Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1449 chữ

Sau đó từ trên người quỷ nam hiện lên hai luồng sương đen, thô bạo đập vào mắt hai mẹ con nhà họ Đỗ.

Bà nội Đỗ và chú Đỗ chỉ cảm thấy nhiệt độ trong sân tụt xuống cả chục độ, vô thức rùng mình một cái, sau đó mắt đau nhói, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt trắng nhợt đáng sợ của một nam quỷ.

Bà nội Đỗ bị dọa đến mức tè ra quần, chú Đỗ cũng xụi lơ trên mặt đất.

“Tôi thấy hai người kết đôi với con quỷ này cũng rất tốt đó, bây giờ tình yêu bà cháu cũng đã rất phổ biến phải không nhỉ? Còn tình yêu đồng tính, tôi cũng rất ủng hộ nha, chú Đỗ hay là thử một lần xem sao, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì, đúng lúc chú cũng có thể kiếm được vợ.” Giọng Nghê Miểu lạnh như băng.

Chú Đỗ bị dọa đến mức giọng nói cũng chói tai hơn: “Đừng mà, tôi không cần!”

Đừng nói chú Đỗ, đến cả con quỷ kia cũng là vẻ mặt ghét bỏ.

Nhìn hai người bị doạ như vậy, Đỗ Như Tuyết chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cô ấy đi đến bên cạnh chú Đỗ, dùng chân đá một cái: “Giao một trăm nghìn tệ kia ra đây.”

Lúc này bà nội Đỗ dường như đã định thần lại, từ trên mặt đất bò dậy, run rẩy nói: “Không… không được, đó là tiền của tao.”

Nghê Miểu nhướng mày, đây là nghe đến tiền ngay cả quỷ cũng không sợ nữa.

Lúc này, lại thấy Chu Tử Kỳ ghé vào tai nam quỷ nói vài câu gì đó, nam quỷ có chút khó xử nhìn anh một cái, lúc chạm phải ánh mắt lạnh băng của Chu Tử Kỳ thì vô thức rụt cổ lại.

Nam quỷ có chút vặn vẹo bay một vòng đến bên cạnh bà nội Đỗ, mở miệng ra là âm thanh khàn khó nghe của bản thân: “Nếu như bà không trả tiền thì đi làm vợ cho tôi… Oẹ.”

Nam quỷ nói xong còn chịu không nổi nôn khan một cái, đối với bà nội Đỗ mà nói, đây quả thật là đả kích nặng nề, cuối cùng không chịu đựng được, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Còn chưa đợi bọn họ nói cái gì, chú Đỗ bên cạnh đã gấp gáp mở miệng: “Tôi biết, tôi biết tiền ở đâu, để tôi đi lấy cho các người.”

Động tác của chú Đỗ vô cùng nhanh nhẹn đứng dậy sau đó chạy vào trong phòng, giống như phía sau có thứ gì đang truy đuổi theo ông ta vậy.

Nghê Miểu nhìn Chu Tử Kỳ một cái: “Anh không sợ à?”

“Không… có một chút.” Chu Tử Kỳ đổi giọng: “Anh chỉ muốn giúp đỡ mà thôi, có phải làm không được tốt không?”

“Rất tuyệt.” Nghê Miểu bật ngón cái lên.

Đỗ Như Tuyết ở bên cạnh một lời khó nói, nếu như vừa rồi không phải cô ấy tận mắt nhìn thấy Chu Tử Kỳ trừng nam quỷ kia tới mức run rẩy một hồi, e rằng cô ấy cũng sẽ tin lời nói dối của anh.

Rất nhanh, chú Đỗ đã cầm ra một cái túi làm bằng vải bố.

“Trong cái túi này là một trăm nghìn tệ mà mẹ tôi nhận được, các người mau cầm đi.” Chú Đỗ ném tiền ở bên chân bọn họ, không dám bước lên phía trước một bước.

Ở trong mắt của chú Đỗ, Nghê Miểu khiến bọn họ nhìn thấy quỷ cũng đáng sợ y như con quỷ kia.

Trải qua lần này, chắc chắn bà nội Đỗ và chú Đỗ không còn dám tiếp tục đi tìm Đỗ Như Tuyết để gây rắc rối nữa.

Dạy dỗ bà nội Đỗ và chú Đỗ một trận, lại cầm được một trăm nghìn tệ, ba người cũng thấy ổn rồi nên thu tay, cầm tiền rời đi, chuẩn bị đi đến thị trấn tìm người nhà của nam quỷ.

Lúc này, trong một tòa nhà nhỏ ba tầng phong cách Tây Âu tự xây ở trên thị trấn, một người phụ nữ trung niên đang một mặt lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Đại sư, con trai của tôi làm sao còn chưa quay về?”

