Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

GIỐNG NHƯ LÀ NÓI DỐI THÔI PHẢI KHÔNG?

Phiên bản Dịch · 5337 chữ

Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. Buổi tối, trời đen kịt, nhưng vẫn không che dấu được màu trắng trinh nguyên của tuyết. Tuyết đẹp. Tuyết yên bình. Nhưng tuyết lạnh quá. Tuyết lạnh như trái tim con người. Những nỗi đau trải dài theo con đường của tuyết, dày như khi tuyết phủ lên những mái nhà, rồi lặng lẽ rơi xuống dưới nền đất giá băng. Tuyết rơi trên những khóe mắt không khóc. Tuyết tan chảy, tạo thành những giọt nước mắt lạnh giá.

Hiyula ngồi im trên bờ thành, nhìn những hạt tuyết rơi trên bàn tay, trên lớp áo choàng đã sờn lại vì những trận chiến. Tuyết lặng lẽ buông mình trên mái tóc ngắn bay trong cơn gió lạnh. Tuyết gợi lại những kí ức không vui. Ngồi trên cao, nhìn xuống dưới, ngắm tuyết đang phủ kín thành, ngắm tuyết đang làm trắng những nền đất, khiến cậu bé nhớ lại “Xứ Tuyết”. Xứ lạnh, nhưng gắn với nụ cười hạnh phúc của gia đình. Giá băng, nhưng vẫn có một gia đình sẵn sàng ở bên cạnh, bảo vệ, chở che hai anh em. Cậu bé chợt thấy lòng quặn đau. Cậu bé sinh ra ở “Xứ tuyết” lạnh, cậu bé lớn lên cùng những tiếng ru của ba mẹ và tiếng cười đùa của cô em gái. Cậu bé tập trận cùng bạn bè, chơi đùa với những loài hoa của mùa đông. Cậu đã từng có những ước mơ, giản dị có, cao xa cũng có. Hiyula đã từng mong ước, được rời khỏi “Xứ Tuyết”, sống ở một nơi ấm áp, cùng ba mẹ, em gái, bạn bè. Và giờ đây, cậu dã thực hiện được điều mong ước ấy, nhưng ở nơi đây, không có ba mẹ, không có Akane, cũng không có các bạn. Chỉ có mình cậu, đẫm mình trong máu, đẫm mình trong nỗi đau.

Trở lại làm gì khi không còn ai bên cạnh? Trở lại làm gì khi chỉ có một mình? Hiyula chợt thấy nuối tiếc khoảng thời gian ở “Xứ Tuyết”. Trong những ngày giá lạnh ấy, cậu bé đã mong được về “nhà”, được nhìn thấy một thế giới khác, thế giới có hoa, có gió, có ánh nắng mặt trời ấm áp. Nhưng bây giờ, khi đang ở nơi ấy, cậu bé lại mong được nhìn thấy tuyết rơi, được thấy những bông hoa diên vĩ nở giữa trời đông giá lạnh. Cuộc đời vẫn luôn trái ngang, vẫn luôn đau khổ.

Tuyết vẫn rơi... Đậu trên khóe mắt đang rơi lệ...

Làn khói nhè nhẹ bốc lên, xoa khóe mắt đang ướt đẫm, làm nhòe đi hình ảnh những bông tuyết đang rơi lặng lẽ. Hiyula xoa vội những giọt nước mắt, xóa đi hơi lạnh đang lan tỏa. Cậu bé quay lại, cố gắng mỉm cười nhìn đôi mắt dịu dàng của Yukito. Yukito đặt cốc trà vẫn đang bốc khói xuống lòng bàn tay cậu bé, cười.

“Nhớ mọi người à?”

Hiyula khẽ gật đầu, không nói. Cậu nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè, nhớ Akane. Từ ngày “Xứ Tuyết” bị dày xéo bởi vó ngựa quân đội triều đình, Hiyula đã mất tất cả. Thứ duy nhất cậu còn lại là nụ cười của Akane, khuôn mặt dễ thương và sự thân quen của cô bé. Nhưng giờ đây, cô bé cũng đã không còn. Tất cả chỉ còn lại là những kí ức, những kí ức không bao giờ phai nhạt. Là kí ức, nhưng nỗi đau là thật. Rất thật. Và bởi kí ức không phai, nên nỗi đau cũng không thể nhạt.

“Quân sư.... Rồi chúng ta sẽ ra sao?”

