Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KẾ HOẠCH CỦA SAKURA

Phiên bản Dịch · 6677 chữ

RẦMMM!!

Bà Li đập mạnh xuống mặt bàn, khiến Rika giật mình, hơi co người lại. Đôi mắt bà Li lạnh lẽo lia ngang khuôn mặt tái nhợt của Rika. Sự vô tình khiến Rika thấy sợ. Vừa nghe tin thất trận đến từ cả ba thành cùng lúc, phó tướng Muran bị bắt, Hiragirawa chết, bà Li cho giết hết hai tên lính về báo tin. Riêng Rika, bà không nói gì, nhưng đôi mắt và khuôn mặt giận dữ của bà khiến cô gái thấy kinh khiếp.

Syaoran chỉ ngồi im, không nói. Đôi mắt màu hổ phách thờ ơ quan sát xung quanh. Dường như đôi mắt ấy không tập trung vào bất cứ nơi đâu. Anh trầm ngâm, đóng mình vào những suy nghĩ riêng chỉ mình anh biết. Sự im lặng đến đáng sợ của bà Li, sự thờ ơ hững hờ của Syaoran và sự sợ hãi của Rika, căn phòng không một tiếng động. Bóng tối dần qua đi, khi trời rạng sáng. Bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một cuộc chiến mới.

“Mẹ..... Con...” - Rika ngập ngừng nói. Ánh mắt lạnh lùng của bà Li nhìn cô làm cô sợ. - “Con thật sự rất xin lỗi, nhưng....”

“Đủ rồi!” – Bà Li phất tay – “nếu kẻ chỉ huy bên đó là Amamiya thì con không thể thắng nổi. Được rồi....” – bà ngồi xuống, chống tay lên cằm, suy nghĩ – “...vậy là Hiragirawa đã chết. Muran cũng bị bắt. Cả ba thành đều bị chiếm.... cũng có nghĩa là.....”

“....chúng ta cũng sẽ thua!”

Syaoran ngắt lời bà Li bằng nụ cười bình thản đến lạnh lẽo. Bà ngừng lại, hơi nheo mắt nhìn anh. Có thể anh nói đúng. Nhưng nụ cười và đôi mắt vô cảm ấy của Syaoran khiến bà biết, mọi chuyện không thể đơn giản đến thế. Li Syaoran không phải là kẻ nói thua là thua, nói chịu chết là sẽ chịu chết.

“Con đã nhúng tay vào những chuyện này phải không, Syaoran?”

Bà Li nghiến răng. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Syaoran như muốn dò xét. Cũng giống như đối với tất cả những người khác, khuôn mặt bình thản không chút cảm xúc của anh che dấu tất cả mọi cảm xúc và ý nghĩ, khiến bà – người mẹ đã sinh ra anh – cũng không cách nào đoán biết. Syaoran nhún vai hờ hững, mỉm cười không nói. Vẫn nụ cười ấy! Vô cảm, lạnh lẽo.

Bà Li thở dài. Bà biết, dù đúng hay sai, anh Syaoran cũng sẽ không nói gì. Đã rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ, bà mới để ý đến những điều ấy. Đứa con trai của bà đã trở thành một người khác từ bao giờ, bà không rõ. Khi nhận ra, mọi chuyện đã không thể thay đổi.

Bà Li nắm lấy thanh kiếm Syaoran đặt hờ hững trên bàn. Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát lên cổ người chủ nhân của nó. Anh chỉ thờ ơ quay lên nhìn, khuôn mặt và đôi mắt không một chút biến đổi. Hai người im lặng nhìn nhau, trong màu trời bắt đầu hửng sáng.

“Con đã làm tất cả những chuyện này, đúng – không?”

Bà Li nhẫn mạnh từng chữ, nhưng không làm Syaoran nao núng. Anh mỉm cười nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng như chính những bông tuyết đang rơi ngoài kia. Thanh kiếm trên tay bà Li cứa sâu hơn vào cổ anh, khiến dòng máu đỏ phun ra. Có lẽ nụ cười của Syaoran khiến bà mạnh tay hơn. Cũng chính sự vô cảm của anh làm những giọt máu đỏ chảy nhiều hơn.

“MẸ!!”

Rika kêu lên, lao người lại, đẩy thanh kiếm khỏi bàn tay người đàn bà. Nếu cô chậm trễ thêm một chút nữa, có lẽ Syaoran đã chết. Bằng một động tác nhanh nhẹn và khá thuần thục, Rika xem qua vết thương của Syaoran, trong khi bà Li vẫn nhìn anh bằng đôi mắt giá lạnh đầy tức giận.

“Con đã thề với ta, Syaoran.....”

Giọng nói của bà lạnh như băng tuyết, trầm trầm vang lên trong ánh sáng của ngày mới. Syaoran khẽ cười. Anh nhìn Rika cầm máu vết thương trên cổ, cười....

“Con nhớ....” – Syaoran đứng lên, nhìn qua cửa sổ. Anh đưa tay, đón những hạt tuyết trắng. Cười... nhưng đôi mắt buồn – “.....ngoài ra, nếu con có nhúng tay vào, mọi chuyện đã khác.....”

Khi Syaoran tựa người vào cửa sổ, nhìn mẹ mình bằng đôi mắt không xúc cảm ấy, bà Li đã giật mình. Trong cái thoáng chốc ngắn ngủi ấy, bà như thấy hình ảnh anh mờ đi trong tuyết. Nhưng rất ngắn, bởi giọng nói của Syaoran lại vang lên, lạnh như chính cái lạnh của tuyết.

