Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1450 chữ

“Bây giờ, giới huyền học thật sự không ổn rồi.” Nghê Miểu nhìn sự sùng bái trong mắt đối phương, xúc động nói.

Tuy rằng giọng điệu của đối phương có chút kiêu ngạo nhưng Tiểu Cao không dám phản bác lại câu nào, bởi vì lời đại sư nói thật sự chính xác.

Nghê Miểu vẫn còn nhớ trước đây những hòa thượng, đạo sĩ từng dùng bùa chú gọi quỷ sai tới ấy thế mà lại trông giống như là chuyện thường ngày. Linh lực mạnh mẽ một chút tuy rằng sẽ không làm được giống như Nghê Miểu nhưng khiến cánh cổng địa phủ mở ra một kẽ cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Đến ngay cả tiểu đạo sĩ vừa xuống núi rèn luyện của Mao Sơn phái khi đối mặt với thuồng luồng hay rắn tu luyện nhiều năm đều có thể chống đỡ vài chiêu. Bây giờ thì hay rồi, mở cổng địa phủ cũng trở thành việc hiếm lạ.

Quay trở lại trong xe, Tiểu Cao nhanh chóng mò mẫm lấy điện thoại ra, gọi cho một số.

“Cục trưởng, ngài từng thấy qua đại sư dùng tay không mở cổng địa phủ chưa?” Giọng nói của Tiểu Cao có chút lơ lửng trên mây.

“Thằng nhóc này, cậu uống say rồi à? Làm gì có kiểu người như vậy chứ! Đến ngay cả trưởng lão của giới huyền học cũng chưa chắc có thể làm được.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói mang theo ý cười của một người đàn ông trung niên, rõ ràng coi lời nói của Tiểu Cao như trò đùa.

“Là thật đó, tôi thật sự đã gặp được.” Tiểu Cao nói chi tiết lại tình huống ngày hôm nay.

Đầu bên kia điện thoại chìm vào im lặng, rất lâu sau mới đáp: “Cậu có lưu lại phương thức liên lạc không?”

“Đã lưu rồi. Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp chiêu mộ đại sư qua đây nhưng ngại không dám mở lời, liền nghĩ tới việc gọi ngài đi bàn bạc với đại sư. Nếu có thể ghi danh của đại sư ở cục điều tra đặc biệt của chúng ta thì chúng ta sẽ không còn phải chịu sự ức hiếp của mấy lão giới huyền học kia nữa. Mắt của mấy người đó, ai cũng đều ở trên cao. Khi chúng ta cần giúp đỡ bọn họ đều một mực từ chối, ngoài mặt thì nói là ở ẩn thực chất chính là chê thù lao của chúng ta thấp.” Tiểu Cao tức giận bất bình nói.

“Quả thực nhân lực có thể dùng của chúng ta quá ít.” Cục trưởng nói, “Được rồi, nếu như lần này thật sự đem nhân tài chiêu mộ vào được thì tôi sẽ ghi công cho cậu.”

Cục trưởng cúp điện thoại, thở ra một hơi, sau đó quay người trở về phòng họp.

Trong phòng họp còn có vài người đang ngồi, dẫn đầu trong số đó là một người đàn ông trung niên.

“Cục trưởng, chúng tôi đã thương lượng qua rồi. Muốn ghi tên Nam gia chúng tôi ở cục điều tra đặc biệt cũng không phải không được chỉ là hy vọng ngoài tiền thù lao hằng tháng, cục điều tra đặc biệt còn có thể cung cấp cho chúng tôi năm mươi món pháp khí. Nếu như có thể, tự chúng tôi cũng sẽ đem ra thành ý của mình, để tiểu bối ưu tú nhất của Nam gia chúng tôi tới đây, có vấn đề gì cũng sẽ tận lực ra tay giúp đỡ.” Người đàn ông trung niên nói.

Cục trưởng ở trong lòng cười lạnh vài tiếng, năng lực bây giờ mỏng manh, pháp khí khó tìm như thế nào mọi người đều biết, vừa mở miệng ra đã đòi năm mươi món pháp khí. Nói là tiểu bối ưu tú nhất không chừng tới lúc đó là tùy tiện phái một người qua. Đây không phải thật sự coi họ thành một lũ ngốc tiêu tiền như nước sao.

“Nam đại sư nói đùa rồi, pháp khí bây giờ không phải là dễ tìm như vậy, xem ra cục điều tra đặc biệt chúng tôi đúng là không có duyên mời được người của Nam gia ngồi vào đội ngũ, mời các vị trở về cho.” Giọng nói của cục trưởng cũng trở nên khách sáo.