Chúng ta sẽ ra sao? Năm xưa, ngày những bông tuyết bao quanh giấc ngủ của cậu, Hiyula luôn có một ý chí, một khí thế sẵn sàng chiến đấu. Cậu bé có thể lao vào quân địch, quyết tâm giành lại quyền được sinh sống ở một nơi ấm áp, đầy hoa mà cậu bé chỉ nghe kể qua các câu chuyện của một thời quá khứ. Cậu bé chiến đấu vì cậu bé muốn, vì cậu bé yêu thương mọi người. Nhưng giờ đây, mọi sự nỗ lực của cậu bé chỉ vì trả thù. Cậu bé muốn trả thù cho ba mẹ, cho nụ cười của em gái, cho những dòng máu của bạn bè và người thân. Nhưng cậu bé không biết, sau khi “trả thù” xong, cả cậu, cả công chúa, rồi tất cả sẽ ra sao? Không có mục đích sống, tất cả liệu có còn sống hay không?

Yukito mỉm cười nhìn Hiyula uống hết tách trà nóng. Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng đã chịu đựng quá nhiều đau khổ. Đôi lúc, anh tự hỏi, tại sao đau khổ luôn dồn lên đôi vai nhỏ bé của những đứa trẻ như Hiyula, như Sakura, Akane. Câu hỏi của Hiyula, có lẽ anh cũng không thể trả lời. Từ sau khi Touya và Mizuki chết, cuộc sống của anh cũng như đã chấm dứt. Nhưng anh vẫn còn lời hứa đối với Touya, lời hứa sẽ ở bên cạnh giúp đỡ Sakura, chính vì vậy, anh vẫn sống. Nhưng sẽ đến một ngày, anh về bên họ, trở lại những ngày tháng không bao giờ tìm thấy được ở nơi này. Sau khi anh ra đi, Sakura, Hiyula và những người còn lại sẽ ra sao?

“Anh không biết, Hiyula” – Yukito xoa nhẹ những bông tuyết trên tóc cậu bé – “Nhưng.... bởi vì có những người mong em sống, nên em sẽ sống, phải không?”

Bởi vì có người chết vì sự sống của em, nên em sẽ sống...

Bởi vì ba mẹ đã nằm đè lên người em, để bảo vệ cho em khỏi lưỡi kiếm của kẻ địch.

Bởi vì... nếu em chết đi, sẽ không còn ai nhớ đến ba mẹ, và những người em yêu thương.

Vì vậy, em sẽ sống...

“Em cũng không rõ” – Hiyula thở dài khe khẽ - “Trước khi chết, mẹ nói mong cho em và Akane được hạnh phúc. Nhưng em không biết, hạnh phúc là gì?”

Yukito nhẹ vuốt mái tóc cậu bé. Cười... Những bông tuyết rơi lặng lẽ, đáp xuống đôi tay dịu dàng. Đôi mắt anh, tuyết vẫn rơi, nhẹ như ảo giác.

“Có rất nhiều định nghĩa cho hạnh phúc. Trên thế gian, chẳng thể tìm được một định nghĩa chính xác đâu, Hiyula. Có người hạnh phúc vì một nụ cười, hạnh phúc vì một cơn mưa bất chợt. Đối với nhiều người, được chờ đợi một ai đó cũng đã là ‘hạnh phúc’. Nhưng ‘hạnh phúc’ không dừng lại ở đó. Nó có thể là một cuộc sống yên bình, hoặc cũng có thể là một khoảng kí ức. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực.... cũng là một phần của thứ gọi là ‘hạnh phúc’. Nhưng tất cả chỉ là thoảng qua, rồi lại vụt tan biến. Khi tiếng chuông điểm 12 tiếng, cô bé lọ lem lại trở lại làm nàng lọ lem bất hạnh....”

Yukito thở dài, mỉm cười nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Hiyula. Anh miết nhẹ ngón tay lên thành cốc trà đã nguội lạnh, đầy những bông tuyết rơi. Từng câu nói đều gợi nhớ đến một khoảng kí ức xa xôi và những con người đã trôi vào quên lãng. Bóng tối đang đầy dần cùng tuyết trắng. Một buổi tối lạnh...

“Hiyula, đừng bao giờ chạy theo những niềm hạnh phúc vô ảo ấy. Em chỉ cần biết, em đang sống ở đâu và vì sao, thế thôi”

Hiyula ngạc nhiên nhìn nụ cười của Yukito đang mờ đi trong những bông tuyết. Hiyula không hiểu hết những gì Yukito nói, nhưng cậu bé biết, mình vẫn không thể chết. Cậu bé muốn trả thù. Cậu bé nhất định sẽ trả thù!

