Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1674 chữ

Nghê Miểu lắc đầu, vất vả lắm mới tiêu hoá xong ký ức của thân thể này nhưng cô vẫn không hiểu nổi. Rõ ràng cô đang nằm trong huyệt động ôm gia tài sáng lấp lánh đánh một giấc ngon lành, tại sao ngủ một giấc dậy đã tới thế giới xa lạ này rồi.

“Haiz.” Nghê Miểu ngồi trên giường thở dài một hơi, thế giới này linh khí loãng quá, đến linh khí từ thân cô ra cũng không nhằm nhò gì, muốn xé rách hư không để quay về thế giới của mình hẳn là điều không thể.

Từ trước tới nay, Nghê Miểu không phải người thích tự oán tự buồn, cô mau chóng suy nghĩ cẩn thận, còn có hứng thú tham quan căn phòng ngủ.

Nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là màu hồng nhạt, đến chiếc rèm cũng là hoa hồng màu nhạt, tủ quần áo cũng toàn những chiếc váy bánh bèo, nữ tính. Nghê Miểu vừa xem vừa lắc đầu, thật sự không dám đánh giá gu thẩm mỹ của nguyên thân.

“Cô chủ, có người tới nhà, phu nhân bảo tôi gọi cô xuống.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cùng với một giọng nói.

Nghê Miểu lên tiếng đáp lại, rồi lấy một chiếc váy màu xanh lục không quá điệu đà từ tủ quần áo ra thay. Đứng trước gương, nhìn làn da trắng như tuyết, mặt mày như hoạ, cô thầm thấy may mắn, may mà vẫn là mặt của mình.

Trên đường tới phòng khách, Nghê Miểu lại lần nữa lật lại ký ức trong đầu.

Người hôm nay cô sẽ gặp theo như cuốn tiểu thuyết nhân loại viết thì là một người có mối quan hệ rất nhập nhằng máu chó với cô, là thiên kim thật bị ôm nhầm, còn cô chính là thiên kim giả - con chim tu hú đã chiếm tổ mười mấy năm.

Đi xuống tầng dưới, cô trông thấy một cô gái làn da thô ráp ngăm đen ngồi trên sô pha trong phòng khách lớn. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi bên ôm cô ta khóc lên khóc xuống không ngừng.

Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc sô pha đơn đối diện nhìn hai người với vẻ mặt hiền hoà.

Cô gái bỗng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Nghê Miểu, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, mà cô lại cảm thấy trong mắt của cô gái này có vẻ gì đó rất phức tạp. Theo như tiểu thuyết miêu tả thì là bốn phần ghen tị, bốn phần hận ý và hai phân uất ức.

Nghê Miểu mặt không đổi sắc, thu toàn bộ vào trong mắt.

Lúc này, cô gái đó đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha, đi thẳng đến chỗ Nghê Miểu. Vẻ mặt cô ta ngượng ngập, tay xoa lên quần mấy cái mới vươn tay ra với Nghê Miểu: “Chào em, em chính là Nghê Miểu đúng không, chị là Nghê Hồng Nguyệt.”

Nghê Miểu mặt không biểu tình nhìn tay cô ta, chính xác mà nói, là luồng sương đen trong tay cô ta. Người này không có ý tốt mà.

Ở trong ánh nhìn của người phụ nữ trung niên, Nghê Hồng Nguyệt là đang cẩn thận lấy lòng, Nghê Miểu thì lại thờ ơ, thậm chí còn có phần ghét bỏ. Bà ta lập tức không vui răn dạy hai câu: “Miểu Miểu, thái độ này của con là sao đây? Hồng Nguyệt mới là cô chủ chính thức của nhà họ Nghê này.”

Những lời này vừa là răn dạy, cũng là cảnh cáo.

Khóe miệng Nghê Miểu cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Như không nhìn thấy luồng sương đen, cô đưa tay mình ra: “Chào mừng chị về nhà.”

Bị tổn thương như trong tưởng tượng không hề phát sinh, trái lại là Nghê Hồng Nguyệt, ngay khi Nghê Miểu chạm vào tay cô ta, cả người cô ta bỗng bị hất ra ngoài, cánh tay đập vào bàn đá cẩm thạch rạch ra một vệt máu thật dài.

“Con làm cái gì vậy?!” Người phụ nữ tuổi trung niên hét lên một tiếng, chạy về phía Nghê Hồng Nguyệt ngã.

Mắt Nghê Hồng Nguyệt ngập nước mắt, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương: “Nghê Miểu không thích con cũng là chuyện bình thường, con vẫn nên quay về thì hơn, không nên ở đây cản trở tầm mắt của mọi người.”

Cô ta vừa nói xong câu đó, Nghê Miểu nhận ra xung quanh cặp vợ chồng trung niên bắt đầu tràn ngập luồng sương đen nhạt màu.

“Nơi đây là nhà của con, con còn muốn đi nơi nào nữa? Nên đi cũng không phải là nó đi! Dì Chu! Đi thu dọn đồ đạc cho Nghê Miểu, bảo nó cút ra khỏi nhà của chúng ta!” Người đàn ông trung niên tức giận nói.