Người đàn ông trung niên được gọi là Nam đại sư chần chừ một chút cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi.

“Nếu cục trưởng đã đưa ra quyết định, Nam mỗ sẽ không khuyên nhủ nữa. Có điều tôi nghe nói gần đây trong cục tiếp nhận vụ án có chút rất khó giải quyết, chỉ dựa vào mấy người trong cục…hy vọng cục trưởng sau này đừng hối hận.” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, không có ý đem cục trưởng để vào trong mắt, giọng nói cũng đem theo sự uy hiếp.

Cục trưởng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.

Đợi đến lúc toàn bộ đám người rời đi, trợ lý bên cạnh cục trưởng mới tức tối mở miệng: “Rõ ràng có năng lực như vậy nhưng mỗi một người đều vẫn cứ đi khoan tiền vào trong mắt. Chỉ còn Mao Sơn phái là giữ được đạo lý trừ gian diệt bạo của thiên hạ trong mình, đáng tiếc……”

Đáng tiếc là quá yếu.

Cục trưởng thở ra một hơi: “Được rồi, bọn họ không giúp thì chúng ta cũng không có cách nào. Bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào người mà Tiểu Cao nói.”

Sự việc của Đỗ Như Tuyết đã giải quyết xong, mấy người họ chuẩn bị trở về.

Trước khi về nhà, lại đi thăm ba Đỗ, ông đã tỉnh rồi vết thương ở chân cũng dần hồi phục.

Đỗ Như Tuyết cuối cùng cũng buông bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.

Phần lớn số tiền mười vạn tệ kia, cô ấy để lại cho bố mẹ, chỉ giữ lại một chút phí sinh hoạt cho mình.

Số tiền này là quang minh chính đại hỏi qua cục điều tra đặc biệt, Tiểu Cao nói xem như là tiền bồi thường.

Ban đầu là cô ấy chuẩn bị đem tiền đưa cho Nghê Miểu nhưng bất kể cô ấy dùng cách nào Nghê Miểu cũng không chịu nhận.

“Nếu như cậu thật sự cảm thấy ngại, thì mời tớ ăn lẩu ở căn tin nhé? Lâu rồi tớ chưa ăn.” Nghê Miểu nói như vậy.

Về tới thành phố H, vừa đi tới dưới lầu khu chung cư của mình thì Nghê Miểu nhìn thấy một bóng dáng đáng thương đang ngồi xổm ở dưới lầu nhà cô. Nhìn thấy cô đến, đối phương đứng dậy xông qua, ánh mắt nhìn cô như đang tố cáo cô là một người phụ nữ xấu xa.

Ánh mắt của Chu Tử Kỳ ở phía sau tối lại.

“Tiền bối! Sao cậu bây giờ mới quay về! Tôi đã ngồi xổm ở đây đợi cậu cả một ngày rồi.” Giọng nói còn mang theo một chút tủi thân.

“Mao Như Phong?” Nghê Miểu vô cùng kinh ngạc, “Cậu ngồi xổm ở dưới lầu nhà tôi làm gì?”

“Tiền bối thật sự quên rồi, không phải cậu nói muốn dạy tôi vẽ bùa sao? Tôi đã đợi rất lâu! Thật không dễ dàng mới đợi được tới kỳ nghỉ, tôi hỏi Trần Trừng mới biết được vị trí khu chung cư nhà cậu nhưng cuối cùng lại không biết cậu ở tầng mấy nên chỉ có thể ở dưới lầu đợi.” Mao Như Phong nói.

“Thật ngại quá.” Nghê Miểu đang vò đầu quên sạch sành sanh, cô thật sự quên mất rồi.

Ba người đi lên trên lầu, Mao Như Phong vốn dĩ đang đi bên cạnh Nghê Miểu lại phát hiện bản thân không biết làm sao mà bị đẩy ra phía sau. Nhìn hai người trước mặt đang nói chuyện, trong lòng anh ấy thoáng qua cảm xúc khó chịu nhưng lại không biết cảm xúc khó chịu ấy của mình từ đâu mà đến.

Nếu như Trần Trừng đang ở đây thì sẽ khéo léo nhắc nhở anh ấy cái gì gọi là tự mình tu dưỡng thành một cái bóng đèn.

“Cậu đã báo trước với sư phụ cậu là cậu ở chỗ tôi học vẽ bùa chưa?” Nghê Miểu khoanh chân ngồi trên sô pha, ở trước mặt đang bày ra một chồng giấy màu vàng mà Mao Như Phong mang tới.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.