Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

32

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

Ô tô tiến vào cổng lớn nhà họ Nghê rồi dừng lại trước cửa.

Nghê Gia xuống xe, sang luôn xe bên cạnh lấy đồ đạc, Trương Lan chẳng hay đã chạy ra đây từ khi nào.

Thị nắm chặt tay, dáng vẻ bất an, lúng túng lí nhí: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa có gì bỏ bụng phải không? Mẹ nấu mì trường thọ cho con rồi, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, đi ăn mì trước đã, được không?”.

Nghê Gia mặt không đổi sắc nhìn đồng hồ đeo tay, kéo va-li sang xe Việt Trạch đỗ bên cạnh: “Mười hai rưỡi, qua sinh nhật rồi, có ăn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì”.

Trương Lan cũng đuổi theo: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa ăn gì, dù sao…”.

“Giờ tôi không cần sự quan tâm của mẹ nữa!” Nghê Gia bất thình lình quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh như băng, “Với tôi mà nói, vị trí ‘mẹ’ từ xưa đến nay vẫn luôn để trống. Có hay không cũng không sao hết!”.

Trương Lan giật mình, đôi môi run rẩy, đau thương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ xấu hổ cúi đầu.

Nghê Gia hít sâu một hơi, cố gắng nén sự khó chịu trong lòng xuống, định bụng bỏ đi, Nghê Lạc đã tiến lên một bước bắt lấy tay cô: “Nghê Gia, muộn rồi, ăn gì trước đã, được không?”.

Giọng cậu hơi nghẹn lại, “Hơn nữa, hôm nay, à không, hôm qua là sinh nhật đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Cùng ăn một bát mì trường thọ, được không?”.

Sống lưng Nghê Gia cứng lại, không nói gì, cũng không đi tiếp nữa.

Nghê Lạc cuống lên, đang không biết làm sao thì nhác thấy Việt Trạch, tức thì như thấy cứu tinh: “Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn tối, chi bằng ở lại đây ăn luôn đi!”.

Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan dán cả lên người Việt Trạch.

Việt Trạch ngẩn người, áp lực khó hiểu này là sao đây…

Anh trầm mặc một lát, nhìn về phía Nghê Gia mặt mày lạnh tanh mà ánh mắt trống rỗng, đành nói: “Hình như hơi đói thật. Chi bằng ăn bát mì trước đã, lát nữa tôi đưa em về trường được không?”.

Nghê Gia vẫn nín thinh, cô đã làm phiền Việt Trạch, quả thật không tiện để người ta đói bụng. Mà thằng nhóc chết tiệt Nghê Lạc kia, sao tự nhiên đầu óc lại nhanh nhạy giở chiêu này ra thế!

Thôi đành vậy!

Vào đến phòng ăn cô mới phát hiện ra bà nội cũng đang ở đó.

Lúc thấy Nghê Gia, bà nội khá kích động, gật đầu vài lần liền, ánh mắt đượm vẻ phức tạp khó nói nên lời, như đau thương, như áy náy, như tự trách, lại như bất đắc dĩ, Nghê Gia nhìn mà không hiểu.

Việt Trạch lễ phép chào hỏi bà rồi mới ngồi xuống cạnh Nghê Gia.

Mấy người vừa ngồi xuống, người làm liền bưng hai ba chục món ăn lớn nhỏ, cuối cùng còn bưng mì trường thọ lên.

“Gia Gia, mì và cả mấy món này đều là mẹ cháu làm từ xế chiều. Ban nãy Nghê Lạc nhắn tin bảo cháu sẽ về, bà đã bảo người hâm nóng rồi.”

Lại còn dám hớt lẻo! Cô không cần thằng em này nữa!

Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, mặt không biểu cảm cầm đũa, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì, tay khựng lại.

Trương Lan căng thẳng hỏi: “Gia Gia, sao thế?”.

Nghê Gia bình thản: “Tôi không chịu được mùi hành và rau thơm”.

Trương Lan nhìn một lớp màu xanh trong bát cô, mau mắn gọi người làm: “Mau mau, đổi một bát khác”.

Trương Lan xấu hổ, nhưng vẫn nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Nghê Gia, chỉ tiếc không thể trút tất cả cho cô.

Nghê Gia nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bình tĩnh nói: “Khoai tây, khoai sọ, bí đao, ba ba, xưa nay tôi không bao giờ ăn cả”.

Trương Lan ngẩn ra, lại vội vàng nhặt hết những món gắp nhầm ra, vừa nhỏ giọng trách mắng người giúp việc bên cạnh: “Bình thường các cô vẫn nấu cơm, vậy mà lại không biết món khoái khẩu và kiêng kị của cô chủ là gì, hôm nay cũng không biết đường nhắc tôi!”.

Nghê Lạc cắn chặt răng, sống mũi cay cay. Đến giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ Nghê Gia lại đáng thương đến thế. Bà nội, mẹ ruột và em trai – những người thân nhất của cô cũng không biết cô thích món gì. Ngay cả người giúp việc chuyên lo việc ăn uống có thể nhớ rành mạch các món ăn yêu thích và kiêng kị của từng thành viên trong gia đình cậu, cũng chưa từng để ý đến cô.

