Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHUỐM MÁU

Phiên bản Dịch · 7185 chữ

Đôi mắt Sakura vẫn chăm chú nhìn vào đội quân của Clow. Có thể đối với nhiều việc, ánh mắt của cô không phải là tinh tường, nhưng lần này, chẳng hiểu sao cô rất tự tin vào thị giác của mình. Cô biết, nếu Syaoran xuất hiện ở đây, việc đầu tiên anh làm sẽ là TÌM CÔ. Đó là điều cô có thể khẳng định. Nhưng những suy nghĩ và hành động của Syaoran từ trước đến nay không phải dễ đoán, cho dù đó là cô, là Eriol, hay là Tomoyo - một người sâu sắc luôn am hiểu mọi suy nghĩ của đối phương – cũng không thể dám nói: Tôi hiểu Syaoran. Ánh mắt màu hổ phách của anh, cho dù lẫn trong muôn ngàn màu khác, cho dù lẫn trong cả một biển người, Sakura vẫn nhận ra. Ánh nhìn kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng tràn trề sự quan tâm ấy, kể từ ngày gặp trong khu vườn nhà họ Li, có lẽ nó đã ăn sâu vào trong trí nhớ của Sakura. Nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong trái tim cô. Tại sao? Theo tin cung cấp của trinh sát, người cầm đầu đội quân đến đây là Syaoran. Vậy Syaoran đang ở đâu?

“Keng!”

Tiếng binh khí vang lên sát bên tai làm Sakura giật mình. Touya đang cầm thanh kiếm đâm thẳng vào một tên lính của Shimon khi hắn định chém vào người Sakura. Với tài kiếm thuật thuộc đẳng cấp đứng đầu ở xứ tuyết của Touya, tên lính chẳng mất nhiều thời gian kể từ lúc lao vào Sakura cho đến lúc nằm yên dưới chân ngựa. Touya nói gấp gáp:

“Em không sao chứ, Sakura? Nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây!”

Shimon không phải là một nước mạnh về quân sự, Clow lại đang trong giai đoạn suy vong, nhưng với số lượng quân đội như hiện nay của Kinomoto, việc thắng được hai đội quân này là điều không tưởng. Hơn nữa, để chuẩn bị cho cuộc chiến này, việc huấn luyện quân đội sẽ được đặt lên hàng đầu. Với Shimon thì không dám chắc, nhưng Sakura biết, với tính cách của Syaoran, nhất định anh ta sẽ đào tạo ra được những đội quân tinh nhuệ nhất. Yukito nhanh chóng phân tích tình hình cho Touya. Sakura thầm nghĩ cần phải rời khỏi đây ngay trong khi quân Kinomoto vẫn chưa hoàn toàn thất bại. Quân lính của Shimon và Clow đều đang phải vất vả chống chọi lại với Seiza, Nakuru, các vị trưởng lão nên việc giết cô là không dễ dàng gì. Tuy nhiên, sức của những người này có hạn, đặc biệt là các trưởng lão, trong khi quân địch đông. Nếu không rời khỏi đây nhanh, cô chỉ còn đường chết. Nhưng sau khi cô còn ở đây, còn những người khác? Và cô muốn gặp lại một người, trước khi rời đi chỗ khác. “Syaoran” – Sakura thầm gọi, dù biết mãi mãi anh sẽ không thể nghe được tiếng nói phát ra trong đầu cô.

Sakura lo lắng nhìn xung quanh, trong lòng thầm trách mình đã suy nghĩ lung tung. Nakuru và Seiza vẫn đang chiến đấu với hai đội quân của Clow và Shimon. Các trưởng lão cũng cố gắng hết sức, sử dụng chút sức lực gần như là cuối cùng của mình ra để bảo vệ những điều cần bảo vệ. Máu cứ đổ, người cứ ngã xuống. Với dòng máu của người đánh chém ngoài chiến trường lâu năm, có lẽ họ hoàn toàn không có cảm giác gì đối với những người đang nằm dưới nền tuyết lạnh kia. Nhưng những xác người ấy làm Sakura đau lòng. Họ là con người, họ có người thân, có gia đình, có những ước mơ và tương lai của riêng họ. Nhìn xác của tên lính đang nằm dưới chân ngựa của cô, Sakura thấy bùng lên một cảm giác tội lỗi khó tả. Dù không phải do bàn tay cô trực tiếp làm, nhưng có phải bàn tay ấy chưa nhuốm máu độc ác? Chẳng phải tất cả mọi chuyện đều từ cô mà ra sao? Cô sợ hãi, nắm chặt tay lại, để cảm nhận được cái đau đớn của da thịt trong cái thời tiết cóng lạnh như thế này. “Xin lỗi!” Sakura nói nhỏ. Tất cả những người đó đổ máu, đều là do cái trách nhiệm nghiệt ngã của cô. Nhưng cô không thể làm khác. Sakura tự mắng mình, tự hối hận và căm ghét chính mình. Cô đã trở nên ích kỉ như vậy ư? Nếu không giết những quân lính trên chiến trường này, đồng nghĩa với việc phản bội lại con người ở Xứ Tuyết, và nếu làm như vậy, cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Bảo vệ mọi người, bảo vệ hạnh phúc, đem đến bình yên cho người dân - cái lí do đó, tưởng chừng như thật cao sang, nhưng cũng chỉ vì chính bản thân cô. Sakura đau đớn, nắm chặt bông tuyết vừa đậu xuống tay cô.