“Tất cả mọi thứ.... đều đã chuẩn bị xong....”

Tuyết rơi.....

Buồn đến lạnh lẽo...


Từ trong thành phía Nam, Sakura im lặng nhìn trời đang dần sáng. Sau cái chết của quốc vương Hiragirawa và chủ thành – những người chỉ huy – quân triều đình nhanh chóng tan rã. Họ bỏ thành chạy trốn, hi vọng có thể cứu giữ mạng sống của mình, tránh cái chết thê thảm như của quốc vương và chủ thành. Thành Nam rơi vào tay quân Kinomoto mà không có sự thiệt hại nào.

Tin tức từ thành Đông và Tây báo về...

Thành Đông và Tây dễ dàng bị chiếm đóng nhờ tài năng chiến sự của quốc vương trẻ tuổi Yamazaki và tể tướng Amamiya. Ngay sau khi tin thắng trận báo về, Yukito đã lập tức phóng ngựa đến thành Nam, hội quân với Sakura. Theo dự tính ban đầu, sau khi chiếm được ba thành bảo vệ, quân Kinomoto ở ba hướng sẽ tấn công thẳng vào ba cổng kinh thành. Nhưng kế hoạch không thành. Đúng như Sakura và Yukito dự đoán, kinh thành đã được bảo vệ chặt chẽ, không một kẽ hở. Li Syaoran không phải là kẻ dễ đối phó! Sự thất bại dễ dàng của triều đình ở ba thành bảo vệ là do chưa có sự tham gia của hắn. Nếu hắn là kẻ chỉ huy trận đánh, chắc chắn trận chiến sẽ còn kéo dài hơn rất nhiều.

Hiện nay, khi không có bất cứ cách nào vào kinh thành, Yukito buộc lòng phải chuyển đổi kế hoạch. Cuộc họp ngắn của Yukito và Sakura, quyết định cách đánh. Anh đưa ra nhiều phương án đề phòng. Với sự canh giữ ở kinh thành, nếu chỉ một mình anh đột nhập vào thì vô cùng đơn giản. Nhưng vào thành rồi cũng không thể đưa cả đội quân vào. Hơn nữa, chắc chắn Li Syaoran đã đề phòng cuộc đột nhập bất chợt ấy. Hắn sẽ canh gác cẩn thận, và người đột nhập có thể sẽ nhận được cái chết thê thảm nhất, giống như Bhamaru.

Khuôn mặt Sakura sa sầm khi nhớ tới Bhamaru. Cái chết của hắn.... rất bi thương. Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên, hình ảnh những con chim đen sà xuống, rỉa từng miếng thịt trên thân xác đã rữa ra. Sakura sẽ nhớ mãi mối thù này.... mối thù chỉ riêng đối với Syaoran. Cho dù sau khi kết thúc, cô sẽ phải sống trong nỗi đau không bao giờ quên được.

“Kinomoto.... Cô không muốn biết sự thật về vụ thảm sát hơn 10 năm trước sao?”

Câu nói cuối cùng của Hiragirawa khiến Sakura có chút phân vân. Sự thật của vụ thảm sát? Tất cả những gì cô bé 10 tuổi chứng kiến năm ấy, chỉ là sự đổ vỡ của cung điện, những cái chết của ba mẹ. Và những gì còn đọng lại, là nỗi đau, hận thù, sự vấy bẩn của tất cả những gì sáng đẹp nhất. Đêm Hiragirawa chết, Sakura đã nói đúng những gì mình nghĩ. Bây giờ thì tìm hiểu sự thật còn có ý nghĩa gì nữa? Tất cả đã quá muộn. Đã mất quá nhiều máu và nước mắt để đổi cho cái gọi là “sự thật”.

“Sakura?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang những suy nghĩ của Sakura. Cô quay lên, bắt gặp đôi mắt lo lắng của dì Sonomi. Có lẽ khuôn mặt cô lúc ấy rất lạ, khiến sự lo lắng của dì đượm sâu nỗi sợ hãi. Dì lúc nào cũng vậy, luôn lo cho Sakura. Sonomi đã mất đi đứa con gái mà dì vô cùng yêu thương – Tomoyo, nên có lẽ giờ đây, dì coi Sakura như người thân duy nhất của mình. Khuôn mặt tái xám của cô gái làm người phụ nữ không yên.

“Có chuyện gì vậy, Sakura?”

Sonomi bước đến gần Sakura, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt lục bảo u buồn. Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng dì Sonomi vẫn giữ được vẻ đẹp của một người phụ nữ quý tộc quý phái. Mái tóc ngắn rủ xuống mặt, dịu dàng, nhưng không che dấu được sự kiên quyết trong ánh mắt. Dì vẫn giống như 11 năm về trước, ngày dì chạy đi tìm cô bé Sakura 10 tuổi.

“Không có gì đâu, dì Sonomi” – Sakura mỉm cười trấn an – “Con chỉ đang suy nghĩ chút thôi”

Sonomi hơi ngập ngừng, không hoàn toàn tin tưởng vào những gì Sakura nói. Ánh mắt dì vẫn ánh lên sự lo lắng. Sakura nghĩ, có lẽ dì đang lo sợ. Sợ Sakura sẽ chết. Sợ mọi chuyện sẽ diễn ra giống như 5 năm về trước, khi Tomoyo rời xa dì mãi mãi. Nhưng Sakura biết, cô sẽ không chết.

“Có chuyện gì bất ổn trong việc tấn công kinh thành à?”

Sakura lúng túng. Đôi mắt dì Sonomi nhìn cô dò xét.

