Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Trước khi ra khỏi nhà, Nghê Gia liếc nhanh qua gương, cô gái trong gương rất đẹp. Mái tóc búi rối với vài lọn tóc rủ xuống, một vẻ đẹp lười biếng. Cô vận váy dài bằng tơ tằm màu da trời, thoạt nhìn có vẻ kín đáo, nhưng bên đùi phải có đường xẻ cao, mỗi lẫn bước đi, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, đoan chính mà không mất vẻ gợi cảm.

Đi dự buổi dạ tiệc từ thiện "Trái Đất xanh" với hình ảnh này, cô cảm thấy rất vừa ý.

Lúc ra cửa, cô gặp mẹ Trương Lan.

"Gia Gia mọi bữa không để ý ăn mặc, hôm nay mặc đẹp quá!" Mấy hôm trước bị bà nội giáo huấn, bà mẹ này đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trong cách cư xử với cô, bất giác khiến Nghê Gia thấy hoảng sợ.

Cô thấy tình cảm với mẹ rất phức tạp. Tình thân còn đó, cô vẫn yêu quý mẹ. Nhung trong mười một năm của kiếp trước, tận khi chết cô vẫn không rõ tại sao lần nào đến thời khắc quan trọng, Trương Lan cũng đứng về phía Mạc Doãn Nhi, không đoái hoài gì tới Nghê Gia.

Nghê Gia gạt bỏ suy nghĩ, mỉm cười: "Buổi dạ tiệc từ thiện 'Trái Đất xanh' tổ chức tại rạp hát lớn Kim Sắc ở trường con. Con muốn đến xem thử".

Trương Lan hoàn toàn không có hứng thú gì với việc này, nở một nụ cười đối phó rồi bắt đầu nói vào việc chính của mình: "Sắp tới là sinh nhật hai mươi tuổi của con và em trai con. Mẹ định tổ chức cho các con một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng, coi như là chính thức giới thiệu con với những người khác".

Nghê Gia cong miệng cười, cô biết trọng điểm của mẹ mình không phải ở đây.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Trương lan chuyển đề tài, "Bà nội con không muốn mời Doãn Nhi đến, nhưng nó là đứa con gái mẹ nuôi nấng mười tám năm qua, hơn nữa bây giờ con bé cũng là em gái trên danh nghĩa của Nghiên Nhi chị họ con, không mời cũng không phải phép lắm. Hay là con nói với bà xem sao?".

Nghê Gia không trả lời, chỉ buồn bã nhìn thị một cái, ánh mắt sợ hãi lại tủi thân, dáng vẻ đáng thương toan nói lại thôi, muốn nói là không dám.

Trương Lan thấy thế, nhất thời cũng mềm lòng, dỗ dành: "Gia Gia, mẹ biết dạo này mẹ lạnh nhạt với con, làm con tổn thương. Là mẹ không tốt, nhưng Doãn Nhi cũng là người thân của chúng ta mà".

Nghê Gia yếu ớt gật đầu, nhỏ nhẹ nói: "Con biết, để con nghĩ đã được không?"

Trương Lan vui vẻ gật đầu: "Ừ".

Nghê Gia ra khỏi nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh, tốt nhất cô không nên tìm hiểu suy nghĩ của bà mẹ này, bằng không sẽ chỉ làm mình tổn thương, thôi thì cứ vờ ngớ ngẩn vẫn hơn.

Cô vừa định lên xe, phía sau bỗng truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Nghê Gia, chị đứng lại đấy cho tôi!".

A, cuối cùng chẳng phải cậu chàng vẫn không đi Đại Liên, không dám chậm trễ mà phi thẳng về nhà đó sao?

Bàn tay cầm chiếc hộp gỗ nhỏ của Nghê Gia siết chặt thêm, cô xoay người lại, cười ngọt như mía lùi: "Nghê Lạc, có chuyện gì không?".

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu em trai sinh đôi sau khi sống lại. Thiếu niên sắp tròn đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, toát ra khi khái anh hùng, nhưng trên vầng trán là nét càn quấy hung hăng không ai bì kịp.

Cậu nổi giận đùng đùng chạy đến, những hạt nắng chiều nhảy nhót trên mái tóc, ấm áp nhường ấy, tươi sáng nhường ấy. Cô nhìn cậu, đôi mắt vụt trở nên nhức nhối, nước mặt lặng lẽ rơi xuống đáy lòng.

Kiếp trước, lần cuối cùng cô nhìn thấy em trai mình là trong container ở một bến tàu hoang, một vệt máu đã khô, một lỗ đạn đáng sợ, một cơ thể lạnh buốt.

Tuy hai người tranh cãi om sòm mười một năm, nhưng dù sao họ vẫn là cặp sinh đôi có tâm linh tương thông. Lúc cãi nhau cô từng mắng cậu đi chết đi, nhưng nếu cô biết có kẻ muốn giết em mình, cô thật sự sẽ liều mạng vì cậu.

Nhưng trời cao không cho cô cơ hội đó, lúc cô phát điên chạy đến thì thi thể cậu đã lạnh cứng từ lâu.

Kiếp trước, cô không bảo vệ được em mình, kiếp này, cô sẽ không để mình phải hối hận tiếp nữa. Cô không muốn chịu đựng nỗi tuyệt vọng mất đi người thân, đau đến mức trời tan đất nát một lần nào nữa.

Cô ngoảnh mặt về phía cậu, mỉm cười.

Tốt quá!

Em trai, em còn sống, tốt quá!

Nhưng Nghê Lạc nào biết suy nghĩ của cô, chỉ vài giây đã lao đến trước mặt cô. Tuy là song sinh nhưng cậu cao hơn cô nhiều, những một mét tám, cáu kỉnh như muốn đè bẹp Nghê Gia:

"Nghê Gia, chị nghĩ chị là ai hả? Vừa mới tới nhà tôi mấy tháng mà tưởng mình là chị tôi thật chắc? Chị có tư cách gì quản lý tôi? Rốt cuộc chị đã nói gì với bà nội? Vì sao tiền của tôi đều bị đóng băng hết? Chị làm thế mẹ có biết không? Ai cho chị quyền này?"

Nghê Lạc tức lắm rồi, lúc nói chuyện chẳng khác chi bắn súng liên thanh.

Nghê Gia cao một mét sáu mươi tám, còn xỏ thêm đôi cao gót tám phân nên chiều cao cũng không chênh là bao, lại thêm nét mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, khí chất bình thản đã hất con sư tử đang nóng nảy này bay xa vài dãy phố.

Cô hoà nhã dịu dàng mở miệng: "Nghê Lạc, bất kể cậu có phục hay không, bà nội cũng đã cho chị quyền kiểm soát cậu. Bất kể cậu có hận hay không, chị cũng phải sửa lại hết các thói hư tật xấu xa xỉ háo sắc bảnh choẹ của cậu".

Nghê Lạc lần đầu tiên bị người ta gán cho nhiều tính từ tiêu cực đến thế, suýt trợn rơi cả mắt. Tuy cậu là thằng cặn bã nhưng vẫn còn biết nhục, thế nên khuôn mặt trắng trẻo chỉ giây lát đã đỏ gay vì tức tối.

"Chị dựa vào đâu?"

"Rất đơn giản thôi!" Nghê Gia nhún nhún vai. "Sau này cậu là người thừa kế Vận tải Hoa thị, nếu Hoa thị phá sản trong tay cậu, chị cũng sẽ thảm lắm."

Phá sản?

Bạn đang đọc Thiên Kim Đại Chiến của Cửu Nguyệt Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.