Trong khung cảnh khói lửa của chiến tranh, những bông tuyết giá lạnh cũng không thể làm dịu đi cái nóng của ngọn lửa ấy. Tuyết rơi xuống mu bàn tay Sakura. Nó từ từ biến thành màu đỏ. Sakura sợ hãi. Chiến tranh, thứ đã làm cho tất cả đều biến đổi, làm cho con người từ hạnh phúc chuyển thành bất hạnh, làm ọi vật biến mất, và giờ đây, đang làm ô nhiễm sự thanh khiết của tuyết. Dường như đang tức giận trước sự tàn ác của con người, tuyết rơi nhiều hơn, phủ trắng những xác người nằm dưới tuyết, che đi màu đỏ thẫm của máu, đóng băng mùi tanh đang bốc lên. Nhưng rồi, máu vẫn cứ đổ. Và tuyết lại bị nhuộm màu.

“Sakura?”

Tiếng anh Yukito cắt đứt luồng suy nghĩ của Sakura. Cô quay lên nhìn đôi mắt xanh lo lắng của anh, tự bảo mình phải kiên cường hơn. Nhận ra vẻ đau khổ của Sakura đã vợi bớt hơn, Yukito tiếp tục nói:

“Sakura, chúng ta cần rút khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hai ‘Đại hộ pháp’ cùng các đại trưởng lão sẽ bọc hậu, rồi ngay sau đó cũng rút theo luôn, nên em không cần lo lắng” – Yukito nhìn vào đôi mắt xanh ngọc buồn bã của Sakura, đầy hiểu biết và điều này khiến cô gái cảm thấy yên tâm hơn phần nào đó – “Riêng phụ nữ và trẻ nhỏ....” – Yukito tiếp tục nói, đưa mắt nhìn về phía dì Sonomi đang chiến đấu với quân Shimon – “....đã có dì Daidouji lo, ngoài ra, trong đám trẻ ấy, anh thấy có thể tin tưởng vào hai anh em Hiyula. Nếu có thể họ sẽ đi theo hướng núi Attatin, con nếu không thì quay lại đi theo hướng ‘Thảo nguyên chết’. Riêng chúng ta sẽ đi theo hướng ‘Thảo nguyên chết’.”

“Tại sao?” – Sakura ngạc nhiên – “Ban đầu chẳng phải đã nói sẽ đi bằng đường núi Attatin sao? Dì Sonomi và đám trẻ ở xa thế kia, nếu quay lại hướng ‘Thảo nguyên chết’ thì e không kịp, họ buộc phải đi về núi Attatin thôi.” – Sakura quan sát vị trí của dì Sonomi và những quân lính xung quanh mình – “Chẳng lẽ để họ đi một mình sao? Hay chúng ta cũng đi về núi Attatin?”

“Không” – Yukito trả lời, quay thanh kiếm, chém ngang người một tên lính đang lao về phía anh và Sakura, đồng thời kéo lùi con ngựa của Sakura về phía sau, khiến máu của hắn không bắn vào người cô gái – “Quân Shimon đông hơn quân Clow cả 3 lần, nếu bỏ chạy theo hướng đó thì nắm chắc cái chết. Dì Sonomi có thể lo cho những người khác, và sẽ tìm ra được cách gì tốt nhất, nhưng chúng ta thì không có đường. Đi thôi, Sakura, băng qua quân đội của Clow đơn giản hơn so với 30 vạn quân lính của Shimon”

Sakura lo sợ nhìn về phía sau. Cô không muốn một lần nữa phải mất đi những người mình yêu thương. Cô đã từng nghĩ, mình mãi mãi không gặp lại được "Tứ đại hộ pháp" nữa, nhưng trời vẫn cho cô gặp lại Nakuru, rồi Seiza. Hai người còn lại chưa biết tính mạng ra sao, cô không muốn phải mất Nakuru và Seiza một lần nữa, để rồi kêt cuộc là mất tất cả. Nhưng cô có thể làm gì được cho họ đây? Việc xuất hiện của Sakura trên trần gian này, đối với cô, đó đã là một điều sai lầm. Bởi vì cô sinh ra, nên mới đem đến bất hạnh ọi người. Sự tồn tại của cô là gánh nặng đối với bao nhiêu người vì cô mà đem tính mạng mình ra đánh cược. Nhưng cô buộc phải tồn tại, bởi vì cô đã “lỡ” tồn tại trong sự hi vọng của bao nhiêu người. Và vì sự hi vọng ấy, cho dù không muốn “tồn tại” nữa, cô vẫn phải cố gắng duy trì sự sống của mình. Sakura quất roi. Con ngựa lao thẳng về phía quân Clow, hướng “Thảo nguyên chết”!

Touya và Yukito đi sát hai bên Sakura, bảo vệ cô khỏi gươm đao quân thù. Thanh kiếm trên tay hai người múa tít mù, không ngơi nghỉ. Xác người lại đổ xuống. Máu lại bắn lên. Tuyết tiếp tục rơi, ngày một dày đặc, nhấn chìm mọi thứ trong màu trắng **c mờ nhạt của nó, che dấu đi những tội ác sát sinh tày trời. Sakura kinh sợ, mùi của máu dù đã được tuyết đóng băng lại, nhưng vẫn phảng phất trong làn không khí lạnh buốt này, đem đến cái giá băng của trời mùa đông và của cả lòng người.

“Chậc, kể thì hôm nay có đánh một trận cũng không lấy gì làm nhục nhã cả” – Touya cười nói, đôi mắt nghiêm nghị nhuộm màu mệt mỏi của những tháng ngày đầy lo lắng – “Kể ra, những kẻ này, cả Hiragirawa Satsuki và tên quốc vương nào đó của Shimon đều rất biết tôn trọng đối thủ. Cho đến 40 vạn quân đến đây chỉ để san bằng một gia tộc nhỏ bé như chúng ta thì quả thật, chúng ta phải thấy đây là vinh dự rồi!”

Yukito cười:

“Đúng là rất vinh dự, cho cả chúng ta và cho cả việc chúng được chết trong tay Touya Kinomoto. Tuy nhiên, tớ không nghĩ đây là thành ý mà Hiragirawa Satsuki dành cho chúng ta.”