“Hiyula” – Yukito chợt nói, cắt ngang luồng suy nghĩ của Hiyula. Cậu bé giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn anh, sự ngạc nhiên và thắc mắc thoáng qua trong đôi mắt khổ đau. Yukito mỉm cười – “Em.... muốn trả thù lắm, phải không?”

Hiyula gật đầu. Ánh mắt hằn lên sự đau khổ của thù hằn. Đôi mắt Yukito chợt trầm xuống. Anh xoa nhẹ mái tóc cậu bé:

“Trong quân đội triều đình, người có vai vế lớn và gần như là kẻ lãnh đạo toàn bộ quân đội là tướng quân Li Syaoran. Em muốn giết hắn không?”

“Chắc chắn rồi!” – Hiyula cương quyết nói – “Chính Li Syaoran là kẻ đã lãnh đạo đội quân triều đình tấn công ‘Xứ tuyết’, giết ba mẹ em, dù hắn không ra mặt. Hắn cũng là kẻ đã giết ‘Hỏa thần’ và ‘Thổ thần’. Hơn nữa.....” – Hiyula hơi ngập ngừng – “....Chính Li Syaoran là kẻ đã khiến công chúa đau khổ. Chính quân sư và chủ tướng Kinomoto đã nói vậy, đúng không?”

Yukito mỉm cười, nhưng xen trong đó, thoáng buồn.

“Ừ... Nhưng, em biết không, Hiyula. Vị tướng quân Li Syaoran đó là một người rất quan trọng đối với công chúa. Nếu công chúa phải tự tay giết chết người ấy, công chúa sẽ rất đau lòng....”

Trong đêm tối và những hạt tuyết rơi nhẹ, một đôi mắt thảng thốt. “Phải giết người quan trọng nhất” là một điều rất đau khổ. Hiyula có thể hiểu được điều ấy. Giết đi “người quan trọng nhất”, cũng giống như giết đi trái tim và sự sống. Nếu như vậy, công chúa rồi sẽ sống hay sẽ chết?

Những bông tuyết rơi ngang đôi mắt cậu bé, rồi lặng lẽ buông mình xuống. Nhưng cậu không nhìn thấy. Có lẽ, cậu bé đang nhìn đi một nơi nào đó, rất xa, rất trống vắng, đầy suy tư. Cậu bé không hề nhận ra, Yukito đã rời đi, như chìm mình vào trong những bông tuyết trắng và bóng tối bao la.

Chỉ giống như là nói dối thôi phải không?


Sakura ngồi lặng im trên thềm nhà, ngắm nhìn những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô. Tuyết rơi, rồi tuyết tan chảy, như những khoảng kí ức vụt trôi xa. Tuyết mang theo nhiều kỉ niệm, nhiều niềm vui và cũng nhiều cả nỗi buồn. Vẫn những bông tuyết ấy, những bông tuyết đã để con người quen nhau. Và giờ đây, tuyết lặng lẽ chia xa.

Sakura không hiểu và cô căm ghét chính trái tim lẫn bản thân mình. Cô đã không gặp Syaoran suốt một năm. Thời gian gặp anh càng lúc càng ngắn dần. Mỗi lần gặp anh chỉ có thể khổ đau... Vậy mà sao, cô không thể quên anh, cũng không thể thôi cái ý muốn được gặp Syaoran, được trò chuyện với anh, được cùng anh đi trong màu trắng trong lành của tuyết. Sakura muốn giống như ngày ấy, khi Syaoran bước đến bên cô, cùng những bông tuyết trắng và hơi lạnh từ bàn tay. Anh đã làm việc rất lâu ngòai trời lạnh mùa đông, chỉ để có thời gian xoa đi nỗi cô đơn buồn bã của Sakura trong thời gian dì Sonomi và Tomoyo không có nhà. Anh đã mang đến cho cô những bông tuyết của tình yêu, của sự ấm áp, chứ không phải cái giá lạnh của mùa đông. Nhưng mùa đông năm nay... tuyết lạnh lắm!