“Bao giờ thì chúng ta sẽ tấn công kinh thành? Kế hoạch thế nào?”

Những câu hỏi của dì Sonomi liên tiếp, làm Sakura không trả lời được. Cô ấp úng, hết nhìn dì, lại nhìn xuống dưới đất. Sonomi dễ dàng nhận ra sự bối rối của Sakura. Đôi mắt dì tối sầm:

“Dì không thể biết, phải không? Tất cả các cuộc họp chỉ có con và Yukito. Con không tin tưởng chúng ta sao, Sakura?”

“Không phải đâu....”

Sakura vội nói. Nhưng sự giận dữ ánh lên trong đôi mắt cương nghị của của người phụ nữ đã bước vào tuổi trung tuần. Mặc những lời giải thích, xin lỗi của Sakura, dì quay người bỏ đi, không quay lại. Sakura thở dài.

Không phải không nói là không tin tưởng.

Nhưng đôi khi, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra.

Yukito mỉm cười đặt những tờ giấy trên tay xuống. Từ lúc bước vào phòng đến giờ, Sakura đã ba lần thở dài. Yukito thừa tinh ý để nhận ra sự phân vân và nét lo lắng trong đôi mắt màu xanh lục bảo chỉ còn lại hận thù ấy. Anh chống tay lên bàn, chăm chú quan sát Sakura.

Nhận ra Yukito đang nhìn mình, Sakura hơi ngả người ra ghế:

“Dì Sonomi và Nakuru đang rất tức giận.... vì chúng ta không cho họ biết kế hoạch sắp tới”

Yukito chỉ cười, vẫn nụ cười dịu dàng không thay đổi:

“Ừm.... Trước khi em vào đây, Nakuru đã đe dọa sẽ giết anh nếu anh không nói. Có lẽ chỉ còn Naoko là đủ sức giữ bình tĩnh thôi”

“Như vậy cũng được à?”

“Không” – Yukito cười, ngả người ra sau – “Không phải ‘cũng được’, mà là ‘quá tuyệt’!”

Sakura ngạc nhiên không hiểu, nhưng không hỏi thêm. Cô lại buông một tiếng thở dài. Ánh mắt xa xăm nhìn ra phía trước, mơ hồ, vô định. Đôi mắt khép hờ, thờ ơ.

“Em không muốn hỏi gì à, Sakura?”

Sakura nhìn thật sâu vào đôi mắt hấp háy cười ấy. Tuy nhiên, cô không có ý định sẽ tìm kiếm một điều gì trong ánh mắt Yukito. Cô mỉm cười:

“Dù em hỏi, anh cũng đâu có trả lời...”

Yukito cười không nói. Anh lại chăm chú quan sát đống giấy tờ trên mặt bàn. Mọi bản tổng kết số lương thực còn lại cho quân đội, binh lính và sự thiệt hại qua trận đánh vừa qua, đều do một mình Yukito quản lí. Không trực tiếp tham gia, nhưng anh vẫn đóng một vai trò quan trọng trong quân đội. Bộ óc của anh không phải óc của một kẻ tầm thường.

“Em không sợ tôi là kẻ phá hoại từ bên trong sao?”

Anh hỏi mà không ngẩng đầu lên. Đôi mắt tưởng chừng vẫn hoàn toàn để tâm vào những thứ bày bừa bộn trên bàn, nhưng lại vẫn dành một sự quan tâm vào sự biến đổi của Sakura. Cô vẫn ngồi yên. Thân hình nhỏ bé khẽ đung đưa trên ghế. Đôi mắt thờ ơ nhìn lên phía trên.

“Không đâu” – cô cười – “Anh là bạn của anh hai. Bất cứ việc gì anh làm, cho dù là phá hoại từ bên trong, em vẫn tin rằng, điều đó là tốt cho em”

Có lẽ sự tin tưởng ấy là mù quáng.... có thể chính lòng tin sẽ khiến cô hối hận về sau... Nhưng, không tin một ai sẽ không thể tồn tại. Sakura muốn tin tất cả mọi người, những người vẫn đang sát cánh bên cạnh cô. Cho dù sẽ có ngày cô phải trả giá cho lòng tin của mình.

Yukito mỉm cười, không nói gì thêm. Anh lại cắm cúi bên những tờ giấy và những con số chỉ mình anh hiểu. Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng mở giấy sột soạt vang lên. Hai người chìm trong những suy nghĩ riêng của mình. Sakura im lặng ngắm nhìn Yukito. Anh giống như người anh trai thứ hai của cô, luôn bảo vệ và chăm lo cho cô. Sakura khẽ mỉm cười. Cảm giác khi ở bên anh thật bình yên.

“Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, phải không?”

Yukito rời mắt khỏi những dòng chữ, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười của anh làm Sakura thoáng bối rối. Vẫn nụ cười ấy, như không bao giờ thay đổi. Anh chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Có chăng, chỉ Touya mới có thể khiến Yukito phải thay đổi nụ cười muôn thuở của mình.

Sakura hơi ngập ngừng. Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ một chữ “đau”. Đôi khi, có những chuyện để quên lãng vào quá khứ sẽ tốt hơn.

“Khi đi sang Lamia, em đã đi qua Mikabura.....”

Câu mào đầu của Sakura không làm Yukito đổi sắc mặt. Anh vẫn mỉm cười, chờ đợi và khuyến khích. Sakura hít một hơi thật sâu:

“Và em đã gặp chị Mizuki....”

Yukito chỉ chăm chú nhìn Sakura. Có lẽ anh đã đoán được toàn bộ câu chuyện, nhưng lại không nói gì. Anh chỉ im lặng.

