Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có lẽ sư đệ nên chết đi

Tiểu thuyết gốc · 1421 chữ

Xong, chuyến này có nhảy dưới sông Cửu Long cũng không rửa được tội. Trương Trường Sinh mặt đen lên, sau đó vội nhìn qua Hàn Sương Kỳ nói:

"Sư muội đừng hiểu lầm, nghe sư huynh giải thích."

Nhưng Hàn Sương Kỳ nào đâu để Trường Sinh kịp thêm nói lời nào, liền ngự gió bay đi về phòng ở của mình.

Trương Trường Sinh cảm thấy danh dự cả đời của mình có thể bị hủy hoại, trong đầu liền có ý định giết tên sư đệ này diệt khẩu.

"Aiza, là do ta quá nhân từ". Trường Sinh dùng thêm vài quyền vào bụng Tào Đạ rồi ngự kiếm bay đi.

"Sư huynh, mau mau cởi trói cho đệ." tiếng gào thét của Tào Đạ trong tuyệt vọng, sư huynh của hắn đã bay đi mất.

Trương Trường Sinh tiến về phòng ở của mình, nơi đây không tính quá rộng nhưng mọi tiện nghi là đầy đủ. Nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, Trường Sinh cảm khái:

"Quá mẹ nó bình thường đi, không phải người tu tiên đều là anh tuấn tiêu sái, gái theo như mây, sao ta lại có khuôn mặt trông bình thường thế này."

Nhưng cũng thật may khuôn mặt bình thường có phúc của bình thường, có một tên đệ tử ma giáo tướng mạo đẹp trai vô cùng, đẹp đến mức tà mị, gái theo thành đàn, nhưng thời gian dài tiếp xúc ma khí với làm nhiều điều việc ác, trên mặt liền muốn hiện ra chữ "ta là đệ tử ma giáo", bị một đệ tử của Vạn Hoa các dùng mỹ nhân kế chém chết.

Chỉ còn mấy ngày nữa là Cửu u bí cảnh mở ra, đến lúc đó Trường Sinh có thể vào bí cảnh, thu nạp Cửu U chi khí, do là lá bài tẩy của giáo phái, cho nên sư tôn cậu nói cậu phải trở thành Nguyên Anh tu sĩ, nếu không không thể ra ngoài.

Nhìn sư đệ, sư muội của mình bên ngoài nhảy nhót tưng bừng, mặc dù bị truy nã nhưng cuộc sống phải nói là phong phú. Trường Sinh cũng từng mộng tưởng qua cuộc sống trên tay cầm Vạn Ma kiếm, làm một tên kiếm khách, đi giang hồ giúp ác trừ thiện, đồ tộc diệt môn, phát huy truyền thống ma giáo.

Cũng một phần do thể chất đặc thù, sư đệ sư muội cần phải ra ngoài lịch luyện, càng bị đánh càng mạnh, chỉ cần sống sót là người trên vạn người.

Nhưng mà Trường Sinh thì khác, lão sư tôn đã hơn 3000 tuổi nhưng vẫn sống cô độc không có con trai, lại đang trong thời kì đột phá. Nếu có sơ sót gì, đời giáo chủ tiếp theo có thể là thuộc về Trường Sinh nha.

Nhưng đối với việc làm giáo chủ, Trường Sinh không thấy hứng thú, mà cảm thấy sư muội Hàn Sương Kỳ của mình có lẽ thích hợp hơn. Nàng trời sinh ma chủng, làm việc độc đoán, khuyết điểm duy nhất tạm thời chính là sư tôn cùng hai vị sư huynh.

Trường Sinh không nghĩ linh tinh nữa, liền tế ra Vạn Ma Kiếm, Vạn Ma Kiếm được giấu sâu trong linh hồn của cậu.

Vạn Ma Kiếm bề ngoài không khác gì thanh kiếm bình thường, dài khoảng tám tấc, lưỡi kiếm sắc bén. Người ngoài nhìn vào cho dù là Độ Kiếp kì cũng không cảm nhận được ma khí của nó, chỉ xem nó giống như bao thanh kiếm bình thường khác, nhưng chân chính bên trong thì lại tà ác vô cùng, nếu không có Vạn Ma Kiếm Thể thì người sử dụng lâu dài Vạn Ma Kiếm sẽ bị nó điều khiển ngược lại.

Mấy năm nay nhờ có Vạn Ma kiếm thể cùng Vạn Ma kiếm, Trường Sinh đã tự tạo riêng cho mình một bộ công pháp tên là Trường Sinh lĩnh vực, chỉ cần đối thủ đứng trong lĩnh vực đều sẽ bị kiếm khí tấn công không ngừng, lực sát thương tăng lên theo cảnh giới, nhưng độ tiêu hao linh lực lại cực kỳ nhỏ. Trước mắt kim đan có thể thi triển ra lĩnh vực 10 mét.