“Nghĩa là sao?” – Touya thoáng ngạc nhiên.

“Tài kiếm thuật của hắn, có lẽ Touya cũng phải chịu thua, đúng không?” – Yukito mỉm cười nhìn vẻ mặt có phần hơi chau lại của người bạn thân – “Tuy nhiên, về quân đội thì..... Chắn hẳn Li phu nhân sợ hắn nắm giữ binh quyền sẽ làm phản lại bà ta, chính vì thế, mọi quyền hành điều binh khiển tướng đều nằm trong tay nhà họ Li. Và bây giờ, đương nhiên nó đang thuộc quyền của Li Syaoran. Những quân lính này, tớ có thể dùng tính mạng đảm bảo, nó là sản phẩm của cậu nhóc đó. Còn Hiragirawa không hề nhúng tay vào việc này, trừ công việc của một vị quốc vương, đó là ngồi trên ghế, theo dõi việc tuyển chọn binh lính và kí sắc lệnh cho ra trận”

Touya gật gù có vẻ đồng tình với sự phân tích của vị quân sư tài ba. Sakura im lặng đi bên cạnh, khẽ giật mình vì cái tên Li Syaoran. Trái tim cô, dù đã cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toán xóa đi những cảm xúc của mình. Và điều đó khiến cô ghét trái tim ấy. Lúc này, khi trong tay cô không có một tấc sắc phòng thân, khi tính mạng cô phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác, cái ước muốn “Không có trái tim” ấy ngày càng mãnh liệt. Nếu không có “trái tim”, cô sẽ không đau lòng trước cái chết của những người gọi là “kẻ địch” trước mắt, sẽ không phải bất an trước nỗi niềm của những người đặt lòng tin vào mình, sẽ không phải tự trách mình và cũng có thể thẳng tay chém giết những kẻ mà bây giờ, dù làm cách nào cô cũng không thể giết. Cô căm ghét cái gọi là “tình cảm” và cả cái “trái tim” ấy. Cô cố gắng xóa nó đi. Dù cánh cửa dẫn vào trái tim Sakura đã bị đóng chặt, chiếc khóa đã móc lên, nhưng trước khi nó khóa chặt vào thì cô vẫn không thể giết chết toàn bộ cảm xúc của mình. Những giây phút trong những ngày gần đây, luôn luôn sống trong bất an, đau khổ, trong cảm giác căm ghét chính mình, Sakura đã hoàn toàn suy sụp. Sự sống của cô diễn ra trong cái cảm giác “muốn chết” nhưng lại không thể chết. Sakura sống không bằng chết. Để xóa tan sự đau khổ này, chỉ có cái chết mới có thể giúp cô tự giải thoát. Nhưng còn những người đang ngày đêm trông chờ Sakura thì sao? Họ sẽ thế nào đây sau khi cô chết? Trách nhiệm nặng nề đó khiến cô KHÔNG THỂ CHẾT. Nhưng cô ghét cái cảm giác đau khổ này. Cô căm ghét nó, căm ghét cả tình cảm vẫn âm ỉ cháy trong trái tim cô. Sakura muốn loại bỏ tất cả, để trở thành con người vô cảm hơn, lạnh lùng hơn, sẵn sàng để bàn tay mình nhuốm máu. Trở thành con người hoàn toàn khác.....

Như có cảm giác về một cái gì đang lao thẳng vào mình, Sakura né người sang bên cạnh và nhanh chóng tránh được một mũi tên đang nhắm thẳng vào người. Mải suy nghĩ, cô không để ý thấy Touya và Yukito đang chật vật trong vòng vây của đám quân lính của Clow. Hai người lính mặc quân phục Clow chặn trứoc ngựa của Sakura, trong khi quanh đó, binh lính của Kinomoto đều bận đấu với đối thủ của mình. Sakura chặc lưỡi. Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải tự bảo vệ lấy mình. Để có thể trở thành một người không có “Trái tim” và “Tình cảm”, có lẽ giết những người này là bước tiến đầu tiên của cô. Nhưng phải làm sao đây khi trong tay cô không có đến một tấc sắt có thể sát thương người khác. Sakura nghiến răng. Con ngựa khẽ lùi lại theo lệnh chủ nhân.

“Này cô gái.... ” - một tên lính lên tiếng – “Tôi và cô chẳng thù oán gì, nhưng giết cô đã trở thành nhiệm vụ của chúng tôi. Tôi muốn kết thúc nhanh trận chiến vô nghĩa này”

Sakura im lặng. Cô cũng biết, đây là một trận chiến không mong muốn đối với quân đội của cả ba bên: Kinomoto, Clow và cả Shimon, đặc biệt là những người lính bị buộc phải ra chiến trường. Sakura đồng cảm với họ, nhưng lại KHÔNG THỂ không giết họ.

“Nhiều lời làm gì” - người lính bên cạnh chen vào – “Giết cô ta đi thì có thể kết thúc trận chiến này rồi, nếu cậu không nhanh lên thì không kịp về lúc vợ cậu sinh đâu”

“Đằng nào cũng không kịp mà. Hơn nữa, tôi tin rằng, cô ấy sẽ sinh mẹ tròn con vuông thôi”

Người lính kia mỉm cười trả lời bạn, gương mặt anh ta ánh lên vẻ hạnh phúc. Vẻ hạnh phúc của anh càng khiến tim Sakura thắt lại. Cô có thể giết họ được chăng? Cô có thể giết một người chồng đang lo lắng, mong mỏi về với vợ con không? Cô có thể giết chàng trai hạnh phúc này sao? Không, cô không thể. Và Sakura biết, mình không thể trở thành một người như vậy, một người giết người không suy nghĩ, ít nhất là vào lúc này.

