Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Nghê Miểu có thể đoán trước được hai người về nhà sẽ ầm ĩ tới mức không thể gỡ ra được, có điều cô đã không còn liên quan đến chuyện đó nữa.

Hạt giống nghi ngờ đã sớm được gieo xuống, chỉ việc đợi nó nảy mầm phát triển thôi.

“Đương nhiên, chúng tôi vẫn là không ủng hộ bạo lực, về sau chú ý một chút là được, việc này suy cho cùng cũng là cậu ấy không đúng, nhà trường cũng sẽ lên tiếng làm rõ chuyện này cho em.” Sau khi hai vợ chồng trung niên rời khỏi, giọng nói của hiệu trưởng Giang dịu đi rất nhiều.

Nghê Miểu và Chu Tử Kỳ cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu.

Hiệu trưởng Giang thấy vậy thì rất vui vẻ bảo hai người rời đi.

Hai người cùng nhau đi ra từ văn phòng, cùng hướng về tòa nhà giảng đường mà đi.

Cả đoạn đường không nói tiếng nào.

Mắt thấy sắp đến tòa nhà giảng đường, Nghê Miểu mở lời trước đánh vỡ đi sự trầm lặng giữa hai người bọn họ: “Vừa rồi, cảm ơn anh.” Là nói đến việc Chu Tử Kỳ đứng ngăn trước mặt cho cô, mặc dù cô không sợ hãi cái người phụ nữ mập kia, cô vẫn có thể đạp cho bà ta một cái, nhưng mà phần ý tốt này cô vẫn là nên tiếp nhận, suy cho cùng cô cũng là một con rồng ân oán rõ ràng.

“Không sao.” Chu Tử Kỳ nở một nụ cười nhẹ, mái tóc màu bạc tuỳ ý phô ra dưới ánh nắng.

Nghê Miểu chói loà hai mắt, trong tiềm thức như bị một mảnh màu bạc khác quét ngang qua, đó là một mái tóc mượt mà như sợi sa tanh vậy.

Nhớ lại lần tiếp xúc đó, ngón tay Nghê Miểu khẽ khẽ động đậy.

Về đến phòng học, Trần Trừng và Đỗ Như Tuyết liền đi đến vây quanh cô, dò hỏi về những chuyện đã xảy ra ở văn phòng, Nghê Miểu dùng cách đơn giản nhất để nói cho họ hiểu.

Trần Trừng và Đỗ Như Tuyết đều giơ ngón tay cái lên.

“Không hổ là cậu.”

Hoàng Tình cũng quay đầu lại quan tâm nói mấy câu, rồi lại cúi đầu gõ cạch cạch trong điện thoại.

“Bạn trai Thập Nhất của cậu muốn tới đây thăm cậu sao?” Trần Trừng tò mò hỏi một câu.

Hoàng Tình mím môi nở một nụ cười, lúm đồng tiền trên gương mặt có thể rõ ràng thấy được.

“Anh ấy nói muốn tận dụng kỳ nghỉ đưa tớ ra ngoài chơi vài ngày.” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Tình nhuốm một tia ngọt ngào thẹn thùng của một cô gái đang yêu.

Bạn trai của Hoàng Tình được xem như là trúc mã của cô ấy, cả hai lúc nhỏ chính là hàng xóm, thường xuyên chơi cùng nhau, về sau khi vừa mới vào cấp hai nhà bạn trai cô ấy đã chuyển đi rồi, mãi đến khi Hoàng Tình lên cấp ba mới thấy lại bóng dáng quen thuộc đó ở trong đám đông.

Hiện tại cả hai học ở hai trường đại học khác nhau, bắt đầu yêu xa đã được 4 năm rồi.

Đối với Nghê Miểu là kiểu người độc thân mà nói thì cô không tài nào hiểu nổi kiểu tình cảm này, đối với cô một mình tự do tự tại cũng rất tốt, nếu như bị ràng buộc, cô luôn cảm thấy như bị trói hai tay hai chân lại.

Sau khi ở trường học yên bình độ mấy ngày, đã đến ngày Nghê gia tổ chức yến hội cho Nghê Hồng Nguyệt.

Nghê Hồng Nguyệt sớm đã mặc lên bộ đồ là quà do mẹ Tô Mai chuẩn bị từ trước cho cô ta, đứng ở trước cửa đón khách, tuy rằng làn da của cô ta so với trước đây đã trắng lên không ít, nhưng cơ thể nhìn vẫn có chút gầy gò, chỉ có thể dùng từng tầng lớp vải để che đi, trông vẫn rất thuần khiết đáng yêu.

Những người cầm thư mời đến đều là có quan hệ tốt với nhà họ Nghê. Tin tức nhà họ Nghê tìm thấy con gái đã sớm được lan truyền đi khắp nơi trong giới, không cần biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào nhưng ngoài mặt đều cười nói những câu nịnh nọt, khen ngợi Nghê Hồng Nguyệt đến mức cô ta đỏ hết cả mặt.

Trong lòng thì giống như đang ngâm giữa dòng suối nước nóng, hết sức là bình thản.

Ánh mắt Nghê Hồng Nguyệt hướng về phía cửa lớn, cô ta lúc này đã rất nóng lòng mong chờ Nghê Miểu tới.

Còn Nghê Miểu lúc này vẫn đang ở trong nhà mặc thử những bộ lễ phục vừa mua về, tuy rằng gần đây cô kiếm được chút tiền, nhưng những bộ lễ phục đẹp mắt đều rất đắt, dãy số không trên nhãn hiệu càng nhìn càng thấy hoa mắt chóng mặt, cuối cùng là chọn một nhãn hiệu nhẹ nhàng mà sang trọng, kiểu dáng của bộ đồ này cũng coi như là phù hợp tiêu chuẩn.

Lúc này chuông cửa vang lên, Nghê Miểu chạy ra mở cửa xem, là người giao hàng, trong tay còn đang ôm một cái hộp.

“Là ai gửi đến vậy?” Nghê Miểu thắc mắc hỏi.

“Xin lỗi, người gửi yêu cầu giữ bí mật cho nên tôi không thể nói ra được.” Người giao hàng nói lời xin lỗi.

Tiễn người giao hàng về xong, Nghê Miểu ôm cái hộp quay trở lại phòng.

Là một chiếc hộp màu trắng, phía bên trên còn có thắt một cái nơ hình bươm bướm màu hồng.

Mở hộp ra, hai mắt Nghê Miểu sáng lên.

Nghê Hồng Nguyệt đang cầm ly tiếp rượu bên cạnh Tô Mai và Nghê Chí Cường, bản thân thì không tập trung nghe họ nói chuyện lắm, cô ta quay đầu lại nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, đầu lông mày khẽ chau lại, lúc này đã sắp đến mười một giờ rồi, Nghê Miểu sao vẫn còn chưa tới? Không phải là không dám đến chứ?

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.