm” – Eriol cáu bẳn – “Cậu thay đổi rất nhiều kể từ khi tôi gặp cậu lần cuối trước đây, nhưng chỉ có cái tính làm cho người nổi giận này thì chẳng thay đổi chút nào.”

“Chỉ có cậu là hay nổi cáu thôi, Eriol.”

Syaoran khẽ mỉm cười. Eriol thở dài. Syaoran có lẽ thật sự đã thay đổi rồi, hay nên nói, Syaoran ấy đã chết? Ánh mắt của Syaoran khi xưa không xa xôi như lúc này. Dù đang nhìn Eriol, nhưng tia nhìn ấy của anh ta dường như xuất phát từ một nơi rất xa, xa đến nỗi Eriol cũng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu. Đôi mắt lạnh lẽo, giá băng, cùng nụ cười vô cảm, làm lạnh xương người đối diện. Vậy là... Syaoran quả nhiên không thể cứu sống được nữa sao? Eriol chợt thấy đau lòng và bất lực.

Đang đi, Syaoran bỗng dừng lại làm Eriol bất ngờ, mất một lúc để nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Anh ngạc nhiên nhìn Syaoran. Anh ta không ngước đôi mắt xa xăm lên để nhìn anh nữa, mà hướng ánh nhìn xuống nền tuyết trắng.

“Tôi đi chậm là để cậu rút lui nếu cậu muốn, Eriol” – Syaoran lặng lẽ nói – “Một khi đã ra đến chiến trường, quân lệnh không cho phép chạy trốn. Nếu muốn, cậu hãy đi ngay bây giờ, khi vẫn còn chưa **ng độ quân địch”

“Tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ chạy trốn?”

“Như thế....” – Syaoran ngẩng lên nhìn Eriol. Màu hổ phách như đã **c đi vì suy tư – “ ‘người ấy’ sẽ đồng ý chứ? Tomoyo, cô ấy sẽ vui chứ?”

“Không” – Eriol mỉm cười, một nụ cười chứa chan buồn đau và khổ tâm – “Cô ấy sẽ hận tôi suốt đời”

“Vậy tại sao cậu lại muốn làm?”

“Tôi không thể nói với cậu được, Syaoran. Cậu chỉ cần biết, vì Tomoyo, tôi có thể làm tất cả, cho dù đó là hành động khiến cô ấy căm ghét tôi mãi mãi...”

Syaoran im lặng nhìn Eriol. Anh khẽ thở dài:

“Được rồi. Tôi không hiểu lắm, nhưng... Nếu yêu thì phải làm cho người đó hạnh phúc chứ, không phải sao? Nếu để Tomoyo hận cậu, cô ấy đâu thể nào hạnh phúc được?”

Eriol mỉm cười:

“Cậu đang nói mà không làm đấy, Syaoran!”

Syaoran thúc ngựa đi nhanh hơn. Eriol giật mình cũng vội vã chạy theo. Những người phía sau cằn nhằn vì đột nhiên dừng lại và giờ thì lại đột nhiên tăng tốc.

“Cậu nhầm rồi, Eriol” – Syaoran nói khi Eriol đã đi ngang bằng mình – “Tôi đang thực hiện điều ấy, ngay lúc này và ngay tại đây!”

Eriol ngạc nhiên nhìn Syaoran. Có lẽ những việc Syaoran làm, anh mãi mãi sẽ không hiểu được. Trước đây, bây giờ và cả mai sau cũng vậy. Nhưng không hiểu sao, anh thấy tin tưởng và yên tâm vào những quyết định cùng sự lựa chọn của Syaoran. Tuyết lại rơi xuống từng đợt, lắc lư trong làn gió lạnh, rải xuống chân ngựa. Tuyết bao phủ người Syaoran, bọc lấy ánh trong cái giá băng của mình. Eriol tặc lưỡi: “Thật sự đã chết rồi sao, Syaoran?” Tất cả những gì còn lại chỉ là cái lạnh đến ghê người, chỉ là một thân xác không còn chút nhiệt. Định mệnh, gặp gỡ, lí trí, tình yêu..... tất cả chỉ để đem đến một kết thúc buồn??

Tuyết vẫn quay cuồng theo điệu nhảy muôn thuở, không hề hay biết một tương lai đẫm máu đang chờ đợi nó phía trước....

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.