Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1133 chữ

Ngay sau đó, Nghê Miểu từ căn phòng đi ra, trên đầu với người dính một ít bụi trần.

“Cô giải quyết xong rồi sao?” Ánh mắt ông lão sáng lên, đi lên vài bước.

Nghê Miểu gật đầu, cũng không nhiều lời với ông ta, cô đi đến bên người A Kim, dò hỏi: “Trong cơ thể anh có chỗ nào không thoải mái không?”

A Kim lắc đầu: “Không có, chỉ là mới nãy trên người đột nhiên có cảm giác ấm áp.”

“Vậy là tốt rồi, chú trong cơ thể anh đã được giải, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, cô chuẩn bị dẫn theo A Kim rời đi.

Ông lão vội vàng đi về hướng căn phòng lần nữa, lại phát hiện làm gì còn cái phòng nào, trận pháp phía dưới kia đã thành một đống phế tích.

“Khụ khụ...” Ông lão bị tro bụi phía dưới làm sặc, ho khan hai tiếng.

Trận pháp đó hoàn toàn biến mất, không lưu lại một dấu vết gì.

Ông lão mở to mắt, này... rốt cuộc sao có thể làm được như thế này?

Móng tay Vân Yên đâm vào da thịt, vậy mà người phụ nữ đó thật sự làm được! Ngay cả chính sư phụ cô ta cũng chưa có biện pháp, cái kẻ lừa đảo kia rốt cuộc đã làm gì? Chẳng lẽ trong tay cô ta có loại pháp khí lợi hại gì sao?

Sau đó ông lão dặn dò Vân Yên trông chừng ở đó, ông trở về gọi người tới thu dọn tàn cục.

Sắc mặt Vân Yên không ngừng biến đổi nhìn chằm chằm căn phòng bị phá hủy, lúc này bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân không có quy luật.

Ngay sau đó, vài nhân viên công tác lập tức chạy vào, nhìn gian đạo cụ hỏng bét, nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Quý khách, tại sao các người lại ở chỗ gian đạo cụ của chúng tôi, còn biến nơi này thành... thế này.”

“Cái này không phải do chúng tôi làm, không đúng, chúng tôi có giấy phép chính quy, một lát nữa thầy tôi sẽ đem lại đây.”

“Phá tan phòng ốc chỗ người khác mà còn có giấy phép chính quy? Cô ở đâu chui ra vậy? Trước mắt cô không được đi đâu hết, chúng tôi phải báo cáo lại.”

Nghê Miểu đã đi xa cong cong khóe miệng, bộ điệu không màng công lao danh vọng.

A Kim về đến nhà, lập tức nhìn thấy vẻ nôn nóng chờ đợi của cha mẹ.

“Chuyện thế nào rồi đại sư?” Mẹ A Kim đi lên vài bước nôn nóng hỏi.

“Đã giải quyết xong rồi.”

Hai người lập tức thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Ba của A Kim tương đối kiềm chế, nhưng cũng hào phóng trả cho Nghê Miểu năm trăm vạn làm thù lao.

Nghê Miểu thu vào một số tiền khổng lồ, tâm tình không tồi, bỗng nhớ tới các loại bí quyết kinh doanh buôn bán của nhân loại, cô quay qua nói với mấy người họ: “Tôi cũng thuận tiện phong bế Âm Dương Nhãn cùng loại bỏ âm khí trong thân thể A Kim rồi, xem như dịch vụ kèm.”

Ba mẹ A Kim vạn phần vui mừng, liên tục cảm ơn Nghê Miểu.

Lúc rời khỏi biệt thự nhà A Kim, bước chân Nghê Miểu có chút lảo đảo, hôm nay dùng lực phá một cái trận, lại phong bế Âm Dương Nhãn của A Kim, khiến cơ thể cô hơi không chịu nổi, bụng cũng bắt đầu rầm rì vang lên.

Sau khi cô trở về, phải đặt khoảng chừng năm trăm nhân dân tệ tiền cơm hộp mới đem cái bụng ăn lại được ba phần no.

Cuộc sống đúng là không dễ dàng, Nghê Miểu thở dài.

Nhưng từ khi đi vào thế giới này, đói cũng đã đói nhiều, dường như đó cũng thành thói quen của cô.

Ngày hôm sau, cô liên hệ với Hoàng Lộ Lộ, muốn mua căn chung cư này về tay.

Người ta nói bánh bao muốn ăn phải ăn lúc nóng, nhà muốn ở thì phải là của bản thân, ý thức về lãnh địa của Nghê Miểu vô cùng mãnh liệt, không phải nhà ở của mình, lúc ở cô luôn có cảm giác khó chịu.

Hoàng Lộ Lộ nói cô có thể nhận lấy luôn mà không cần trả tiền, nhưng Nghê Miểu vẫn kiên trì, cuối cùng không còn cách nào khác Hoàng Lộ Lộ đành thu tiền, nhưng so với giá gốc ít hơn rất nhiều, bây giờ giá nhà tăng cao, giá này có thể nói là giá của bắp cải trắng rồi.

Phương diện này Nghê Miểu không thiếu, cô thanh toán một trăm tám mươi vạn, sau đó hẹn thời gian làm thủ tục xong xuôi, toàn bộ căn hộ hơn trăm mét vuông này hoàn toàn thuộc về cô.

Mua chung cư xong cô lại đến trung tâm thương mại, mua cho mình một cái đèn treo thủy tinh sáng long lanh, chiếc đèn này cô đã nhìn trúng từ lâu.

Ngoài ra, cô còn mua thêm rất nhiều đồ vật trang trí lấp lánh khác với trang sức được khảm kim cương.

Tiêu tiền thẳng cho đến khi hết hai phần ba chỗ tiền tích góp gần đây, cô mới chưa đã thèm mà về nhà.

Về đến nhà Nghê Miểu đem trang sức lấp lánh ném lên giường, sau đó thỏa mãn nằm lên trên, thoải mái thở dài một hơi, cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc ngày xưa.

Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Nghê Miểu cảm thấy xung quanh có vài ánh mắt quái dị, giống như đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô, Nghê Miểu nhíu mày.

Lúc đi vào phòng học, những ánh mắt như vậy càng thêm không kiêng dè.

“Cậu đừng để ý đến bọn họ, một đám nhàn rỗi không có chuyện gì làm.” Đỗ Như Tuyết trợn mắt chằm chằm nhìn lại bọn họ, sau đó kéo Nghê Miểu ngồi xuống.

“Cái này tớ mua cho cậu đấy.” Nghê Miểu lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Đỗ Như Tuyết mở ra thấy một đôi khuyên tai bằng kim cương nhỏ đáng yêu.

“Tớ không cần, cậu cầm về đi, cậu xem cậu đó, bây giờ cậu ra khỏi nhà đó rồi còn sống như đại tiểu thư sao được, cứ tiêu tiền theo kiểu của cậu, sau này làm sao sống nổi?” Đỗ Như Tuyết khép hộp khuyên tai trả lại cho Nghê Miểu, trong mắt không có chút miễn cưỡng nào.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.