“Hồi ở ‘Xứ tuyết’..” – Sakura nói tiếp – “Anh và anh hai đã đưa em đến một ngôi làng ở ‘Thảo nguyên chết’, một nơi đổ nát và.... có rất nhiều mộ. Anh nói đó là làng của anh. Nhưng.... chẳng phải anh và chị Mizuki đều lớn lên ở Mikabura sao?”

“À....” – Yukito chống tay lên mặt bàn, cười.... – “.....đúng là anh đã lớn lên ở Mikabura, cùng với Mizuki, và gặp Touya ở đó. Nhưng....” – Yukito thở ra nhè nhẹ, nhưng vẫn cười – “...sau khi cùng Touya rời khỏi Mikabura, bọn anh đã đến ‘Xứ tuyết’, và gặp ngôi làng trên ‘Thảo nguyên chết’. Nếu anh nói, anh đã có vợ, em có tin không, Sakura?”

Sakura mở to mắt nhìn anh, như không tin vào tai mình. Xưa nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Yukito đã có vợ. Tất cả mọi việc về quá khứ của anh, đối với cô vẫn luôn là một ẩn số. Sakura đã nghĩ, Yukito sẽ mãi mãi ở bên cạnh Touya, như hai người không bao giờ có thể tách rời. Anh đã có vợ? Vậy vợ anh đang ở đâu?

“Vợ anh là người trong ngôi làng ‘Thảo nguyên chết’” – Yukito tiếp tục nói, không để ý đến phản ứng của Sakura – “Hm.... Anh mang ơn cô ấy. Chính cô ấy đã cứu anh và Touya, chính vào lúc bọn anh tưởng chừng đã chết....”

Dù không hoàn toàn hiểu hết những điều anh nói, nhưng Sakura cảm nhận được một nỗi xót xa trong giọng nói của Yukito. Cô biết rằng, quá khứ của anh không hề êm đềm, nhưng có lẽ nó khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì cô đã từng nghĩ.

“Chắc em cũng biết gia tộc Tsukishiro là một gia tộc theo ngành y từ lâu” – Yukito nói – “Anh có thể coi là hậu duệ cuối cùng của gia tộc. Anh không biết triều đình đã làm cách nào để biết, nhưng Quốc vương Hiragirawa cho người đến làng lùng bắt anh. Touya giúp anh trốn thoát....” – Sự xót xa trong giọng nói của Yukito, giờ đây đã có thêm cả nỗi đau đớn. Sakura vẫn chăm chú lắng nghe, không hỏi, không nói – “Người làng không tìm thấy anh, họ đã giao nộp Touya cho triều đình. Em cũng biết mà, Sakura. Touya là Thái tử, con trai Quốc vương Kinomoto. Nếu bắt được Touya, Hiragirawa – triều đình đương nhiệm – sẽ không tha cho cậu ấy. Anh không biết Touya đã bị bắt. Anh trở về, và...... giết tất cả..... không còn một ai.....”

--------------------------------

“Yukito, Chính em là người giao nộp Touya..... Anh muốn giết em, phải không?”

“Đúng vậy”

“Dù vợ anh cũng không quan trọng bằng Touya sao?”

Nước mắt...... Đau xót.....

“Xin lỗi.....”

--------------------------------

Yukito bật lên một tiếng cười khan. Sakura vẫn trầm ngâm, không kinh ngạc, không sợ hãi. Đôi mắt cô gái nhìn thẳng vào anh, nhưng vẫn với sự kính trọng và yêu thương. Một quá khứ đẫm máu, giống như quá khứ của tất cả những người đang tham gia vào trận chiến ngày hôm nay...

----------------------------------

“Có lẽ trên thế gian này chẳng ai cần tớ nữa đâu....”

“Có lẽ vậy....”

....Mỉm cười.... Buồn bã....

“Cậu thẳng tính thật, Touya....”

“.....”

“Bởi vì thế, tớ nghĩ nếu tớ chết đi.... thì.... thật là tốt.....”

“Không ai cần cậu nữa, ngoài tớ! Đi theo tớ, Yukito....!”

-----------------------------------

Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Đôi mắt vẫn luôn cười, không có bất cứ biểu hiện cảm xúc nào cho thấy nỗi đau hiện lên trong từng lời nói. Nhưng cái xót xa đó, chỉ một mình Sakura thấy. Tình cảm của Yukito đối với Touya, có lẽ đã vượt qua thứ tình bạn thông thường. Touya đã từng cứu sống Yukito khi còn ở thị trấn Mikabura. Và khi tất cả mọi thứ sụp đổ, lại một lần nữa, Touya đưa tay kéo Yukito lên, thoát khỏi vực sâu. Quá khứ đẫm máu của anh, chỉ một mình Touya biết. Đối với Yukito, Touya quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì trên thế gian này.

“Bây giờ, ngoài Touya ra, em là người duy nhất biết được quá khứ của anh.” – Yukito mỉm cười nhìn Sakura dò hỏi – “Anh rất giống một con quỷ đáng sợ, phải không?”

Sakura trầm ngâm im lặng. Đôi mắt xanh ngọc nhìn xuyên thấu qua tất cả. Không phải là người sâu sắc như Tomoyo, Sakura không biết nên nói gì để an ủi anh. Nếu là Touya, có lẽ anh sẽ không nói gì cả, vẫn khiến Yukito vẫn yên tâm, vẫn đủ để an ủi tâm hồn Yukito. Nhưng..... cô không phải Touya.