Tuyết rơi trên khóe mắt ráo hoảnh. Tuyết không chảy xuống, vì Sakura không khóc. Cô chỉ im lặng nhìn, im lặng đau, im lặng chịu đựng. Cô đã đi vào con đường này, và cô chấp nhận nó, chấp nhận không một lời phản bác, không một ý kiến được đưa ra. Sakura muốn lưu giữ lại sự hận thù của mình. Trong mấy ngày gần đây, cô tìm mọi cách để nhớ lại những đau khổ mình đã phải chịu đựng, dù những khoảng kí ức đó khiến trái tim cô đớn đau. Nhưng cô phải nhớ, nhớ để trả lại, nhớ để tiến lên. Cô muốn bước lên, chứ không muốn đi lùi lại. Để tiến lên, Sakura phải nhớ lại. Nhớ và cảm nhận, để thấy nỗi đau bóp nghẹt trái tim đã đóng chặt cửa.

Cát bụi cung điện...

Ba..... mẹ....

Các trưởng lão....

Tomoyo... Eriol...

Và máu...

Mối thù từ 10 năm trước, khi Touya còn sống, Sakura không hề có khái niệm của sự hận thù. Có lẽ chính cuộc sống không kí ức, cuộc sống yên bình bên cạnh dì Sonomi và Tomoyo đã khiến Sakura quên đi mình đã từng có một cuộc sống khác, một tuổi thơ vui vẻ, có ba mẹ và những nụ cười thật sự. Nhưng bây giờ, Touya đã chết. Anh thật sự đã ra đi, để lại cho Sakura những mục đích, việc làm và nhiệm vụ của anh. Anh đã chết....

Phải rồi...

Touya Kinomoto đã chết!

Tuyết lạnh quá và cũng giá băng quá. Tuyết rơi xuống trên làn da đã tái đi vì lạnh. Sakura ngồi im, để mặc hơi lạnh màu đông ăn vào da thịt mình. Ngày Touya chết, “Xứ Tuyết” cũng ngập màu trắng. Thân xác những người gia tộc Kinomoto bị dìm trong cái lạnh giá của tuyết. Tuyết nhuộm màu đỏ, giống như đôi mắt nhuộm màu đau thương. Bất kể trẻ nhỏ, phụ nữ, và cả những vị trưởng lão già nua... tất cả đều bị giết, đều chết trong lạnh lẽo. Có lẽ cái lạnh ngày ấy còn khủng khiếp hơn nhiều so với cái lạnh Sakura đang gánh chịu. Có là gì đâu! Trong trận chiến ấy, Sakura đã trốn chạy. Cô đã sợ hãi vì giết một con người. Cô đã đau lòng vì một đứa trẻ mất đi cha mẹ. Ngày ấy, cô đã được bảo vệ bởi sự yêu thương, được bao bọc trong một lớp bảo vệ chắc chắn của “Tứ đại hộ pháp”, những người không bao giờ phản bội Sakura.

Và Seiza, Bhamaru...

Cũng đã chết!

Khung cảnh kinh hoàng của hai cái chết ấy, dù không cần cố nhớ lại, vẫn ngày ngày ám ảnh Sakura. Trong từng giấc ngủ, từng lúc rỗi rãi, và kể cả trong những lúc đang luyện tập.... hình ảnh ấy vẫn in đậm trong trí óc Sakura. Đó là sự kinh hoàng! Kinh hoàng khi thân xác của Seiza nát vụn dưới lưỡi kiếm của Syaoran. Kinh hoàng vì đôi mắt còn sót lại cũng bị bàn chân của “Ác quỷ” dẫm nát. Căm hận khi thân xác một người thân cận bên mình bị chim quạ rỉa từng thớ thịt. Uất ức vì bản thân không thể làm gì cho những con người ấy. Hai cái chết ấy, khủng khiếp nhất và cũng đớn đau nhất.

Sakura đã cho chôn chiếc bình đựng phần thu lượm được của Seiza trong nghĩa trang ngập lá cỏ và hoa ấy, nơi Touya nằm ngủ. Và cũng cho dựng một ngôi mộ của Bhamaru, dù bên trong rỗng không. Tất cả việc làm ấy chỉ là để tưởng nhớ, và hi vọng có thể bù đắp một phần nào cho sự hi sinh của họ. Nhưng cơn đau vẫn dày vò từng giấc ngủ của Sakura. Đau đớn vì những kí ức xuất hiện. Choàng tỉnh... Rồi lại đau khi nhận ra, họ thật sự không còn ở bên cạnh. Chỉ có máu, và sự biến mất không một lời cảnh báo.

Li Syaoran...

Sakura nhất định phải tự tay giết chết hắn!

Tuyết đậu xuống bàn tay nắm chặt của Sakura. Tuyết đang khóc phải không? Tuyết khóc vì hai con người tuyết đã cố công xây dựng. Tuyết ân hận vì đã cho hai người gặp nhau. Nhưng....

Đừng khóc...