Người đàn ông mặc áo đạo sĩ, trên cằm để một chòm râu dài, trông cũng có chút cảm giác cốt cách của thần tiên.

Ông ta nhắm mắt, bấm đốt ngón tay tính toán: “Không sao, rất nhanh sẽ trở về thôi, có lẽ là đi xem vợ, đêm xuân vui vẻ một trận nên quên mất thời gian, một lát nữa tôi làm pháp sự đem cậu ta triệu hồi trở về là được.”

“Đại sư, con trai tôi ở cùng với người sống như vậy thật sự không có chuyện gì sao? Sẽ không đụng chạm gì đến con trai tôi chứ?” Người phụ nữ có chút lo lắng hỏi.

“Không sao, nếu nói ảnh hưởng, cũng là cô gái kia chịu ảnh hưởng lớn một chút, suy cho cùng con trai bà cũng là quỷ, bị quỷ khí ám lên trên người sống, nhẹ thì cảm mạo phát sốt, nặng thì ngu ngốc mất mạng.”

“Vậy thì tốt.” Người phụ nữ thở phào một hơi, hoàn toàn không mảy may đến mạng sống của Đỗ Như Tuyết vào mắt.

“Dù sao pháp sự này cũng đã kết thúc rồi, chúng tôi cũng nên rời khỏi đây.” Nói xong, đại sư và đồ đệ của ông ta đứng dậy, nhưng không hề gấp gáp rời đi.

Người phụ nữ lập tức hiểu ra, đi vào trong phòng cầm ra một tấm thẻ ngân hàng.

“Lần này rất may nhờ có đại sư, đây là một chút tâm ý của tôi, rất mong đại sư vui lòng nhận cho.”

Người đàn ông hài lòng gật đầu, ra hiệu cho đồ đệ của mình ở đằng sau nhận lấy thẻ ngân hàng.

Người phụ nữ tiễn bọn họ đến cửa sân, vừa chuẩn bị mở cửa, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.

Mở cửa ra, đứng ở cánh cửa rộng mở là mấy người Nghê Miểu.

“Các người tìm ai?” Người phụ nữ cau mày, ánh mắt của bà ta rơi trên người Đỗ Như Tuyết, lông mày khẽ nhăn lại.

“Ồ, đây không phải là người quen sao? Đã lâu không gặp.”

Đại sư bên cạnh đang chuẩn bị lén lút chuồn đi liền dừng chân lại, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, ông ta làm sao lại đụng phải sát tinh này? Sớm biết như thế đã không lấy giá cao rồi, hôm qua liền cầm tiền chạy lấy người là xong.

Có điều lúc này hối hận cũng đã muộn màng.

Nghê Miểu cười lạnh hai tiếng, trước mặt cô là hai tên thầy trò bịp bợm mà Triệu Dung - bạn của Hoàng Lộ Lộ đã đụng phải trong vườn gấm trước đây.

“Làm sao thế, Âu Dương đại sư đổi nghề rồi hả, không xem phong thuỷ mà đổi thành nối tơ hồng ư? Nguyệt Lão nhìn thấy cũng phải dứt khoát hô to tốt lắm nhóc.” Giọng điệu của Nghê Miểu tràn đầy sự trào phúng: “Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ nha.”

“Các người quen biết à?” Người phụ nữ bên cạnh Âu Dương Thổ nghi ngờ hỏi.

“Từng có cơ duyên gặp một lần.” Âu Dương Thổ lau mồ hôi trên trán: “Cái đó, không có chuyện gì chi bằng ta đi trước nhé?”

“Đi cái gì mà đi.” Nghê Miểu khẽ động đầu ngón tay, Âu Dương Thổ phát hiện chân mình giống như dính chặt trên mặt đất, không thể cử động, ông ta biết là do Nghê Miểu động chân động tay, lần trước ông ta đã chứng kiến năng lực của cô.

Lần trước ông ta vốn dĩ còn muốn khiến cô bị vướng chân, nhưng khi lén lút nhìn thấy cô một mình đánh nhau với nữ quỷ thì lại sợ tới mức phải chạy đến một tầng khác, còn bị những con quỷ khác dọa cho ám ảnh.

Việc này là lịch sử đen tối của ông ta, nghĩ tới liền hận không thể hộc máu tươi.

“Các người muốn làm gì? Đây là nhà của tôi, có tin tôi báo cảnh sát không?” Người phụ nữ có ngu ngốc cũng nhìn ra được mấy người này là tới để gây phiền phức, giọng điệu lập tức trở nên không thiện cảm.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.