Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

42

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Sự chú ý của Nghê Lạc dĩ nhiên bị chuyển dời, cậu cùng ra ngoài với cô, còn mắng cô: “Đáng đời! Ai bảo chị chỉ biết viết kịch bản không ăn cơm? Sau này đói quá bị bệnh dạ dày, cho chị đau chết luôn”.

“Em đã muốn chị bị bệnh dạ dày như thế, cầu trời phù hộ ước nguyện của em thành sự thật.”

“Này, ai muốn chị bị bệnh chứ? Chị là đồ miệng quạ đen...”

Hai người đấu khẩu với nhau, đi càng lúc càng xa.

Mạc Doãn Nhi đứng trong phòng tập, hoàn toàn rối trí. Con ranh giảo hoạt chết tiệt Nghê Gia!

Cô muốn kéo Nghê Lạc đi, nhưng đoán nếu nói muốn ăn gì đó, Nghê Lạc không thể không mời Mạc Doãn Nhi đi cùng. Nên cô mới hỏi việc tập luyện của ả trước, Mạc Doãn Nhi muốn thể hiện trước mặt Nghê Lạc, đương nhiên là hứng chí bừng bừng rồi. Không ngờ, người xem biểu diễn lại bị Nghê Gia bắt cóc mất.

Mạc Doãn Nhi tức đến nghiến răng, Nghê Gia ơi Nghê Gia, mày tưởng mày có thể bảo vệ Nghê Lạc cả đời sao?

Lễ kỉ niệm ngày thành lập trường được tổ chức trong sân vận động của trường, người ta đã dựng một sân khấu lớn trong sân, bên cạnh còn một khán đài lớn có sức chứa vài nghìn người.

Các thầy cô cũng tham gia biểu diễn. Các hội trưởng hội phụ huynh của trường cũng đến tham dự.

Tuy học viện nghệ thuật Vị Ương có một nửa là sinh viên bình thường, nhưng vẫn là trường học quý tộc, đại diện cho hội phụ huynh của trường chính là các thành viên hội đồng quản trị nhà trường có con cháu theo học tại đây, ví như Tưởng Na, Trương Lan, Mạc Mặc...

Lúc đứng sau sân khấu giúp tổ kịch bản làm công tác chuẩn bị, Nghê Gia chủ động lo việc quản lý âm thanh và cảnh nền. Cô đã dùng rất thành thạo những thiết bị đơn giản này rồi.

Cô định bụng lát nữa đây sẽ phát đoạn video trong điện thoại.

Nhưng cô vẫn hơi chần chừ, tuy phát lên có thể cho tất cả mọi người biết Mạc Doãn Nhi là con rơi của nhà họ Tống, Mạc Mặc là kẻ thứ ba năm xưa. Nhưng sẽ có hai tác dụng phụ có thể xảy ra. Thứ nhất, Tống Minh sẽ trả đũa nhà họ Nghê, với hiểu biết của cô, Tống Minh là một gã đàn ông cặn bã không biết lễ nghĩa liêm sỉ cùng một phường với Mạc Mặc.

Thứ hai, có lẽ Nghê Lạc sẽ cho là cô quá đáng. Hiện giờ, vì sợ cô buồn nên cậu luôn duy trì khoảng cách với Mạc Doãn Nhi, có việc gì cũng đều đứng về phía cô, vì vậy cô tất nhiên cũng phải nghĩ cho cảm xúc của Nghê Lạc. Dù sao ả cũng là người chị đã chung sống với cậu mười tám năm, đả kích ả không kiêng nể sẽ chỉ làm Nghê Lạc đau lòng.

Lúc Nghê Gia đang chống má đấu tranh nội tâm thì cảm giác bên cạnh có người, nghiêng đầu sang một cái đã thấy Ninh Cẩm Nguyệt đang cười tươi rói.

Nghê Gia liếc cô ta một cái, mất hứng thu hồi ánh mắt: “Nếu thấy khó chịu thì đừng cười nữa”.

“Nhưng tôi cứ thấy cô là vui cơ.” Ninh Cẩm Nguyệt vẫn cười.

Nghê Gia ngước mắt: “Muốn đánh nhau à?”.

“Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Người tìm người là để cùng làm chuyện xấu.” Ninh Cẩm Nguyệt cũng không vòng vo, rất thẳng thắn.

Nghê Gia nhún nhún vai: “Trùng hợp thật, tôi cũng thích nghe mấy câu này, có chuyện gì thì nói đi”.

“Tôi nghe Tống Nghiên Nhi nói, cô có một đoạn video có thể chứng minh Mạc Doãn Nhi là con rơi của Tống Minh, tôi có thể nhờ cô phát trong buổi liên hoan để cả thế giới này biết không?”.

Đây chính là tính toán của Nghê Gia, nhưng cô lại hỏi: “Không phải Tống Nghiên Nhi cũng có sao?”.

“Đừng nhắc đến đứa con gái thiếu phẩm chất đó với tôi.”

Ninh Cẩm Nguyệt im lặng đưa mắt nhìn trời: “Ba cô ta dùng 20% cổ phần công ty y tế Tống thị để lấy lòng cô ta, kết quả cô ta xóa đoạn video rồi. Có điều, cô ta thông minh ở chỗ nói, lúc trước bảo gửi cho cô chỉ để chọc tức Mạc Doãn Nhi thôi. May mà dạo này cô bận rộn vì lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, không có động tĩnh gì, nếu không, sợ rằng cô đã bị người nhà họ Tống theo dõi rồi”.

Đúng là trời giúp ta mà!

Nghê Gia giả vờ như có điều suy nghĩ, nom có vẻ không khoái chí lắm: “Cô rất thông minh, bảo tôi phát đoạn video này, làm kẻ thù của nhà họ Tống?”.

“Không phải cô phát đâu!” Ninh Cẩm Nguyệt rất bạo gan, “Cô đưa video cho tôi, tôi tự phát. Cô chỉ cung cấp video, tôi sẽ thay cô gánh lấy tiếng ác. Hơn nữa, chẳng phải cô rất ghét Mạc Doãn Nhi sao? Ả cướp cuộc sống của cô suốt mười tám năm, chẳng lẽ cô không hận?”

Cũng có lời thật, nếu giờ Ninh Cẩm Nguyệt làm thay cô, hai nỗi băn khoăn trước đó sẽ không còn, chẳng phải vừa khéo sao?

Nghê Gia còn cân nhắc, Ninh Cẩm Nguyệt đã lẩm bà lẩm bẩm: “Hừ, tôi muốn cho Mạc Doãn Nhi mất hết mặt mũi. Cả đời này ả cũng đừng hòng đến cửa nhà chúng tôi”.

Cô ta cố chấp thật. Nghê Gia chợt nghĩ, liệu đây có giống tâm thái muốn bảo vệ Nghê Lạc của cô không?

Nghĩ vậy, cô không khỏi hỏi thêm một câu: “Cô làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Tống như thế, không sợ Tống Minh trả thù à?”.

Ninh Cẩm Nguyệt nhướng đôi mày, ra chiều khinh thường: “Chỉ ông ta? Hừ, dù sao đã có mẹ và anh trai che chở, nhà họ Tống có thể làm gì tôi? Nếu không đủ, anh Cẩm Hạo và cha chú bên chi còn lại cũng sẽ bảo vệ tôi”.

Ngực Nghê Gia nghẹn lại, giờ phút này, cô rất ghen tị với Ninh Cẩm Nguyệt!

Chẳng trách cô ta có thể kiêu căng ngang ngược, đắc tội với vô số người như thế, chẳng trách cô ta có thể lỗ mãng điêu ngoa, không ai cản nổi như thế, bởi vì cô ta có người cha khiêm tốn cẩn trọng, người mẹ khôn khéo lõi đời và người anh bề ngoài đạo mạo bên trong mục nát sẽ luôn bất chấp tất cả để che chở cho cô ta.

Hơn nữa dù họ chỉ là một chi chính trị của nhà họ Ninh, nhưng chi của ông nội Ninh Cẩm Hạo cùng họ Ninh cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Nhà, một chữ xiết bao hạnh phúc.

Lúc Nghê Gia thất thần, chợt nghe giọng Tống Nghiên Nhi: “Tính cho mình một phần”.