Vì đó là số phận.

“Công chúa”

Sakura quay lại, mỉm cười nhận ra Hiyula. Cậu bé dường như đã đứng đó rất lâu, nhưng chỉ im lặng và không lên tiếng. Sakura không cần lau nước mắt, vì đôi mắt cô vẫn ráo hoảnh. Cô cũng không cần phải lấy lại sự tự nhiên của mình, vì cô vẫn rất bình tĩnh – sự bình thản và lạnh lùng của con người đã từng chứng kiến nhiều nỗi bất hạnh, từng trải qua nhiều khổ đau. Cô cười, băng giá:

“Thế nào rồi, Hiyula?”

“Tất cả đã chuẩn bị xong, thưa công chúa” – Hiyula trả lời – “Quân đội của quốc vương Lamia đã tới thành phía Tây, quân Tatan đã tới thành Đông. Quân đội Kinomoto đang chờ lệnh công chúa!”

Sakura gật đầu đứng lên. Mai là ngày đầu tiên của năm mới, cũng là ngày quân Kinomoto sẽ tấn công vào ba thành bảo vệ Đông, Nam và Tây. Sakura biết, quân triều đình cũng đã chuẩn bị kế hoạch đối phó, nên trận chiến này sẽ không dễ dàng như trận chiến vào thành Bắc. Trận chiến này, cô phải thắng!

“Hiyula, em ở lại thành Bắc cùng anh Yukito” – Sakura nói, bất chấp đôi mắt phản đối của cậu bé. Chiến trường không phải nơi dành cho những đứa trẻ. Sakura biết điều đó. Trận tấn công thành Bắc, Hiyula là chỉ huy trưởng, theo đúng đề nghị của cậu bé. Nhưng lần này, sự nguy hiểm lớn hơn nhiều so với trận chiến trước. Sakura không muốn cậu bé sẽ vướng vào vòng máu lửa này quá sâu. Cô xoa nhẹ lên mái tóc cậu bé 12 tuổi – “Hiyula, chiến trường không phải cứ xông pha vào quân địch. Em cần phải phụ giúp Yukito bảo vệ thành Bắc, đề phòng trường hợp quân triều đình có thể tấn công vào thành bất cứ lúc nào. Ta sẽ để lại 2 vạn binh lính trong thành. Ngoài ra, nếu có dấu hiệu xin tri viện từ phía các đội quân ở thành Đông, Nam, Tây, phiền em chỉ đạo quân đội, được không?”

Cậu bé khẽ nhíu mày nhìn nụ cười của công chúa Sakura Kinomoto. Có lẽ, cậu bé đang rất ngạc nhiên. Quân sư Yukito đã nói, Li Syaoran là “người vô cùng quan trọng” của công chúa, nhưng cũng là kẻ công chúa “buộc phải giết”. Vậy tại sao, đôi mắt công chúa vẫn buồn thăm thẳm như vậy, nhưng lại không có dấu hiệu của sự phân vân và nỗi đau dày xé? Cậu bé không hiểu, nụ cười kia bình tĩnh đến thản nhiên như vậy, khi chỉ chốc lát nữa thôi, công chúa sẽ phải thật sự đối đầu với kẻ ấy. Cậu bé cũng không hiểu, tại sao công chúa Sakura có thể ngồi im trong giá lạnh, không động đậy, như một xác chết vô hồn trong cái lạnh của tuyết. Tất cả những điều ấy, cậu bé không biết.

“Em hiểu rồi”

Hiyula miễn cưỡng gật đầu. Sakura mỉm cười hài lòng, khoác tấm áo choàng lên mình. Bóng dáng cô như muốn khuất trong màu đen của đêm tối, biến mất trong màu trắng của tuyết. Mờ ảo, và sẽ biến mất, không một dấu vết.

“CÔNG CHÚA!”

Hiyula gọi to. Trong thoáng chốc ngắn ngủi, cậu bé đã nhìn thấy công chúa biến mất. Tấm áo choàng xám phất nhẹ trong làn gió mùa đông. Mái tóc nâu như khẽ xoay nhẹ, để đôi mắt xanh lục bảo đối diện với Hiyula. Vẫn buồn, nhưng không đau đớn. Hoặc có chăng, cô đã không thể hiện được sự đau đớn của mình. Trái tim đã đóng chặt, không còn mở ra.

“Hm? Gì vậy?”

Sakura mỉm cười. Vô tình và lạnh giá, như tuyết đang vây quanh cô. Hiyula ngập ngừng. Cậu bé gọi Sakura vì thấy cô biến mất, và vì muốn hỏi một điều đang dày vò trong tâm trí cậu.

