Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1144 chữ

“Cậu!” Vương Mai chợt thay đổi sắc mặt, trong một cái chớp mắt liền cảm thấy da mặt của bản thân bị kéo xuống, mong manh ở trên mặt đất bị người khác chà đạp.

“Ây dô, tôi không có nói cậu, tôi nói con chó mà tôi nhìn thấy ở trước cửa kia kìa, đừng tự nhận đó là bản thân mình nha.” Nghê Miểu cười đến tít cả mắt.

Nghê Hồng Nguyệt nhìn thấy hai người ở chỗ Nghê Miểu không thể chiếm thế thượng phong, đành phải đứng ra giảng hoà.

“Các người đừng có nói như vậy, Nghê Miểu cũng là một phần trong gia đình này, em đừng lo lắng, chị sẽ ở trước mặt ba mẹ nói đỡ giúp em vài câu, để em có thể sớm một chút quay trở về nhà.” Nghê Hồng Nguyệt nói rất thành thực.

“Không cần đâu.” Hiện tại bản thân tự do tự tại cũng rất tốt, chỉ có suy nghĩ nhiều mà không thông mới muốn quay lại cái nơi đã đối xử với cô không hề thân thiện này.

Nghê Hồng Nguyệt cúi thấp đầu, dường như là có chút tủi thân, ngay lập tức giống như nhớ ra gì đó, lại trở nên vui vẻ nói: “Đúng rồi, chị đã chọn ra một vài thứ đem tới đây, em mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui đó.”

Tuy rằng cô ta cố tình làm ra vẻ tốt lành, nhưng Nghê Miểu vẫn có thể nhìn ra ẩn sâu trong đáy mắt của cô ta xẹt qua một tia ác ý.

Nghê Hồng Nguyệt rời đi một lúc, từ trong một căn phòng đưa tới ba người, cả ba người đều đang mặc những bộ đồ mộc mạc thô thiển hoàn toàn không phù hợp với yến hội ở nơi này.

Một đôi vợ chồng với mái tóc bạc trắng và một người đàn ông xem chừng là hơn ba mươi tuổi.

Khung cảnh xa hoa trước mặt khiến bọn họ có chút lo lắng, đều dùng tay nắm chặt lấy vạt áo.

Sự xuất hiện của ba người họ khiến phần lớn những ánh mắt đều hướng tới trên người họ, không ít người nhíu mày thấp giọng xì xào bàn tán, dường như đều đang suy đoán mối quan hệ của ba người này và Nghê gia.

Nghê Hồng Nguyệt bước nhanh chân, mang họ đưa tới trước mặt Nghê Miểu: “Nghê Miểu, chị dẫn ba mẹ và anh trai ruột của em tới đây rồi nè, bọn họ rất nhớ em đó, đều một mực rất muốn gặp mặt em.”

Giọng nói của cô ta vừa hạ xuống, người phụ nữ tóc bạc ở trước mặt kia liền nắm lấy cánh tay của Nghê Miểu: “Con à, chúng ta cuối cùng cũng tìm được con rồi.”

Nói xong thì bắt đầu lau nước mắt.

Xung quanh vang lên một hồi nào động.

Nghê Miểu có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xì xào bàn tán từ bên cạnh truyền tới.

“Thì ra đây mới chính là cha mẹ thật sự của Nghê Miểu, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô ta kìa, chắc sẽ không vì chê thân phận nghèo hèn của họ mà không muốn nhận chứ.”

“Chắc chắn là như vậy rồi, những người này so với Nghê gia cũng thua kém quá xa rồi.”

“Cô ta trước đây luôn là cái dáng vẻ lỗ mũi hếch ngược lên trời, bây giờ để xem cô ta bị vứt như thế nào.”

Nghê Hồng Nguyệt hưng phấn cử động ngón tay, cảnh tượng mà cô ta muốn nhìn thấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Đôi vợ chồng trước mặt đang kéo tay Nghê Miểu không ngừng lau nước mắt, nói ra nhiều năm qua bản thân đã khó khăn như thế nào, những người bên cạnh đều vì thế mà cảm động.

Nếu không phải Nghê Miểu đã nhìn thấy sự tham lam trong đôi mắt có vẻ già nua mang nét chân thật kia và ánh mắt toát lên sự che giấu của người được gọi là anh trai kia đang lưu luyến trên người cô, sợ rằng cô cũng sẽ bị biểu hiện giả dối này làm cho mê hoặc.

Cô hơi nghiêng nghiêng đầu, cơ thể Nghê Hồng Nguyệt đang toả ra một luồng sương đen hướng ra xung quanh, còn những người nhiễm phải sương đen đều đang hướng ánh mắt về phía cô mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác hoặc là không tán thành.

Còn về phía Nghê Miểu bên này cuối cùng cũng đã phát hiện ra cơ thể của Nghê Hồng Nguyệt có chỗ không đúng là bắt nguồn từ đâu.

Nghê Miểu lấy tay của bản thân từ trong tay người phụ nữ trước mặt rút ra, cầm lấy khăn giấy bên cạnh nâng lên lau chùi, thư thái ngạo mạn lại khinh thường.

“Mày làm cái gì vậy! Từng làm tiểu thư con nhà đài cát thì có thể không nhận cha mẹ ruột thịt sao? Ba mẹ vẫn một mực nhớ nhung mày, nên mới muốn đến nhìn mày một cái, ai mong đợi cái thái độ như vậy của mày, đi thôi ba mẹ, nó thấy chúng ta không thuận mắt nó, không muốn nhận chúng ta, chúng ta hà cớ gì phải ở cái nơi này làm phiền người khác.” Người đàn ông tỏ thái độ mạnh mẽ, nhưng từng câu từng chữ đều đem bản thân đặt vào vị trí của kẻ yếu thế.

Những lời này vừa nói ra đã khơi dậy lửa giận của không ít người.

Nghê Miểu cười lạnh một tiếng: “Các người chắc chính là ba mẹ nuôi của Nghê Hồng Nguyệt nhỉ, các người thật sự chắc chắn rằng tôi chính là con gái ruột của các người sao?”

Đôi mắt của người phụ nữ nhấp nháy trong giây lát, nhưng nhìn thấy Nghê Hồng Nguyệt bên cạnh dùng tay lặng lẽ ra hiệu với bà ta, bà ta nghiến răng ngẩng đầu, kiên định nói: “Đương nhiên là chắc chắn rồi, phía trong cánh tay của con còn có một vết bớt, mẹ biết con không thích chúng ta, mẹ… thôi vậy mẹ đi đây.”

Nghê Miểu cúi thấp đầu nhìn một cái, phía bên trong cánh tay của bản thân quả nhiên là có một vết bớt hình con rồng, bởi vì vị trí tương đối khuất cho nên không dễ dàng nhìn thấy, Nghê Miểu có hơi hoảng hốt, cô nhớ rằng cơ thể thật của bản thân khi ở hình dạng người cũng có một vết bớt như vậy, cô cứ luôn cho rằng bản thân đã chiếm lấy cơ thể của người khác, nhưng bây giờ việc này cũng quá trùng hợp rồi.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.