“Em không rõ quỷ dữ là thế nào” – Sakura lặng lẽ nói – “nhưng.... nếu nói anh là quỷ dữ, thì tất cả chúng ta ở đây cũng là ‘quỷ’. Nếu ‘đáng sợ’, có lẽ..... cả em cũng đã trở thành người đáng sợ....”

Ánh nhìn ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt Yukito. Anh mỉm cười, dịu dàng. Trong giọng nói của Sakura, vẫn vô cảm, vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn đầy yêu thương đối với một người cô coi là anh trai. Sự tin tưởng đối với anh của Sakura khiến anh nhớ lại người con gái năm ấy, trong ngôi làng trên “thảo nguyên chết”. Cái ngày anh hạ kiếm giết vợ anh, cô đã khóc. Cô không hận thù, cô không gào thét. Cô nhắm mắt, để áu mình nhuộm đỏ thanh kiếm trên tay chồng. Người con gái đó đã ngồi một mình trong căn phòng vắng của hai vợ chồng, dù bên ngoài, những tiếng la hét thất thanh vang lên. Chưa bao giờ Yukito yêu cô. Nhưng ngày cô chết, nước mắt anh lăn dài, nhỏ xuống vũng máu đỏ và thân xác cô. Sau khi cô chết, linh hồn và trái tim của anh cũng mãi mãi ra đi. Tự tay giết người có ơn với mình, Yukito tự biết, mình đã không còn là “con người”.

“Bất hạnh của anh.....” – Sakura nói tiếp sau một lúc im lặng – “Ngày triều đình truy lùng anh, là khoảng thời gian Hiragirawa và Li mới giết ba em và cướp chính quyền. Em..... nhất định sẽ tiêu diệt khởi nguồn của bất hạnh ấy....”

Yukito khẽ cười. Anh đã đánh cược, một ván cược quá lớn. Anh chấp nhận phơi bày quá khứ của mình với Sakura, dù biết, có thể cô sẽ xem anh giống như một con quỷ vô cùng đáng sợ. Nhưng.... nếu thành công, anh có thể tăng thêm quyết tâm của cô trong việc tiêu diệt triều đình. Anh đã thắng trong ván cược này, đổi lại, những quá khứ anh luôn cố quên, lại cứa sâu vào trái tim.

Vì Touya và Sakura, anh sẵn sàng hứng chịu tất cả.... Mặc cho những giấc mơ, anh trằn trọc không yên với tội lỗi đầy máu....

RẦẦMMM

Cánh cửa đập mạnh cắt ngang câu chuyện của Yukito và Sakura. Nakuru hùng hổ bước vào, khuôn mặt như tái đi vì giận dữ. Mắt hắn không dịu lại khi thấy Sakura, mà có vẻ tức giận hơn. Yukito mỉm cười nhìn Nakuru. Anh đặt xuống trước mặt Sakura ba phong thư đã bóc.

“Đây là thư của Amamiya, Yamazaki và Hiyula. Có vẻ ba người này đều đã không chịu được nữa rồi” – Anh liếc mắt lại phía Nakuru, cười... – “Và cả ‘phong thần’ của chúng ta nữa....”

“YUKITO TSUKISHIRO” – Nakuru gầm vào mặt Yukito – “Tại sao chúng ta còn ở đây?? 5 ngày rồi!! Tại sao lại chưa thể tấn công kinh thành??”

Đã năm ngày trôi qua kể từ hôm chiếm được các thành bảo vệ, quân Kinomoto vẫn án binh bất động. Các cuộc họp giữa hai người điều hành chiến trận: Yukito Tsukishiro và Sakura Kinomoto đều là những cuộc họp kín, không ai biết nội dung. Không có bất kì thông tin nào cho thấy cách đánh và phương án hành động tiếp theo, khiến lòng người bất ổn. Ba người trấn giữ ba thành Đông, Tây, Bắc cũng gửi thư yêu cầu giải thích. Quân lính hi vọng có thể “thừa thắng xông lên” để giành thế chủ động. Nhưng không có lệnh của các vị tướng quân, mọi người đều phải ngồi yên. Ngồi yên, mà lòng không yên. Ai cũng thấy lo lắng. Họ sợ quân triều đình có thể lợi dụng lúc Kinomoto đang án binh bất động để tấn công. Như vậy, bao công sức của họ đổ xuống sông xuống biển. Mọi thứ lại trở về với con số 0.

“Được rồi” – Yukito thoáng suy nghĩ nhanh – “Ta hiểu là ngươi và mọi người đều rất nóng ruột. Nhưng.... suốt mấy ngày nay, ngươi có thấy triều đình có động tĩnh gì cho thấy sẽ tấn công chúng ta không?”

Nakuru ngừng lại. Đúng là không có một dấu hiệu gì cho thấy họ sẽ bị tấn công. Ba cánh cổng dẫn vào kinh thành: Tây môn phía tây, Đông môn phía đông, và Đại môn phía nam vẫn đóng kín. Dường như quân triều đình không hề có ý định sẽ tấn công giành lại bốn thành bảo vệ bị mất. Họ coi trọng sự an toàn của kinh thành hơn là sự bảo vệ của bốn tòa thành cũ.

“Bốn thành bảo vệ bao quanh bốn phía của kinh thành” – Yukito mỉm cười giải thích – “nghĩa là, dù đi bằng cách nào, muốn ra khỏi kinh thành đều phải đi qua các thành bảo vệ này. Ngươi thử nghĩ xem, Nakuru. Lương thực trong Kinh thành chủ yếu lấy từ bốn thành Đông, Tây, Nam, Bắc. Giờ đây, khi không còn được cung cấp, lương thực dự trữ trong thành cũng sẽ đến lúc cạn kiệt....”