“Nếu vợ anh sắp sinh, sao lại ra chiến trường này?” – Sakura hỏi.

Người lính nhíu mày nhìn cô, rồi quay lại nhìn người bạn đi bên cạnh. Có lẽ họ không thể ngờ rằng, Kinomoto - một gia tộc phản loạn đã làm cho quốc vương phải khiếp sợ lại có thể hỏi mình một cách quan tâm như thế. Nhưng rồi, người đó tươi cười trả lời trong ánh mắt nghi ngờ của người bạn:

“Đây là chuyện bắt buộc mà. Đất nước rơi vào cảnh loạn lạc, thân làm thần dân như chúng tôi sao lại có thể bỏ qua lời triệu tập quân đội của Quốc vương, chiến đấu cứu nền hòa bình của đất nước được.”

Sakura thở dài. Cô hiểu những tâm sự của chàng lính trẻ này. Nhưng chiến trường không phải là nơi nói muốn sống thì sống, muốn chết thì chết. Đó là nơi mà chuyện gì cũng có thể xảy ra. Sakura thở dài. Cô lo lắng cho tính mạng của anh, hay của cả vợ và đứa con sắp chào đời của anh. Chiến tranh xảy ra, không tránh khỏi thương vong. Nhưng với những người lính ra trận, đó chỉ là một vết thương ngoài da, một cái chết để đi vào cõi hư vô, còn với những người đang chờ đợi họ ở nhà, đó lại là một vết thương lòng không bao giờ xóa được. Sakura tự hỏi: thật ra cô đang làm gì? Giết chóc, gieo rắc bất hạnh hay bảo vệ hạnh phúc?

“Đừng nhiều lời với cô ta nữa” – người bên cạnh bực dọc nói – “Cậu sẽ mắc bẫy cô ta đấy. Cô ta chính là ‘Minh chủ’ của Kinomoto - kẻ cầm đầu quân phản loạn. Nếu giết cô ta thì có thể kết thúc trận chiến ở đây, và đất nước này sẽ yên bình mãi mãi”

Vừa nói, anh ta vừa lao vào phía Sakura, bất chấp ánh mắt khuyên can của người bạn. Sakura cảm thấy chàng trai sắp được làm bố kia khá bình tĩnh, không có ý định muốn giết cô, chứ không hung hăng như người này. Cô chặc lưỡi. Dù sao thì trong thời gian hiện tại, cô chưa thể từ bỏ ngay được “Trái tim” của mình, chính vì vậy mà cô không muốn giết hai người lính thuộc “phe địch” này. Sakura không có vũ khí trong tay, nhưng không vì thế mà cô bó tay để nhìn người khác đến giết mình. Trong sâu thẳm trí óc Sakura, ước muốn sâu thẳm của cô là “được chết”, nhưng lí trí không cho cô thực hiện ước muốn ấy. Với chút ít võ thuật học được từ bác quản gia Wei, Sakura hoàn toàn có khả năng tránh khỏi cái chết trong trường hợp này. Sakura né người sang một bên, tránh mũi kiếm của người lính hung hăng, đồng thời đặt tay xuống lưng ngựa làm điểm trụ, quay người một vòng, đá thẳng vào cổ tay của hắn. Hắn kêu lên, buông thanh kiếm xuống đất để ôm lấy cổ tay. Sakura cũng đứng vững xuống nền tuyết lạnh, nhặt thanh kiếm, trao lại cho hắn:

“Được rồi, tuy tôi là kẻ thù của các anh, nhưng hiện nay tôi không thể giết các anh” – Tên lính không nhận lại kiếm mà trố mắt nhìn Sakura như một vật thể ngoài hành tinh. Cô gái mỉm cười, quay lại nhìn người lính kia - một ông bố tương lai: “Anh không nên ở lại chiến trường này. Đây là nơi mà sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh, trong khi anh lại không thể để bàn chân vượt qua sợi chỉ ấy. Nếu anh chết, vợ con anh chỉ còn một mình, như thế đâu có ổn, đúng không? Hãy rời khỏi đây đi, đất nước hòa bình, nhưng nếu gia đình anh tan nát thì được ích lợi gì chứ?”

Sakura nghĩ, chàng trai sẽ cười và đồng tình với lời nói của cô. Nhưng hoàn toàn trái ngược với điều Sakura đã nghĩ. Đôi mắt chàng trai chợt hằn lên những tia nhìn hận thù, ánh mắt anh ta chợt trở nên đau đớn. Sakura có thể nghe rõ tiếng nghiến răng của người lính mà cô đã nhận xét là “bình tĩnh” ấy. Khuôn mặt anh ta cau lại:

“Cô.... hoàn toàn không hiểu” - Giọng nói của chàng trai đó vụt trở nên lạnh lẽo – “CÔ CHẲNG HIỂU GÌ CẢ!. Cô nghĩ, đất nước chiến tranh thì gia đình tôi sẽ hạnh phúc sao? Cô nghĩ cái gì đã gây nên bất hạnh cho gia đình tôi? Cô có biết tại sao ba mẹ tôi chết không? CHIẾN TRANH đấy! Cái gì gọi là ‘Tam gia huyền thoại’ chứ? Họ gây chiến tranh, khiến ba mẹ tôi chết thê thảm. Cô có dám đảm bảo, nếu bây giờ, tôi trở về bình yên, gia đình tôi cũng sẽ bình yên không? Rồi con tôi, sau này lớn lên, nó có thể sống một cách hạnh phúc không? Cô có dám đảm bảo không?”