Cô và Ninh Cẩm Nguyệt cùng lúc quay sang, thấy Tống Nghiên Nhi nở nụ cười lạnh lùng, đi tới: “Nghê Gia, nếu giờ cậu đồng ý lấy đoạn video ra, mình nợ cậu một cái ơn”.

Ninh Cẩm Nguyệt liếc nhìn cô nàng: “Tống Nghiên Nhi, cậu làm gì thế? Có được cổ phần của nhà họ Tống, giờ lại muốn dùng thân phận con gái nhà họ Tống để giữ gìn hình tượng gia tộc, mua chuộc Nghê Gia, phá hủy video chứng cứ à?”. Ninh Cẩm Nguyệt quay sang nhìn Nghê Gia, “Đừng đưa cho cậu ta, chẳng lẽ cô không muốn tiết lộ thân thế của Mạc Doãn Nhi sao?”.

Nghê Gia nhìn Tống Nghiên Nhi, cảm giác ánh mắt dưới đôi kính râm của cô nàng có ý khác, nói với Ninh Cẩm Nguyệt: “Cô hiểu lầm cậu ấy rồi”.

Ninh Cẩm Nguyệt lấy làm khó hiểu: “Hiểu lầm?”.

“Đúng!” Tống Nghiên Nhi cong đôi môi đỏ thẫm, cười đến là động lòng, “Mình đứng về phía các cậu, hôm nay, cả ba chúng ta hãy công bố đoạn video này ra đi”.

Ninh Cẩm Nguyệt lại càng ngờ vực: “Không phải cậu đã bị bố cậu mua chuộc rồi sao?”.

Tống Nghiên Nhi cười sâu xa: “Mình đổi ý, chẳng lẽ ông ấy có thể giết mình? Giờ cổ phần công ty đã vào tay mình rồi, ông ấy còn có thể đoạt lại chắc?”.

Ngay cả Ninh Cẩm Nguyệt cũng mất nửa khắc mới kịp phản ứng, cổ quái cười nhạt: “Tống Nghiên Nhi, cậu thật là...”. Cô ta bỏ lửng phần kế tiếp, không nói nữa. Thật sự là không tìm được tính từ thích hợp.

Nghê Gia trầm mặc, không biết nên mừng hay lo, cô biết, Tống Nghiên Nhi thật sự đã thay đổi. Ánh mắt nụ cười âm tàn và lạnh lùng đến thế, thật là...

“Có điều nói thật nhé, Tống Nghiên Nhi!” Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, có vẻ hứng thú nhìn cô nàng. “Cậu hiện giờ đáng yêu hơn trước kia!”.

Tống Nghiên Nhi cười nhạt.

Nghê Gia nhìn Ninh Cẩm Nguyệt: “Tôi gửi video sang cho cô, muốn làm thế nào, giao cả cho cô, tôi không dính dáng gì đến chuyện này nữa”.

Sau khi gửi đoạn video cho Ninh Cẩm Nguyệt, cô xoay người bỏ đi.

Nếu Ninh Cẩm Nguyệt chủ động khai chiến Mạc Doãn Nhi, cô mong còn không được. Những uy hiếp và hiểm họa có khả năng tồn tại, có thể không dính vào thì đừng dính.

Dù sao thì, phe cánh của cô và Nghê Lạc chưa vững vàng, tốt nhất không nên chuốc thêm thù hận cho gia tộc, cho dù là một dòng họ xuống dốc như nhà họ Tống. Còn về Nghê Lạc, tốt nhất không nên để bất đồng xảy ra giữa hai chị em, dù Nghê Lạc giờ đã đứng về phía cô, nhưng không để lại sơ hở nào mới là tốt nhất.

Thật ra cô rất muốn được như Ninh Cẩm Nguyệt, tùy ý khiêu chiến Mạc Doãn Nhi và Tống Minh, có thể đích thân hành hạ đối thủ kiểu này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm người ta thấy sảng khoái.

Nhưng đáng tiếc, không có một mái nhà nào bảo vệ cô, mà cô còn phải bảo vệ một mái nhà.

Bạn đang đọc Thiên Kim Đại Chiến của Cửu Nguyệt Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.