Nghê Miểu dựa vào lan can, cười như không cười nhìn Nghê Hồng Nguyệt: “Không ngờ được đấy, chị cũng có bản lĩnh lắm.”

Nghê Hồng Nguyệt cúi đầu, nhìn qua có vẻ như vô cùng tổn thương và đau lòng.

“Cô còn không biết xấu hổ đứng đó châm chọc mỉa mai, trước khi Hồng Nguyệt trở về tôi đã nói với cô ra sao? Không nghĩ tới sự bao dung của cô lại nhỏ nhoi đến vậy, một chút nhường nhịn cũng không có, cô hẳn nên thấy may mắn vì Hồng Nguyệt không bị thương quá nghiêm trọng, bằng không tôi không chỉ đuổi cô ra khỏi cửa đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào Nghê Miểu.

Nghê Miểu buông tay, tiêu sái xách hành lý người làm đã thu dọn đi.

“Nể tình hai người cũng nuôi con nhiều năm, con sẽ nói một câu cuối cùng.” Bước chân của Nghê Miểu chợt dừng lại: “Đứa con gái này của hai người không phải người đơn giản, cố gắng cẩn thận một chút.”

Giọng nói vừa dứt, Nghê Hồng Nguyệt khóc càng khổ sở hơn, ánh mắt cặp vợ chồng như con dao sắc lẻm có thể cắt sống Nghê Miểu ngay tại hiện trường.

Nghê Miểu tự giác thấy mình đã hết trách nhiệm, bèn kéo hành lí rời khỏi biệt thự.

Người làm đứng phía sau nghi ngờ nhìn bóng dáng cô: “Cô Nghê Miểu... có sức như vậy từ bao giờ nhỉ?"

Nghê Hồng Nguyệt sờ băng gạc trên tay. Chỉ cần dùng chút mưu mẹo cô ta đã có thể đuổi Nghê Miểu ra khỏi biệt thự nên lúc này trong lòng đang mừng như điên. Đời trước vì sự tồn tại của Nghê Miểu nên cô ta phải chịu nhiều đau khổ, rồi làm ra đủ các loại trò cười cho thiên hạ. Nói đến thiên kim nhà họ Nghê, người ta chỉ biết Nghê Miểu chứ không biết Nghê Hồng Nguyệt là ai. Cuối cùng, cô ta còn bị người nhà ghét bỏ, ra cửa giải sầu thì bị đám lưu manh làm nhục, còn thiên kim giả thì ngày càng sống tốt, sau này còn gả cho vị hôn phu gia cảnh giàu có, cả đời cơm áo vô lo.

Có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi nữa, nên mới cho cô ta cơ hội sống lại một đời, còn tặng cho cô ta một chiếc bàn tay vàng.

“Hệ thống.” Nghê Hồng Nguyệt lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Mở ra nhiệm vụ tiếp theo đi, tôi muốn trở nên trắng trẻo, trở nên xinh đẹp, lúc này đây, tôi nhất định phải cướp về hết tất cả những thứ vốn thuộc về mình.”

Một lát sau, một giọng nói máy móc vang lên: “Được, ký chủ.”

Mặt trời chói chang rọi lên đầu, thái dương vừa nóng rát vừa oi bức, một cơn gió thổi tới cũng mang theo luồng không khí nóng hầm hập. Nghê Miểu kéo hành lý đi trên đường cái, cơ thể bị hơi nóng bốc lên làm khó chịu.

Lúc này, bụng cô bỗng phát ra tiếng, Nghê Miểu xoa bụng, hơi hối hận, sớm biết vậy thì ăn no rồi hẵng đi. Hành lý này ngoài giấy chứng nhận và quần áo thì chẳng có gì hết, Nghê Miểu cuối cùng cũng hiểu được ý của câu nói "không có tiền một bước cũng khó đi".

Nghê Miểu lang thang không mục đích một hồi, đi đến một trạm giao thông công cộng ngồi xuống. Cô đang định ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận xem nên đi chỗ nào.

“Em đã nói là một lát nữa em sẽ về rồi mà! Anh cứ vài phút lại gọi một cuộc điện thoại là có ý gì đây? Không tin em?” Một giọng nữ có phần chói tai vang bên tai Nghê Miểu.

Đầu kia điện thoại truyền đến loáng thoáng một giọng nam. Người phụ nữ trước mặt cô đang mặt một bộ tây trang nữ, trên mặt chứa đầy vẻ hung hăng dữ tợn.

Bác gái ngồi một bên chờ phương tiện giao thông công cộng bĩu môi, kề tai nói nhỏ với bạn mình, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải lời nói hay ho gì.

Nhưng lực chú ý của Nghê Miểu lại không hề rơi vào bọn họ, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trên người cô ấy có một luồng sương đen nhạt màu, luồng sương này dường như còn đang không ngừng tác động vào cô ấy.

Người phụ nữ cúp điện thoại, sự hung hăng trên mặt cũng được thu lại, biến thành mờ mịt mông lung, sau đó Nghê Miểu nhìn thấy luồng sương đen ấy trở nên đậm hơn một ít, mắt người phụ nữ dần dần mất đi thần thái, chân cũng bắt đầu chuyển động.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.