Sakura sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt căm hận của chàng trai. Có lẽ vết thương “Chiến tranh” đã trở thành một nỗi đau không dễ gì xóa đi được. Anh ta ghét ‘Chiến tranh’, Sakura hiểu. Cái đó ai chẳng ghét, cho dù là cô hay là bất kì ai nơi đây. Chiến tranh chẳng mang lại gì ngoài đau khổ và tổn thương. Dám đảm bảo không ư? Cô có thể trả lời câu hỏi này hay không? Sakura lúng túng trong ánh mắt chờ đợi của hai người lính.

Vẻ bình tĩnh, vui vẻ của người bố mong chờ con đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ ột người chứa chất lòng hận thù đối với “chiến tranh”. Anh ta nghiến răng, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ một cách không do dự:

“Nếu cô chết.... không, nếu tất cả các người chết, chiến tranh sẽ không xảy ra nữa. Các người hãy chết hết đi.... CHẾT ĐI!”

Sakura hoảng sợ đến nỗi không thể làm gì. Khuôn mặt người lính vốn đang mong chờ ngày trở về với vợ con giờ đây tràn đầy nỗi đau của quá khứ. Sakura nghĩ, ba mẹ anh ta phải chết thảm thương lắm, nên nỗi hận thù chồng chất mới khó phai đến vậy. Giờ đây cô phải làm gì, khi mà chính tính mạng cô đang bị đe dọa? Giết anh ta ư? Không, Sakura không muốn làm thế. Cô không muốn....

Khi tính mạng đang cận kề giữa chết và sống, trong óc Sakura chợt hiện lên một hình ảnh duy nhất: Li Syaoran đứng im giữa trời tuyết lạnh, mỉm cười chờ đợi cô. Nụ cười của anh là nụ cười đầy khiêu khích, ánh mắt kiêu ngạo như chế nhạo cái chết của cô. Sakura không thể chết. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể giết người lính này. Trong vô thức, cô không còn cảm giác gì nữa, ngoài tiếng thét thảm thiết ở ngay sát bên tai....

Nakuru múa thanh kiếm của mình nhanh như vũ bão. Có lẽ lâu lắm rồi, hắn mới được thỏa sức chơi đùa với kiếm thế này, chính vì vậy, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ vui sướng tột cùng. Seiza đứng cách đó không xa, bình thản thực hiện một bài thương có bài bản, khuôn mặt vẫn mỉm cười như một công việc luyện tập bình thường. Nakuru bực tức hét lên:

“SEIZA!”

Seiza ngừng bài luyện thương của mình lại, quay sang phía Nakuru, khẽ mỉm cười.

“Ngừng bài múa thương cũ rích của ngươi lại” – Nakuru bực dọc nói – “nếu không nhanh lên để thoát thân thì chúng ta cũng gặp nguy hiểm với đám này mất. Dù sao thì ta cũng chưa mất sức nhiều, nhưng các trưởng lão thì e khó khăn để trụ vững lắm. Lại còn không biết công chúa ra sao rồi nữa. Ta đã nói ngươi phải ở bên cạnh công chúa, vậy mà ngươi lại ra đây đứng luyện thương? Ngươi ăn nhầm cái gì hả?”

Seiza chỉ bình tĩnh mỉm cười:

“Ta bị lạc mất công chúa, chứ ta cũng muốn ở bên công chúa lắm. Đừng lo lắng thế, công chúa sẽ không sao đâu”

“Làm sao ngươi đảm bảo như vậy? Trời ơi....” – Nakuru vò đầu bứt tai, tức giận chém vào cạnh sườn một tên lính hung hăng lao lại phía mình – “....Bây giờ công chúa ở đâu? Nếu công chúa bị làm sao, ta thề sẽ lột xác hết tụi bay!”

Seiza vẫn mỉm cười, dù ánh mắt lạnh băng lộ rõ sự lo lắng không yên. Hắn quay quanh bốn phía, vẫn chỉ thấy cơ man màu áo của những quân lính ba phía: Clow, Shimon và Kinomoto. Những tiếng binh khí va vào nhau, vang lên nghe đầy quen thuộc nhưng cũng đầy mùi chết chóc. Nakuru cũng nhìn theo ánh mắt người đồng đội, thở dài. Seiza đâm thanh thương về phía trước, chọc thẳng vào bụng một tên lính đang lao đến. Chiến trường là nơi thi thố tài năng của "Tứ đại hộ pháp", trở lại chiến trường như trở lại ngôi nhà năm xưa. Máu và tiếng binh khí giống như những thứ tô điểm thêm cho căn nhà đầy thân thương ấy. Seiza giết người, không hề suy nghĩ, bởi đó giống như một nhiệm vụ không thể chối bỏ của hắn. Máu nhuộm đỏ đầu thương, bắn cả lên người, lên áo quần và tay chân hắn. Hắn vẫn bình thản, dùng khăn tay lau vết máu trên thương, đồng thời xoa đi những vết máu trên mặt mình. Đôi mắt không lộ vẻ thương tiếc hay hối lỗi.

“Seiza....” – Nakuru vung thanh kiếm lên, chém mạnh về phía trước. Những làn gió đi qua những chiếc lỗ nhỏ, trở nên sắc như con dao nhọn, chém phăng đi tất cả những gì nó gặp trên đường đi – “Ta đột nhiên nghĩ: Tại sao chúng ta giết người mà không hề suy nghĩ gì?”

“Tại sao tự nhiên hỏi thế?” – Seiza ngạc nhiên.

“Chẳng sao cả. Chỉ là.... Không biết, rồi đây, công chúa phải tự tay giết người, công chúa sẽ có cảm giác thế nào? Công chúa vốn là một người có tấm lòng thương người, rất nhân hậu và hồn nhiên, liệu công chúa có thể giết người không?”

Seiza im lặng. Tiếng gió như muốn che đi tiếng binh khí. Tuyết lại phủ đi màu máu mà gió đang làm bắn tung tóe.