“Công chúa.... nếu.... nếu gặp tướng quân Li Syaoran ở thành Nam, công chúa sẽ giết hắn chứ?”

Im lặng. Chỉ có tuyết rơi và gió thổi. Hiyula nhìn thật sâu vào đôi mắt lạnh lẽo, dù biết sẽ không thể tìm thấy gì. Khoảng im lặng ấy không lâu. Rất nhanh, vì không có một chút suy nghĩ nào diễn ra đối với người được hỏi.

“Tất nhiên rồi, Hiyula. Ta sẽ giết hắn!”

Trong đêm tuyết, nụ cười khẽ nở. Nhưng sao giá lạnh.?

“Em mong công chúa sẽ hạnh phúc!”

Nhưng Hiyula, giết người mình yêu thương, liệu còn có thể hạnh phúc?

Tất cả.... Chỉ giống như là nói dối thôi phải không?


Syaoran gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt đưa theo tưng bước chân của bà Li. Suốt từ tối đến giờ, bà vẫn đi qua đi lại như không biết mỏi chân. Syaoran ngả đầu trên ghế, quan sát bằng đôi mắt thích thú của mọt kẻ hiếu kì tò mò. Anh biết, mẹ anh dang nóng ruột. Thời gian qua, sự ngừng lại đột ngột của quân Kinomoto làm bà lo lắng. Bà đã hi vọng quân địch tấn công ngay, để có thể lợi dụng lợi thế về lực lượng quân đội. Nhưng khi Kinomoto không tấn công, bà cũng không phải công giành lại thành Bắc mà chú tâm chuẩn bị cho trận chiến về sau. Syaoran cho rằng đây là một ý kiến khôn ngoan. Trong thời điểm cả hai phe giành giật nhau từng chút một như hiện nay, tấn công phe đang thắng thế là một việc làm ngu ngốc. Hơn nữa, dù quân Kinomoto ít hơn so với quân triều đình, nhưng họ chắc chắn có cách để giành chiến thắng nhờ lợi dụng lợi thế về sự ủng hộ của người dân.

Rất hiếm khi, nhưng lần này, bà Li đã nghe theo cách giải quyết của Syaoran. Bà cho bố trí lại hệ thống phòng thủ, cắt cử quân lính, đồng thời cũng sửa sang cổng thành. Theo Syaoran, đây là việc làm không cần thiết, nhưng làm thì cũng tốt. Qua những lần chứng kiến, anh đã biết thuốc nổ của Yukito Tsukishiro chế tạo là như thế nào. Nhưng để phá cổng thành, ít nhất phải dùng loại thuốc nổ có sức công phá lớn như loại thuốc nổ đã phá tan đảo Hongo. Có điều, loại thuốc nổ ấy chỉ có thể dùng ở nơi biệt lập như Hongo, chứ không thể dùng trong một nơi nhỏ bé như các thành bảo vệ và kinh thành Tomoeda. Vì thế, cho đến bây giờ, có thể yên tâm: quân Kinomoto sẽ không thể dẫn quân vào thành một cách bình thường và yên bình.

Mặc những phân tích và lí luận của Syaoran, bà Li vẫn lo lắng như ngồi trên đống lửa. Bà nhìn ra ngoài, như để chắc chắn quân đội vẫn canh phòng cẩn thận. Cấm vệ quân làm nhiệm vụ của mình một cách chăm chỉ nhất có thể. Lá cờ cấm vệ tung bay trên những nóc nhà, những nẻo đường kinh thành. Dù đã đưa quân đi tri viện cho các thành bảo vệ, nhưng Syaoran vẫn để lại hơn 2 vạn binh lính tại kinh thành và gần 1 vạn quân canh giữ các cổng kinh thành. Theo anh, với cách bố trí như hiện nay, chỉ cần quân lính cảnh giác ở mức độ cao nhất, không cho bất kì ai vào, thì quân Kinomoto chỉ có thể đứng ngoài.