Nakuru à lên một tiếng như bắt đầu hiểu ra. Khuôn mặt hắn hơi giãn ra. Hắn gật gù, đồng tình.

“Chỉ cần chờ ở đây là đủ.” – Yukito kết luận – “Kinh thành sẽ tự mở cổng đón chúng ta....”


Rika Sasaki đi dọc căn phòng. Căn phòng nhỏ, nằm khiêm tốn trên tầng cao của Tây điện, bày trí đơn giản. Chỉ có một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, và một bộ bàn ghế đặt sát góc. Những tán cây đang nhú mầm, lòa xòa vào trong phòng, quệt nhẹ lên khung cửa. Ngồi trên giường, một người con trai xoay nhẹ một chiếc lá non trong tay một cách hờ hững. Đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn xuống dưới. Lạnh, nhưng vẫn buồn xa xăm. Anh không để ý đến những bước chân mạnh của Rika. Tất cả mọi tiếng ồn xung quanh không lôi được anh khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Anh tĩnh lặng, như chính cái tĩnh lặng của tuyết đang rơi.

Ở góc phòng, trên chiếc ghế kê sát bàn, một người lặng lẽ dõi mắt theo bước chân Rika với vẻ quan tâm hiếm có. Đôi mắt hắn hấp háy đầy vui thích. Nụ cười nở trên đôi môi mấp máy. Hắn lia một lượt qua gian phòng nhỏ, rồi dừng lại bên Rika. Cô gái vẫn đi những bước dài, đầy lo âu.

“Đừng lo lắng vậy, Sasaki. Dù cô có đi qua đi lại đến hàng ngàn lần, chúng ta cũng không thể thay đổi được điều gì đâu”

Rika dừng lại. Cô bực tức ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn. Hắn vẫn cười, đầy kiêu ngạo như không bao giờ thay đổi.

“Không thể ngồi yên mãi thế này được” – Rika đập mạnh tay xuống mặt bàn – “Li Syaoran, anh thử nói coi. Tại sao chúng ta còn ở đây?”

Syaoran chậm rãi quay lại, rời mắt khỏi khung cửa sổ. Bàn tay anh vò nát chiếc lá non. Cười....

“Àh.....”

Trong một thoáng ngắn ngủi, khi nhìn nụ cười của Syaoran bên cạnh những bông tuyết đang rơi, Rika chợt thấy lòng đau thắt. Cô đã sai, phải không? Cô đã sai khi tạo ra một Syaoran như ngày nay, một Syaoran không có trái tim và tình cảm. Nhưng..... tất cả diễn ra trong một khoảnh khắc. Suy nghĩ của Rika bị cắt ngang khi giọng nói của anh bình thản vang lên:

“Tình hình lương thực thế nào?”

“Vì đã chuẩn bị từ trước, nên số lương thực tích trữ trong kho ở cung điện cũng đã đủ ăn đến hai năm nữa”

Không nói với ai, từ khi thành Bắc bị tấn công, Syaoran đã lặng lẽ chuẩn bị và trữ lương thực. Anh cho chuyển toàn bộ số lương thực còn ở trong ba thành Tây, Nam, Đông vào kinh thành trước khi ba tòa thành này cũng bị mất vào tay Kinomoto. Theo suy đoán của Syaoran, sau khi chiếm được bốn thành bảo vệ, Kinomoto chắc chắn sẽ cố thủ ở thành bảo vệ, cản đường tiếp tế lương thực từ bên ngoài vào kinh thành. Suy đoán trước điều đó, Syaoran đã kịp tích trữ đủ lượng lương thực cho cả kinh thành sử dụng trong vòng một khoảng thời gian đủ dài.

“Cậu quả là biết nhìn xa trông rộng, Syaoran Li” - người con trai bên góc phòng nhẹ nhàng chống tay lên mặt bàn, khẽ cười - “Nhưng.... nếu cứ thế này, chẳng phải chúng ta đang bị giam giữ trong cái tù rộng lớn mang tên ‘kinh thành’ hay sao?”

Syaoran ngước đôi mắt hổ phách về phía chiếc bàn. Anh lắc đầu:

“Điều này thì không lo, Terada. Quân Kinomoto bao vây bên ngoài, mục đích là để lôi chúng ta ra. Nhưng nếu ta ở trong đây lâu hơn thời gian bọn họ dự tính, tôi tin chắc rằng, họ sẽ rối loạn và tấn công. Lúc ấy, lợi thế lại là ở bên phe chúng ta”.

Terada gật gù đồng tình. Rika ngừng đi lại xung quanh căn phòng, cảm thấy sự sắp xếp của Syaoran là hoàn toàn hợp lý. Trước một trận chiến lớn, “chờ đợi” cũng là một phương pháp hay. Hơn nữa, cách này khiến quân Kinomoto nuôi hi vọng, chậm trễ tấn công, dễ gây hiểu lầm và mâu thuẫn nội bộ. Có thể nói, đây là cách làm “khổ nhục kế”, nhưng hữu hiệu và không ảnh hưởng gì đến phe triều đình.

Những bông tuyết trắng rơi xuống. Cây đang xanh hơn, và tuyết đang bớt lạnh....