“Công chúa sẽ giết...” – Seiza lặng lẽ nói – “Bởi vì công chúa có một người PHẢI gặp mặt, nên công chúa PHẢI sống. ....Một khi tính mạng công chúa bị đặt vào tình huống hoặc sống hoặc chết, công chúa dù không muốn, vẫn phải giết người. Cho dù đó chỉ là trong vô thức....”

.....Tiếng thét kinh hoàng khiến ý thức của Sakura tỉnh lại. Thanh kiếm cô nhặt giúp người lính kia giờ đây đã nhuộm đỏ màu máu. Máu tí tách nhỏ, từng giọt, từng giọt. Máu nhuộm cả màu tuyết trắng tinh khiết, khiến tâm hồn trong trắng không một vết nhơ của tuyết bị nhuốm mùi tanh máu tươi. Thanh kiếm trên tay Sakura rơi xuống. Cô hét lên hoảng sợ. Bàn tay cô đã nhuốm máu, nó đã bị bôi đỏ bởi chính Sakura. Một con người vừa chết trong tay cô, mất hết tất cả: tương lai, ước mơ, gia đình, người thân. Thân xác người đó trở về với cát bụi, nhưng trí óc người đó ngổn ngang hận thù trút lên người đã cướp đi tất cả của mình. Sakura kinh hoàng. Cô không dám nhìn vào đôi mắt mở to giận dữ, đầy căm hận của người lính. Ánh mắt ấy như đang nhìn cô, nhìn vào tận sâu trong tâm can cô. Đôi mắt đó có lẽ mãi mãi Sakura sẽ không thể quên.

Người bạn của chàng trai đó lao đến bên bạn, nâng xác anh lên và kêu gọi tên anh. Người đó nhắc lại biết bao nhiêu kỉ niệm, nhắc đến những người bạn thân thiết đang chờ anh. Và người đó nhắc đến đứa con mà vợ anh sắp sinh....

Chàng trai kia ngọ nguậy khi nghe đến đứa con và vợ mình. Sakura như ánh lên một chút hi vọng. Cô muốn lao xuống đó, muốn kiểm tra vết thương cho anh ta, muốn níu kéo sự sống của anh ta, nhưng cô lại sợ. Đó là người đầu tiên cô sát thương. Máu của anh ta là những giọt máu đầu tiên bắn lên tay cô, là giọt máu làm nền cho những sắc đỏ khác nhau mà sau này cô tô lên bàn tay tội lỗi. Sakura đứng yên trong trời tuyết lạnh lẽo. Con ngựa trung thành với chủ vẫn ve vẩy đuôi bên cạnh cô, sắc sàng chờ chủ nhân mình leo lên. Nhưng Sakura vẫn đứng nguyên. Cô không muốn leo lên ngựa, cho dù lúc này, cô hoàn toàn có thể chạy trốn. Mọi suy nghĩ của cô gái đều biến mất. Có lẽ, mãi mãi sau này, cô không thể quên được cái cảm giác lúc này, cảm giác tội lỗi đến cùng cực, cảm giác sẽ mất đi tất cả và cảm giác một sự sống vừa vụt qua tay mình. Cô hi vọng biết bao, người con trai đó sẽ tỉnh lại, sẽ lại kể về người vợ của mình với ánh mắt rạng ngời hạnh phúc ấy...

“Tôi....nhất....” - Người lính bấu chặt tay bạn, thều thào yếu ớt nói – “...đin....định....ph... phải.... sống.... phải.... sống.....”

Tất cả hi vọng của Sakura biến mất không còn chút nào, khi người lính đó vật xuống dưới. Bàn tay nắm chặt của anh ta từ từ lỏng ra, rơi xuống nền tuyết giá băng lạnh lẽo, giờ đây đã nhuộm đỏ máu của chính anh. Sakura quỵ gội xuống đất. Mọi thứ đổ ầm dưới chân cô. Anh ta muốn sống. Ước muốn duy nhất của anh là được sống. Vậy mà chính tay cô, Sakura, đã hủy diệt cái ước muốn ấy của anh. Rồi còn gia đình, những người luôn mong chờ anh ta trở về, họ sẽ ra sao? Người con gái mang trong người cốt nhục của anh, liệu có thể sống được không khi nghe chồng tử trận? Chính Sakura đã gieo bất hạnh cho bao nhiêu người, cho cả một đứa trẻ sinh ra đã mất cha. Mọi hận thù lại chồng chất, núi cao lại càng cao hơn. Dù ngàn đời sau, kẻ đáng căm hận nhất, chẳng phải chính là Sakura sao? Vậy cô chiến đấu là vì cái gì?

Trong cơn suy sụp đến gần như mất hết lí trí, Sakura không hề để ý người lính còn lại đang sẵn sàng giết mình trả thù cho bạn. Có lẽ anh ta đã nói rất nhiều, nói luôn miệng, kể về quá khứ của người bạn, và cả nỗi đau đớn của mình. Nhưng Sakura không hề nghe được điều gì. Cái duy nhất cô biết là vẻ mặt căm hận của anh ta, và cái dòng máu nóng toát lên giữa thời tiết giá lạnh. Sakura ngồi im lặng trên nền tuyết. Không phản ứng, không suy nghĩ, chỉ giống như một cái xác với ngổn ngang dằn vặt.

“SAKURAAAA....”

“SAKURA.....”

