Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Chùa miếu có thể bán ra thứ tàn ác như vậy khiến Nghê Miểu thấy khá hứng thú. Khi nào rảnh, nhất định cô phải tới chùa Tùng Sơn này xem thử.

Hai ngày sau, Nghê Miểu đứng ngoài cổng của đại học thành phố H. Thành phố H là đại học top 10 cả nước. Cả trường chiếm một phần diện tích rất lớn, trước cổng trường có một bức tượng điêu khắc cảnh hùng ưng giương cánh vô cùng oai hùng.

Bởi vì là dịp khai giảng nên có không ít tân sinh viên có ba mẹ đi cùng, xách theo túi lớn túi nhỏ vào trường.

Nghê Miểu thông qua trí nhớ của nguyên chủ biết được cô không trọ ở trường, chỉ chiếm một cái tên trong danh sách phòng ở ký túc xá, để giữa trưa có chỗ nghỉ ngơi, cho nên cô đeo một chiếc balo rất nhẹ nhàng.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên cô bị một người gọi lại, quay đầu thì thấy là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang chạy tới chỗ cô.

Một gương mặt như quả táo phúng phính, trông rất đáng yêu.

“Vãi, sao hôm nay đông người tới trường mình thế, nãy vừa có chuyến xe đông kinh người, may mà mình chen được vào, không thì phải chờ chuyến sau mất.” Cô gái đáng yêu vừa mở miệng đã nói ngay tinh túy trong ngôn ngữ quốc gia, quả nhiên là Đỗ Như Tuyết trong chí nhớ của nguyên chủ.

Nghê Miểu nhận túi trong tay cô ấy rồi hai người cùng đi về phía ký túc xá.

Nghê Miểu nhíu mày nhìn cô ấy: “Đợt nghỉ vừa rồi cậu đi đâu đấy?”

“Không phải đã nói với cậu rồi à? Về quê đó, sớm biết vậy thì mình đã không về rồi, bà cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì ngày nào cũng dày vò người khác. Lúc thì bắt ba mẹ mình cho con trai út của bà ấy vay tiền mua nhà, lúc lại đòi giới thiệu người cho mình xem mắt. Ba mẹ mình chỉ là người làm công cho người ta, một tháng lương được mấy nghìn đồng, nào có tiền cho bọn họ mượn? Bà cụ quá quắt đó không ngờ còn dám mở miệng bắt mình bỏ học đại học, về nhà kết hôn, dùng tiền thách cưới để mua nhà cho con trai út của bà ta.” Sắc mặt của Đỗ Như Tuyết rất khó coi, bà cụ quá quắt trong miệng cô ấy chính là bà nội.

Dân thường thương con út, những lời này đã biểu hiện rất rõ ở nhiều gia đình. Nhà Đỗ Như Tuyết thì càng không phải nói. Ba của Đỗ Như Tuyết là con cả trong nhà, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nhường em. Người thân trong nhà đều chiều chuộng khiến em trai ông trở thành kẻ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày lang thang đàn đúm, đến giờ đã sắp 40 nhưng vẫn chưa lấy vợ.

“Cần gì phải để tâm đến mấy con kiến chứ?” Nghê Miểu nghiêm túc nói: “Cứ làm chuyện cậu thấy đúng là được.”

Đỗ Như Tuyết tán thành gật đầu thật mạnh.

“Nghê Miểu, mình thấy cậu có gì đó khang khác ấy.” Đỗ Như Tuyết nhìn Nghê Miểu nghiêm túc nói.

Nghê Miểu sờ mặt mình, tò mò hỏi: “Có chỗ nào khác đâu?”

“Cảm giác tính cách không giống, trước đây cậu là một người ngốc nghếch dễ dỗ, bây giờ thì sao nhỉ, chuyện khác không nói đến, nhưng khí chất trên người cậu thay đổi không ít.”

Bị mắng là ngốc nghếch dễ dỗ Nghê Miểu cũng không tức giận, trái lại rất tán thành gật đầu: “Mình cũng cảm thấy mình như hiện tại khá tốt, ánh mắt cậu tốt đấy.”

Hai người hi hi ha ha đùa giỡn một lúc.

Đột nhiên, biểu tình của Nghê Miểu khựng lại.

“Trên người của cậu...”

“Trên người mình làm sao?” Đỗ Như Tuyết nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Nghê Miểu lắc đầu, vừa mới nãy cô thấy trên người của Đỗ Như Tuyết có một luồng sương đen mang theo mùi hôi lướt qua, cô hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là cô nhìn lầm?

Hai người vừa nói vừa đi về hướng ký túc xá. Vừa nhắc tới đề tài thiên kim thật thiên kim giả, hai người bỗng trông thấy Nghê Hồng Nguyệt đi cùng với hai nữ sinh tới. Hai nữ sinh còn là người Nghê Miểu quen biết. Khi nguyên thân còn là cô chủ nhà họ Nghê, hai người này như hai chiếc đuôi bên người cô, chiếm được không ít chỗ tốt từ nguyên chủ, xem ra hiện giờ đã dời sang mục tiêu khác rồi.

“Đây không phải là Lý Hồng và Vương Mai hay sao? Mấy cậu ta sao hôm nay lại đổi tính không quấn lấy cậu nữa thế? Ở giữa bọn họ là ai vậy nhỉ?” Đỗ Như Tuyết nghi hoặc hỏi.

“Đó là cô chủ thật sự của nhà họ Nghê.” Nghê Miểu nói.

Xem ra trong khoảng thời gian cô rời đi này, Nghê Hồng Nguyệt sống ở Nghê gia khá tốt, làn da không còn ngăm đen thô ráp, trắng lên không ít, nhưng luồng sương đen trên người càng thêm đậm đặc.

Ba người phía đối diện cũng đã thấy được các cô, Lý Hồng và Vương Mai ngày thường đã sớm cười tươi chạy lại nghênh đón thì nay thấy Nghê Miểu lại chỉ hừ lạnh một tiếng. Lúc đi lướt qua, Lý Hồng còn định nhân cơ hội va vào người Nghê Miểu.

Nghê Miểu nhanh nhẹn tránh ra, Lý Hồng không đứng vững, thế là ngã ra đất như chó ăn phân.

“Kìa, vẫn chưa đến Tết đâu, sao lại có người chúc Tết tôi vậy.” Một giọng nam mang theo sự châm biếm hài hước vang lên, Lý hồng ngẩng đầu, trước mặt cô ta là một tên con nhà giàu nổi tiếng trong trường học.

Lý Hồng và Vương Mai nịnh nọt nguyên chủ ngoại trừ việc muốn được lợi từ chỗ nguyên chủ, còn muốn nhân cơ hội trà trộn vào trong vòng tròn của đám nhà giàu để lót đường cho mai sau. Bây giờ lại lấy tư thái này xông tới trước mặt những người này, hai bên tai Lý Hồng vì xấu hổ mà đều hồng thấu.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.