Tuyết ngừng rơi. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời làm tan những bông tuyết phủ trên mái nhà, trên những cành cây. Cành lá xanh mơn mởn, vui mừng đón tia nắng nhảy nhót vui vẻ. Mùa hè đón mừng hoa lá mới, những loài chim mới và các loại quả không có ở mùa đông. Hạ về, đem theo nắng mới. Dải mây trắng lượn lờ trên cao, in bóng cánh chim chao liệng. Mặt sông xanh veo, óng ánh như đeo trên mình những món đồ trang sức kì lạ. Bướm rập rờn theo gió, vui vẻ đùa vui cùng những bông hoa toả sắc hương giữa trời mùa hạ. Lại một mùa hè nữa tới trên vương quốc Clow. Một mùa hè yên bình!?

Yên bình là tất cả những gì người ta nhận thấy vào thời điểm hiện tại. Dù trận chiến đã bước vào giai đoạn giao tranh trực tiếp, nhưng cả hai phe đều án binh bất động. Quân Kinomoto trấn giữ các thành bảo vệ, cản mọi đường tiếp tế lương thực đến kinh thành. Kinh thành chấp hành sự bảo vệ nghiêm ngặt do Li Syaoran đặt ra. Các cổng thành phía Tây, Đông và cổng chính đều đóng chặt, không một kẽ hở. Cả hai phe đều ở trong thế “mãnh hổ chờ mồi”. Con hổ đói sẵn sàng lao ra ngay khi con mồi xuất hiện. Chỉ cần phe nào xuất hiện trước, phe đó sẽ thất bại.

Mãi về sau này, người ta vẫn gọi trận chiến này là “Trận chiến tĩnh lặng”. Cuộc chiến tranh không quá ồn ào, nhưng cũng đủ đặt hai phe giao đấu vào tình thế căng thẳng, đêm đêm không ngủ đủ giấc vì lo sợ một cuộc tấn công bất chợt, một bữa không dám ăn quá nhiều vì mục đích tích trữ lương thực. Sự căng thẳng quá mức khiến người ta lo sợ. Nhiều người đổ bệnh vì lo lắng quá mức. Cả với hai phe, quyết tâm chiến đấu bị suy giảm khá nhiều do phải chờ đợi trong khoảng thời gian dài. Một trận chiến tĩnh lặng đến đáng sợ. Một trận chiến, không cần đao kiếm, vẫn đổ máu, vẫn chết chóc, vẫn đau khổ.

Gần ba tháng trấn giữ thành bảo vệ, chờ đợi sự xuất hiện của phe địch bên trong kinh thành Tomoeda, quân Kinomoto cảm thấy đã quá đủ. Mối thù chất chứa tận sâm thâm tâm, Kinomoto không người nào có ý định giải ngũ, từ bỏ quân đội. Mỗi người đều mong có thể tấn công kinh thành, giành lại những gì thuộc về mình. Nhưng cảnh chờ đợi khiến người ta không yên. Từng đêm canh giữ, căng mắt nhìn trong bóng đêm để tìm một động tĩnh xuất hiện. Sự căng thẳng làm mọi người lo sợ.

“Đã ba tháng rồi....” - Yukito nói một cách lo lắng - “Quân triều đình vẫn không có động tĩnh gì. Chúng ta cũng không có cách nào điều tra tình hình trong kinh thành. Nhóc Hiyula và hai người kia cũng gửi thư về, yêu cầu tấn công Tomoeda”

Sakura trầm ngâm suy nghĩ. Từ ngày bé Akane chết, Yukito đặc biệt đề phòng với tất cả mọi người trong quân đội. Các cuộc họp bàn về phương án tác chiến, chỉ có mình anh và Sakura. Mọi thông tin đều không được tiết lộ ra ngoài, dù là với Nakuru, Naoko, hay dì Sonomi. Chỉ đến khi mọi chuyện đã quyết định xong, trong trường hợp bắt buộc, Yukito mới buộc phải thông báo cho các tướng lĩnh điều hành quân đội biết. Điều này khiến mọi người tức giận. Sự nghi kị lẫn nhau xuất hiện, dù không rõ ràng, nhưng âm thầm lan tràn khắp nơi trong quân đội.

“Chắc hẳn Li Syaoran đã làm gì đó” - Sakura chậm rãi đưa ra ý kiến - “Hắn không phải kẻ tầm thường. Em nghĩ, trước khi chúng ta tấn công ba thành bảo vệ, Syaoran đã đoán trước và đề phòng trước. Hắn đã đi trước một bước”

Yukito đồng tình với suy nghĩ của Sakura. Li Syaoran quả nhiên không phải kẻ đơn giản và dễ đối phó. Dù bên cạnh Syaoran có Terada cũng là một kẻ đáng gờm, nhưng Terada tham gia vào trận chiến không phải vì lí do “muốn thắng” như những kẻ khác. Hắn lao đầu vào chỉ vì hắn tìm thấy một thứ gì đó thú vị trong vai trò một “kẻ phản bội”. Hắn giống như đang chơi đùa, không một chút nghiêm túc. Cũng chính vì vậy, hắn không còn là kẻ đáng sợ. Yukito cho rằng, việc cần làm nhất bây giờ là tập trung đối phó với Li Syaoran.

“Có thể hắn đã kịp dự trữ lương thực. Hắn đang chờ chúng ta tấn công” - Yukito nhíu mày - “Cần phải có cách gì đó dụ hắn ra khỏi thành....”

“Không.... Vẫn còn một cách nữa...” - Sakura nở nụ cười nửa miệng lạnh lẽo.