Tuy nhiên, đó là sự bảo vệ trong kinh thành. Còn đối với ba thành Đông, Nam, Tây thì chính Syaoran cũng không yên tâm lắm. Thành phía Đông, có Rika và Terada, nhưng tính khí thất thường, thích làm thì làm của Terada có thể ảnh hưởng đến sự suy đoán của Rika. Thành phía Nam, tuy Quốc vương Hiragirawa là một lão tướng giàu kinh nghiệm, nhưng đã lâu không động đến việc chiến sự. Riêng thành phía Tây, Syaoran biết rõ phó tướng của anh là người thế nào. Hắn sẽ để mất thành ngay lập tức, nếu gặp phải những cao thủ dạng Yukito Tsukishiro. Điều ấy khiến bà Li lo lắng. Sau khi Syaoran nhún vai tuyên bố không thể đến thành phía Tây do vết thương, bà đã muốn đích thân đi. Nhưng, lại một lần nữa, bà nghe theo lời khuyên của Syaoran. Theo anh, việc quan trọng là bảo vệ kinh thành. Bà ở lại Tomoeda, sắp đặt sự phòng vệ và tấn công, sẵn sàng tấn công quân Kinomoto nếu họ xông được vào kinh thành.

Syaoran mỏi mắt theo bước chân của mẹ. Bà đang bận suy nghĩ, nên gần như không để ý đến sự có mặt của anh trong căn phòng nhỏ ở điện phía Tây này. Syaoran cũng không muốn phá ngang những suy nghĩ của bà. Anh không tiếp tục nhìn theo, mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Tuyết đang rơi, trắng xóa trong đêm tối. Tuyết lạnh giá khiến anh chợt nhờ lại ngày ở “Xứ Tuyết”, khi anh ôm ngang người Sakura, đặt cô lên lưng ngựa. Tuyết làm sống lại khoảng kí ức đau thương đẫm máu ấy, khi Kero chết, khi anh cầm trên tay chiếc đầu của Touya Kinomoto, và khi chứng kiến đôi mắt hoang dại của Sakura. Tuyết nhẹ nhàng, tuyết dịu dàng, tuyết làm người ta không bao giờ quên. Và một thoáng kỉ niệm, rất hạnh phúc. Ngày tuyết rơi, mùa đông 5 năm trước, anh đã gặp Sakura. Mùa đông năm năm trước, ngày định mệnh bắt đầu.

Thở dài..... Có lẽ trong trận chiến ở các thành bảo vệ, Sakura sẽ trực tiếp tấn công. Khi tấn công thành Bắc, nghe nói chỉ có một đứa trẻ chỉ huy. Nhưng trong trận tấn công này, Sakura chắc chắn sẽ xuất hiện. Cô xuất hiện.... nhưng Syaoran thì không. Cô đang lao vào một trận chiến mới, một trận chiến không có anh.

Bình yên nhé, Sakura....

Nhất định phải sống, cho đến khi tôi hoàn thành mục đích của mình..

Tôi cầu chúc cho em...

Tuyết rơi.

Lặng lẽ và bình yên.

Nhưng.....

Sao tuyết buồn?

“Rời – khỏi – đây – ngay!”

Rika nhấn mạnh từng chữ. Nhưng đáp lại vẻ mặt tực giận của cô, Terada chỉ cười bình thản. Hắn gác chân lên chiếc ghế thấp, nhìn ra ngoài. Suốt hôm qua, thành phía Đông như không có buổi đêm. Tất cả đều bận rộn chuẩn bị ột cuộc tấn công. Rika dự định bố trí quân đội nhanh chóng nhất để có thể chủ động tấn công vào thành Bắc. Công việc chuẩn bị đã diễn ra lâu hơn cô dự tính, vì vậy, thời gian không có nhiều. Hôm nay, vào ngày đầu tiên của một năm mới, Rika muốn tấn công để giành lợi thế. Cô bố trí quân lính thành thê trận tấn công. Nhân lúc trời chưa sáng, Rika quyết định hành quân, tấn công thành Bắc. Tuy nhiên, có một kẻ dường như đang cố gắng ngăn cản cô.

“Tôi không nghĩ là tôi nên rời khỏi đây” – Terada chợt quay lại – “Sasaki cô nương, cô nghĩ xem, giờ nếu cô rời thành Đông, tấn công thành Bắc, chính cô đã tạo lợi thế cho quân Kinomoto. Không phải sao?”

Rika nhíu mày, trong giây lát:

“Tôi không muốn tin một kẻ Kinomoto”

Terada chỉ cười, nhún vai. Hắn đã cản không để quân đội rời khỏi thành, đồng thời bám riết lấy Rika ở mọi lúc, mọi nơi. Từ khi còn nhỏ, được bà Li nuôi nấng, Rika đã học được cách che dấu cảm xúc, bày ra một bộ mặt khác với những gì mình nghĩ, nhưng Terada đã làm cô không thể tạo được lớp mặt nạ của mình. Khi cô buồn, hắn thấy cô khóc. Khi cô bực tức, hắn đón nhận cơn giận của cô. Nhưng.... vì vậy mà cô ghét hắn.