Đó là những tiếng cuối cùng Sakura nghe thấy trước khi ý thức của cô hoàn toàn mất hẳn. “Ai đang gọi thế?” Sakura tự hỏi. Cô đã giết người, bàn tay Sakura đã nhuốm máu, cô đã không còn là cô nữa. Ai còn gọi cô chứ nhỉ? Giờ đây, người ta sẽ không gọi cô là “Sakura” nữa, mà có lẽ sẽ gọi cô là “kẻ sát nhân”. Đúng chứ? Giờ thì cô đúng là kẻ sát nhân, cô không còn là “Sakura” của trước kia. Cô đã đang tâm giết đi hạnh phúc của một đứa bé, của một gia đình. Chính bàn tay cô đã phá tan đi tất cả. Cô còn có thể bảo vệ hạnh phúc cho ai được nữa, một khi chính tay cô gieo rắc bất hạnh. Sakura không suy nghĩ thêm được điều gì nữa. Xung quanh cô chỉ là một bức màn trắng xóa, đôi mắt căm hận của một người lính mất bạn. Tiếng binh khí vẫn văng vẳng vọng lại, như ở một nơi xa xăm nào đó, mơ hồ như chính Sakura lúc này. Sự “Tồn tại” của Sakura là sai lầm của tạo hóa ư? Ngài đã sai khi tạo ra cô, có đúng vậy không? Nếu không có cô, chưa chắc người lính này đã chết. Và nếu không có cô, một đứa bé sẽ không bị mất cha, một người vợ không bị mất chồng. Chính Sakura, cái số phận nghiệt ngã của cô đã cướp đi hạnh phúc, tương lai của họ. Sakura hận mình. Chỉ mới đây, Cô đã mong ước trở thành một người đang tâm cướp đi niềm vui, hạnh phúc của người khác, nhưng bây giờ, khi thực hiện điều ấy, Sakura mới thấy trái tim mình bị dằn vặt đến mức nào. Khi cái suy nghĩ: mình đã từng mong giết người thoáng qua đầu Sakura, cô tự cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình. “Nếu sự tồn tại của con là sai lầm, xin hãy để cho con chết đi” Sakura thầm khấn, đau đớn đến rỉ máu.

Đôi mắt Sakura không còn nhìn thấy những hiểm nguy xung quanh mình, dù cho tiếng binh khí vẫn vang lên đều đều bên tai cô. Nhưng lúc này đây, mắt cô chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu trên tay mình và cả trên nền tuyết trắng. Tai cô chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của một đứa trẻ đang nằm gọn trên tay người mẹ, mặc áo tang trắng dài bay phất phơ. Tuyết lại trắng xóa, giống như những ý thức cuối cùng cũng rời bỏ Sakura mà đi. Sakura giương đôi mắt vô hồn, nhìn thẳng vào thanh kiếm chứa đựng hận thù, máu và nỗi đau bổ thẳng xuống đầu mình. Cô chấp nhận cái chết, nếu cái chết ấy có thể xóa đi được những đau khổ triền miên.....

........Trước mắt Sakura vẫn chỉ là màn tuyết trắng xóa. Không, là màu đỏ. “Tại sao mình không thấy đau?” – Sakura tự hỏi –“Không lẽ mình lại vừa giết một người nữa sao?”. Sakura sợ hãi. Cô ôm chặt lấy đầu, quỳ gối trên nền tuyết. Ánh mắt cô chạm phải một ánh mắt đầy căm hận, nỗi hận của một người lính mất bạn. Cô thấy mình thật đáng sợ. Đôi mắt Sakura hoang dại, nhìn chăm chăm vào ánh mắt đó, như để cầu khấn hãy giết mình đi.

Có lẽ đã có biết bao con ngựa phóng qua người cô gái đáng thương. Cô giống như một cái xác không hồn, ngồi im lặng giữa cơn tuyết lạnh. Đối với cô, tất cả mọi thứ ở đây đều tràn ngập màu đỏ, một màu đỏ bị bao phủ bởi mùi tanh đến ghê người. Cô không biết rằng, một nhóm người đã vây quanh cô. Sakura cứ gục đầu xuống, cứ ôm chặt lấy đầu, như để xóa bỏ đi những gì mình vừa nhìn thấy, để gạt bỏ cảm giác mà mình vừa trải qua. Cả người cô gái giá lạnh, mất cảm giác. Cô không hề hay biết, những bàn tay rắn chắc đang cố gắng lay bờ vai cô. Sakura không muốn có cảm giác vào lúc này, bởi cô biết, khi cô nhận ra cảm giác của mình, đồng nghĩa với việc cô nhận ra mình đang cầm một thanh kíêm giết người.

“SA-KU-RA!”

Một giọng nói rành mạch hét vào tai Sakura. Dù cố gắng đến đâu, tiếng nói ấy vẫn vang vọng trong óc cô, khiến cô buộc phải thu nhận lại những ý thức của mình khi chúng chuẩn bị biến mất hoàn toàn. Trước mặt cô, hai “Đại hộ pháp” lo lắng quỳ xuống, đâm thẳng tay vào những kẻ đang lao lại, nhưng vẫn cố gắng không để áu bắn vào người Sakura. Sakura chỉ ngước mắt nhìn. Lại máu. Đỏ. Cái mùi tanh đến phát sợ ấy dường như vẫn còn đọng lại trên tay Sakura. Cô muốn quay mặt đi, muốn tránh cái “đỏ” đáng kinh tởm, nhưng ánh mắt cô không thể rời đi được. Bên trái, Touya nhìn cô em gái một cách đau đớn, mồ hôi túa đầy trên mặt anh cho dù giữa thời tiết giá lạnh. Tuyết phủ trắng mái tóc đen đã bị tốc ra khỏi mũ áo, bàn tay xoa lên tay Sakura, lạnh toát. Ngồi bên phải, Yukito đưa bàn tay huơ trước mặt Sakura, như để xác định xem cô có thể nhìn thấy hay không? Máu đỏ tràn lan trên nền tuyết, rồi từ từ ngấm xuống. Tuyết trắng rơi xuống theo, hóa giải cái màu đỏ của hận thù ấy, xoa đi cả mùi tanh và vùi xác người xuống dưới. Tuyết như cố gắng cứu rỗi đôi mắt và linh hồn của một người con gái đã từng chung sống với mình trong suốt một khoảng thời gian, và tuyết đang làm hết sức mình. Tuyết lại rơi, lại nhảy múa - một điệu múa tiễn đưa.