Ở Thương Mang đại lục này, thiên tài lớp lớp, vượt cấp chiến đấu, che giấu cảnh giới là chuyện bình thường xảy ra. Cho nên Trường Sinh còn luyện thêm Ẩn tức thuật, cậu đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, chỉ có Hợp Thể kỳ mới nhìn ra được cảnh giới thật, nếu không bên ngoài chỉ nhìn thấy cậu là một tên trúc cơ kỳ.

Tập luyện một hồi Trường Sinh cảm thấy hơi đói bụng, nhìn vào lọ đan dược tích cốc đan của mình, Trường Sinh đã ngán tận cổ, do mùi vị đan dược quá nhạt.

Trong lòng cậu có một cái thắc mắc, tích cốc đan chính là đan dược thay thế thức ăn, nếu đem tích cốc đan đi rán lên, hay xào cho thêm gia vị muối, bọt ngọt vào, thì tính là tích cốc hay còn là thức ăn.

Nhưng nhà ai đệ tử lại rảnh rỗi đem tích cốc đan đi rán lên chứ. Đôi lúc Trường Sinh hâm mộ đệ tử chính phái kia, nghe nói bọn họ đã luyện ra loại tích cốc đan có mùi vị, thời gian dài ăn không ngán, giá cả lại phải chăng.

Cửu U giáo bảo đi giết người, diệt tộc thì có thể nha, kêu bọn họ đi nghiên cứu những thứ này, ngươi có tin hay không ngươi liền bị một đao bổ chết.

Trường Sinh muốn đổi một ít khẩu vị, liền dự định đi đến chỗ Tào Đạ, dù sao sư đệ hắn là luyện thể, luyện thể khác với luyện khí, cần dùng lượng lớn thịt yêu thú để bổ sung sức mạnh, nhà nào luyện thể ăn tích cốc đan mà mạnh lên được.

Cho nên sư đệ thường đi ra khỏi tiểu thế giới đi săn bắt yêu thú, số lượng thịt dự trữ trong phòng phải nói là khổng lồ. Trường Sinh lâu dài thu nạp một ít bất diệt ma khí của Tào Đạ, tuy không luyện thể nhưng sức chịu đựng cơ thể cũng được tăng lên, nếu có thịt yêu thú ăn, đó chính là đại bổ.

Nhưng mà nhớ lại hành động xấu xa vừa rồi của sư đệ Tào Đạ, Trường Sinh cảm thấy ghét bỏ không muốn gặp hắn, liền lấy tay bóp mũi nuốt vào một viên tích cốc đan.

"Ọe".

Trường Sinh cảm giác như muốn ói ra ngoài. Cậu cảm thấy sau khi ra ngoài, nhất định phải tìm một người thầy dạy luyện đan.

Trường Sinh muốn cửa ra cho ánh nắng tràn vào, mặc dù là một tên ma giáo, nhưng Trường Sinh thấy những đệ tử khác luôn thích những nơi âm u, cậu nghiêm túc phê bình, làm như thế không những không tăng lên thực lực, mà còn dễ lộ ra mình là người ma giáo nữa nha.

Nhưng trước mắt cậu xuất hiện một thiếu nữ, chính là sư muội Hàn Sương Kỳ, tuy mới mười lăm, nhưng sư muội dáng người phát triển kinh người, nếu ở Thương Mang có bảng xếp hạng mỹ nhân, nàng sẽ đứng vững vị trí 100.

Hàn Sương Kỳ mặt lạnh như băng, tựa như tuyết trắng trên núi, chỉ cần chạm vào sẽ bị tê cứng, nói ra:

"Chuyện của hai người, muội sẽ không nói với sư tôn, dù sao phải tôn trọng tự do cả hai."

Nghe sư muội mình nói như thế, Trương Trường Sinh khuôn mặt tươi cười chuyển sang đen lên, thật một kiếm muốn giết tên cẩu tặc Tào Đạ.

"Sư muội nghe ta nói."

Trường Trường Sinh bằng tốc độ nhanh nhất kể ra đầu đuôi câu chuyện, nếu không chậm thêm một giây, có lẽ là thanh danh cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại, làm một tên ma giáo, danh tiếng còn quan trọng hơn là tính mạng. Đồn sai sự thật là muốn mạng người nha.

Ở một nơi nào đó lúc này, một thiếu niên đang ngầm bồn nước nóng, hai đùi ngỗng quay bỏ vào miệng, chính là nhà của Tào Đạ.

"Ắc xì, em gái nào nhớ thương mình hay sao mà ắc xì mấy cái liên tục."

Bạn đang đọc Thiên Hạ Ma Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.