“Được rồi, Sasaki cô nương. Syaoran đã giao cho tôi nhiệm vụ trông coi cô, làm sao tôi lại có thể làm gì hại đến cô và quân đội triều đình” – Terada mỉm cười.

“Syaoran không hề giao cho anh công việc nào”

“Cũng phải”

Terada cười. Hắn đã sống ở trong cung điện một thời gian khá dài, nhưng sự có mặt của hắn vẫn là một con số 0 đối với tất cả mọi người. Có lẽ chỉ có Syaoran và Rika biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn xuất hiện, hắn biến mất đều vô cùng bí ẩn. Vì thế, hắn tự do tự tại. Hắn đến nơi hắn thích, hắn đi theo người hắn muốn theo. Cũng giống như lúc này, hắn một mực đòi đi theo Rika đến thành Đông, dù Syaoran muốn hắn đến thành Tây thay thế vị trí của anh.

“ĐẾN THÀNH PHÍA TÂY NGAY CHO TÔI!”

Rika hét lên. Thành phía Tây hiện nay, ngoài chủ thành, triều đình đã cho bổ sung thêm một tướng quân, vốn là phó tướng của Syaoran, thay thế cho Garraku sau trận chiến ở “Xứ Tuyết”. Tuy nhiên, Rika không mấy tin tưởng vị phó tướng này. Còn ở bên cô, thời gian không có nhiều, trong khi kẻ này lại cản đường, không cho cô chuyển quân đến thành Bắc. Theo Rika, hôm nay quân Kinomoto chắc chắn vẫn đang ở trong thành. Với số lượng quân đội chỉ có khoảng 1 vạn như vậy, quân Kinomoto sẽ không ngu dại gì tấn công ngay. Trong trường hợp, quân Kinomoto tấn công vào một thành bất kì nào đó, lập tức quân cứu viện từ hai thành kia sẽ tới ngay. Nhưng điều đó cũng có nghĩa, không sớm thì muộn, quân Kinomoto sẽ tấn công. Rika nóng ruột muốn lên đường ngay lập tức.

Terada quay quay người trong ghế, chống tay vào cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Có lẽ hắn đang suy tính một cái gì đó, Rika cũng không biết và cô cũng không muốn biết. Suốt một đêm Rika sắp xếp thế trận tấn công, thì hắn đã đổi hết lại các vị trí, thành phòng thủ. Nhưng mặc kệ cơn tức giận của Rika, hắn bình thản ngồi nhìn, trời đất đã rạng sáng.

“Bắt đầu rồi!”

Terada khẽ cười, đứng lên. Rika thoáng ngạc nhiên. Cô hơi sững lại trong giây lát khi Terada quay lại phía cô, mỉm cười. Mỗi khi hắn có nụ cười ấy, báo hiệu một chuyện chẳng lành. Rika lập tức xoay người. Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong cô.

“BẨM BÁO!!!!!” – Tên lính hốt hoảng quỳ sụp xuống trước mặt Rika – “Thư tướng quân, chúng ta đã bị bao vây”

“Cái gì?” – Giọng Rika nghe như rít lên qua cổ họng

“Bẩm, chúng thần chỉ vừa mới phát hiện. Hình như thành đã bị bao vây từ tối hôm trước”

Rika quay lại nhìn Terada. Hắn cười, nhún vai theo kiểu “Tôi đã nói mà”. Rika chợt hiểu ra. Chắc chắn, Terada đã biết thành bị bao vây. Quân Kinomoto dường như chỉ chờ cô cho quân ra khỏi thành, lập tức tấn công. Hắn biết, nhưng hắn không nói. Hắn không theo phe nào. Hắn không nói để Rika cho tấn công quân Kinomoto ngay trong đêm tối. Hắn cũng không cho cô ra khỏi thành để quân triều đình bị thiệt hại. Rika nghiến răng vì tức giận. Cô tức giận vì đã thua một lần. Cô tức giận vì đã để hắn điều khiển. Rika giận dữ vì Terada đã cứu cô thoát khỏi tình thế bị động. Quân đội trong thành Đông, hiện đang ở vào vị trí thuận tiện nhất để vừa phòng thủ, vừa có thể tấn công quân Kinomoto đang bao vây.

“Chẳng còn cách nào, ngoài cách ĐỐI ĐẦU!” – Terada bình thản cười.

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.