Giống như trong các thành bảo vệ, kinh thành Tomoeda chìm trong sự tĩnh lặng, chán chường và lo lắng. Những khuôn mặt sợ hãi lấp ló sau các cánh cửa nhà. Trẻ nhỏ không dám khóc to. Người già không dám ăn uống. Phụ nữ nép mình trong nỗi sợ không rõ ràng. Người dân Tomoeda hi vọng có một trận chiến công khai, sẽ thoải mái hơn nhiều so với sự im lặng đáng sợ đang bao trùm kinh thành như hiện nay.

Syaoran trầm ngâm nhìn ra bên ngoài. Sự hỗn loạn của kinh thành và sự rối ren trong quân đội chính quy của triều đình khiến anh cảm thấy lo lắng. Sự sợ hãi làm nhiều người có ý định đào ngũ. Đôi khi, có chiến tranh trong nội bộ quân đội, phải khó khăn lắm mới dẹp yên. Syaoran thở dài. Không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Cần phải dụ Kinomoto tấn công vào kinh thành, càng sớm càng tốt.

“Nhưng làm cách nào bây giờ?” - Terada ngả người trên ghế, hỏi một cách hờ hững - “Đã ba tháng trôi qua rồi. Quân Kinomoto giữ bình tĩnh lâu hơn chúng ta tưởng”.

Syaoran gật đầu đồng ý. Bên cạnh anh, Rika thở dài nhìn ra ngoài. Cảnh tù túng, sống trong nỗi lo khiến mọi người chán nản, cho dù là cô.

“Về lương thực thì không có gì phải lo” - Rika nói - “Nhưng..... điều khiến tôi thấy sợ nhất là nước. Giếng nguồn cung cấp nước cho kinh thành đều ở trong bốn thành bảo vệ.”

“Đúng vậy đấy, Syaoran! Nếu Kinomoto cho độc vào giếng thì chúng ta chết chắc rồi”

Syaoran im lặng lắng nghe ý kiến của hai người bạn cộng sự. Việc này anh cũng đã từng nghĩ đến, nhưng không có cách nào giải quyết vấn đề.

“Tôi nghĩ rằng....” - Syaoran trầm ngâm nói - “....sẽ không có chuyện đó đâu. Sakura không đời nào cho độc vào nguồn nước. Nguồn nước đó, ngoài chúng ta ra, còn có những người dân sử dụng. ‘Thương người’ là tốt, nhưng cũng trở thành điểm yếu chí mạng của Sakura. Hai người cũng thấy rồi đấy, đã ba tháng rồi, nếu Sakura muốn làm nước nhiễm độc thì đã làm từ lâu, không để đến bây giờ”

Rika cảm thấy thoáng khó chịu. Cô không tin vào cái gọi là “Lòng thương người” của Sakura Kinomoto. Khẽ liếc mắt sang phía Terada, Rika nhận thấy khuôn mặt hắn không bằng lòng.

“Syaoran Li, đừng quên chính tôi là thầy dạy của Sakura. Nếu cô ấy không sử dụng độc tố trong tình hình này thì quả là phụ công dạy dỗ của tôi rồi”

Syaoran chỉ cười:

“Coi như chúng ta đánh cá nhé. Cho độc và không cho!”


“Cho độc vào giếng nước!”

Giọng Sakura lạnh lùng, cương quyết, không một chút xúc cảm. Yukito ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên. Giếng nước ở thành bảo vệ cũng là nguồn nước cho kinh thành. Nếu giếng nhiễm độc, có thể nói, tất cả nước trong kinh thành cũng trở thành thuốc độc. Như vậy, cả người dân cũng không thể sống sót.

“Tốt hơn hết là loại độc mạnh, đủ sức giết người.” - Sakura nhíu mày suy nghĩ, nói thêm - “Nếu chỉ là thuốc độc bình thường, không làm ai chết, thì cũng không làm ai sợ mà rời khỏi kinh thành”

Sakura nói lạnh băng, như không có bất kì suy nghĩ nào. Mọi chuyện diễn ra đơn giản, giống như ngắt một bông hoa, bắn một con chim. Trái tim cô gái nhỏ rỉ máu. Nhưng..... cô đã không còn đường lui nữa.

“Nhưng.... Sakura, nếu cho độc vào giếng nước, người dân cũng sẽ chết!”

Sakura im lặng không nói. Vấn đề này cô đã phải suy nghĩ rất lâu. Cô đã nghĩ đến biện pháp này ngay khi nhận ra bốn giếng nước ở bốn thành bảo vệ là nguồn cung cấp nước cho kinh thành, nhưng vì dân chúng nên cô không làm. Nhưng giờ đây, đã không còn cách nào khác. “Vì mục đích cao hơn, đành chấp nhận hi sinh.” - Sakura tự an ủi mình. Mọi lí do cô đưa ra, đều không đủ để xoa dịu trái tim đau buốt.

Yukito thở dài nhìn Sakura. Anh hiểu, cô đã phải đấu tranh nội tâm ghê gớm lắm mới liều lĩnh đưa ra quyết định này. Anh không đề ra biện pháp cho độc vào giếng nước, vì anh nghĩ, Sakura sẽ không bao giờ đồng ý. Vậy mà.... Yukito không ngờ, phương án cuối cùng này lại do Sakura đưa ra. Khuôn mặt cô tái đi, đau đớn. Ánh mắt vô cảm ấy khiến anh đau lòng.

Tất cả chúng ta đều đã sai, Touya....

“Anh hiểu. Vậy.... để Nakuru chế tạo thuốc độc rồi chuyển tới ba thành kia”

Đau.....

Em là Thiên thần....

Hay đã trở thành Ác quỷ?

Bạn đang đọc Thiên Đường Hạnh Phúc của Rinca_seta​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.