“Không sao chứ, Sakura?”

Giọng Touya rành mạch, rõ ràng bên tai Sakura. Vậy là cô đã có lại ý thức. Và cô cũng nhớ được rằng, mình vừa làm gì. Cô có cái cảm giác gai tay của thanh kiếm trên tay. Sakura ôm ghì lấy áo Touya, gục đầu vào trong ngực anh để cảm giác rõ trái tim anh đang đập vô cùng nhanh:

“Anh hai.... Đáng sợ.... đáng sợ quá....”

“Được rồi, không sao đâu, Sakura!” – Touya vuốt mái tóc dài được buộc cao đằng sau của Sakura, phủi những bông tuyết bám trên mái tóc cô mà run lên.

“Em đã giết anh ta....” – Sakura nói tiếp một cách ngắt quãng – “Em đã giết anh ta.... em đã giết bố của đứa bé ấy.... giết.... Rồi họ sẽ giết em..... Cả cô ấy.... và đứa trẻ ấy..... Em còn giết cả bạn anh ấy......”

Touya đau khổ nhìn Sakura, khuôn mặt anh đầy đau đớn, cả vì vẻ khổ sở của cô em gái và cả cơn đau do bệnh tật. Anh ôm ghì lấy Sakura:

“Sakura, ổn rồi! Em không giết hắn, không phải là em.”

“KHÔNG ĐÚNG! LÀ EM!” – Sakura hét lên.

Gió tuyết vù vù thổi, tuyết cứ phủ trắng tất cả những gì nó gặp. Quân lính hai bên vẫn đánh nhau không ngừng nghỉ. Yukito nhìn Sakura, rồi lại đau đớn nhìn xác vị trưởng lão đặt bên cạnh. Nữ thần “Định mệnh” bắt ta gặp gỡ những con người của số phận, rồi đồng thời lại cướp đi tất cả. “Định mệnh” tàn bạo giết chết trái tim con người, ném đi một người không hề thương tiếc. Nakuru nắm chặt tay:

“Công chúa.... Không phải công chúa đã giết bọn họ. Là do ta, chính ta đã giết họ. Khi thanh kiếm của hắn kề sát đầu công chúa mà Người không có phản ứng, ta đã giết hắn từ phía sau. Công chúa đâu có vũ khí trong tay, làm sao giết được hắn, đúng không?”

Sakura lắc đầu, vẫn nép mình trong vòng tay ấm áp của anh trai, như để trốn tránh số phận, trốn tránh hiện thực tàn khốc đang diễn ra ngay trước mắt:

“Không. Trước đó ta đã có kiếm. Ta đã giết một người.... Vợ anh ta sắp sinh rồi.... Anh ta muốn trở về với vợ.... Anh ta muốn sống..... Anh ta không nên chết..... Chỉ có ta nên chết thôi!”

Sakura nhấn mạnh câu nói cuối cùng của mình khiến tất cả mọi người sợ hãi. Nakuru hiểu vị công chúa nhỏ của mình đang nghĩ gì. Tấm lòng nhân hậu của Sakura, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể phủ nhận điều đó. Bao khổ đau suốt 9 năm qua, không làm mất đi tấm lòng ấy. Một người không muốn giết ai, mong muốn hạnh phúc cho tất cả chẳng lẽ lại có thể nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của một người vốn không quen biết, vốn không hề phải kẻ thù của mình. Những người lính trên chiến trường này cũng thế. Họ chỉ là tay sai cho kẻ khác, dù cho họ không hề mong muốn như thế. Họ buộc phải ra chiến trường, buộc phải đối đầu và buộc phải chiến thắng. Họ có gia đình, có người thân và họ chiến đấu vì chính hạnh phúc của họ. Nakuru không muốn nói gì thêm, hay không thể nói được gì. Touya chỉ ôm chặt lấy Sakura, hi vọng bảo vệ được cô em gái không tổn thương, ghì chặt sự run rẩy của cô. Yukito im lặng. Chiến tranh đã lấy đi rất nhiều, cả sinh mạng và tâm hồn. Anh thở dài, buồn bã.

“CÔNG CHÚA!”

Seiza chợt quát lên. Nakuru thảng thốt nhìn sang hắn như một điều vô cùng kì lạ. Seiza là kẻ không mấy khi tức giận thái quá. Đối với hắn, nụ cười luôn là vũ khí. Hắn luôn đùa vui, dù đôi mắt lạnh lùng nhưng cách nói chuyện dí dỏm khiến người ta nghĩ hắn không biết hét lên bao giờ. Touya và Yukito cùng ngước lên ngạc nhiên. Sakura cũng quay ra, chạm vào ánh mắt xám lạnh buồn thương của vị “Hỏa thần”.

“Nghe đây, công chúa!” – Seiza nói – “Công chúa nghĩ đây là thời đại gì? Và nơi đây là nơi nào? Công chúa, Người đang sống trong một thời đại loạn lạc, nơi mà Người đứng là một nơi đầy chết chóc, đó gọi là ‘Chiến trường’. Công chúa, Người nên biết: Ở nơi đây và trong thời đại này, ‘mạnh sống, yếu chết’. Tất cả chúng ta, nếu muốn tồn tại thì buộc phải chiến đấu và chém giết. Nơi đây không có chỗ cho những kẻ yếu đuối, ủy mị. Nếu công chúa thật sự thương xót cho kẻ đã bị công chúa giết, tại sao công chúa lại ra tay?

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.