Người giúp việc đổi xong mì bưng lên, Trương Lan đón lấy, tự tay đưa đến trước mặt cô, giọng điệu mong mỏi gần như cầu xin: “Gia Gia, đây là mì trường thọ lần đầu tiên mẹ nấu cho con, con nếm thử xem có ngon không, có thích không?”.

Nghê Gia không nhìn thị nữa, tay cầm đũa dừng lại một chút, chọn đại một sợi mì, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Trương Lan vội vã hỏi: “Thế nào? Con thích không?”.

Nghê Gia nuốt sợi mì, im lặng một lát, nói: “Mặn quá!”, cô bổ sung một câu, “Tôi không ăn được mặn”.

Đây cũng là điều Trương Lan không biết. Mắt thị đỏ hoe, đứng dậy muốn lấy bát của Nghê Gia: “Mẹ nấu bát khác cho con”.

Nghê Gia nắm chặt cái bát, thản nhiên nói: “Không cần”.

Nói xong, cô cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh, rót nửa cốc nước vào, trộn vài cái rồi nói, “Vậy là được rồi”.

Trong lòng cô bình tĩnh chưa từng thấy. Sau khi trút được cơn giận ngày hôm qua, chấp niệm trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.

Phản ứng của những người khác lại không như thế.

Trương Lan nhìn cô chốc lát, ngơ ngẩn rút tay về.

“Nghê Gia!” Nghê Lạc gọi cô một tiếng, cười mà mắt ngân ngấn nước, “Mì trường thọ không được cắn đứt đâu!”.

Nghê Gia vẫn không ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép: “Cái này thì biết, chị từng nghe nói rồi”.

Từng nghe nói…

Trương Lan rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nấp vào phòng bếp khóc nức nở.

Nghê Lạc cũng không nén nổi nước mắt nữa.

Đêm đã khuya, trong căn nhà cổ yên tĩnh, chỉ có tiếng phụ nữ khóc loáng thoáng trong bếp, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của thiếu niên, và tiếng thở dài bi thương của bà nội.

Khác với sự mất kiềm chế của Trương Lan, sự đau xót của Nghê Lạc, Nghê Gia lại rất bình tĩnh, không có dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất, không âu sầu, không đau khổ, không uất ức.

Cô chỉ lặng lẽ ăn mì, liên tục gắp thức ăn vào bát mình. Cô thật sự không nghĩ gì cả. Cô chỉ rất đói, rất mệt, muốn ăn thật nhiều để bổ sung năng lượng.

Việt Trạch đã gác đũa từ lâu, ánh mắt lạnh nhạt luôn đặt trên người cô.

Cô im lặng, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, khuôn mặt không vui không buồn. Nhưng anh láng máng thấy được, sự lạnh nhạt này sâu tận trong xương tủy, một thiếu nữ hai mươi tuổi lẽ ra không nên có biểu cảm này.

Anh chợt nhớ ra lúc mình và Doãn Thiên Dã đi ăn lẩu ven đường hồi học trung học. Lúc người ngồi bàn bên cạnh đi rồi, có một cô bé chạy đến, bàn tay y như vuốt khỉ, vơ lấy rau xào còn thừa và đồ ăn sống chưa nấu chín trên bàn, nhét hết vào miệng nhanh như chớp.

Bà chủ chạy tới vặn tai cô bé: “Mạc Doãn Nhi, mày lại chạy đến đây ăn vụng! Ngày nào cũng có một đống đàn ông vào nhà mày, mẹ mày không có tiền chắc?”.

Cô bé bị đau nhảy dựng lên, giọng điệu hết sức hùng hồn: “Người ta trả tiền rồi, cháu có ăn vụng đâu!”.

Thực ra anh đã từng gặp cô bé ấy rất nhiều lần.

Cuối cùng cô cũng ăn xong, đặt đũa xuống, lau tay rồi lập tức đứng phắt dậy, nhìn Việt Trạch: “Tôi ăn xong rồi, đi thôi!”.

Việt Trạch gật đầu, không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

“Gia Gia, đừng đi!” Trương Lan nghe thấy Nghê Gia định đi, lao từ trong bếp ra, gần như gào lên: “Gia Gia, đừng bỏ mẹ, mẹ sai rồi! Gia Gia!”.

Trương Lan chạy nhanh quá vấp ngã, Nghê Gia cũng thật kiên quyết, không quay đầu lại, biến mất sau cánh cửa.

Việt Trạch bước xuống bậc thang, đột ngột dừng bước: “Nghê Gia, em chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”.

Bước chân Nghê Gia thoáng dừng lại, rồi lại đi tiếp: “Chẳng qua mới ở với nhau sáu tháng, có tình cảm sâu nặng gì được?”.

Bạn đang đọc Thiên Kim Đại Chiến của Cửu Nguyệt Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.