Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải thích cho cô nghe

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Bác sĩ Đường này tuổi còn trẻ, tính tình thật không tốt..." Từ Nhược Văn vừa ra khỏi phòng khám liền không nhịn được chửi bới, "ông xem Cao Thiên Kiệt người ta, phú nhị đại, có giáo dục biết mấy..."

"Người ta là bác sĩ thiên tài, từ nhỏ chúng tinh nâng nguyệt, đương nhiên có hơi kiêu ngạo."

"À đúng rồi, vừa rồi bác sĩ Đường nói có người dặn dò cậu ấy, bảo cậu ấy để ý đến chuyện của bà lão, chắc là Nhà họ Cao?"

Mối quan hệ của nhà Cao rộng hơn bọn họ, bệnh tình của bà lão, cũng chỉ có bọn họ mới có thể ra sức. Hơn nữa Cao Thiên Kiệt và Dung Dung có hôn ước…

"Chắc chắn là Nhà họ Cao, trừ bọn họ ra còn có ai? Hôm nào phải mời bọn họ ăn một bữa cơm mới được, chỉ là..." Bạch Bác Minh thấy chuyển viện không được nữa, chỉ có thể để bà lão tiếp tục ở lại đây, không khỏi có chút nghẹn lòng.

“Bác Minh, vừa rồi nha đầu chết tiệt kia đi con đường bên kia?”

Đột nhiên, Từ Nhược Văn tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, "Tôi nhớ phòng bệnh bên kia đều rất đắt tiền?”

Một nửa của tầng này là VIP bình thường và một nửa là VIP hàng đầu. Bà lão có thể ở vip thường, là bởi vì lúc trước bọn họ từng nhắc đến ở nhà họ Cao, chắc là nhà họ Cao tìm người giúp đỡ, bà lão mới có thể ở phòng VIP thường.

Nhưng VIP hàng đầu ở đằng kia thì khác, không phải có tiền là ở được. Nha đầu chết tiệt kia sao có thể vào được nơi đó? Nó đâu quen biết nhân vật lớn gì!

"Ba, mẹ." Đúng lúc này, một âm thanh ôn nhu đột nhiên vang lên.

“Dung Dung, sao con lại tới đây?” Từ Nhược Văn quay đầu lại nhìn, không chỉ con gái tới, mà ngay cả Cao Thiên Kiệt cũng đi cùng.

Phải nói Cao Thiên Kiệt này thật sự có một bộ dạng nhân tài, tướng mạo đường đường, Từ Nhược Văn càng nhìn càng vui mừng, có thể có con rể như vậy, bà không kiềm được nụ cười trên môi!

“A Kiệt à, con cũng tới à?”

Cao Thiên Kiệt nhìn thấy bọn họ, lễ phép chào hỏi, "Chào bác trai, bác gái.”

"Uhm..." Bạch Bác Minh cười hiền, "Không phải hai người đi hẹn hò sao? Sao con lại đến bệnh viện?”

"Vốn tụi con đi xem phim, anh Thiên Kiệt đưa con về nhà, nhưng con nghe bảo mẫu trong nhà nói bệnh viện gọi điện thoại cho chúng ta, con đang suy nghĩ có phải bà nội xảy ra chuyện gì hay không, nên đến xem thử, ai ngờ, sau khi anh Thiên Kiệt đưa con về nhà còn chưa đi, còn ở trước cửa nhà chúng ta..."

Vì vậy, họ cùng đến đây.

"Ba, mẹ, bà nội làm sao vậy?" Bạch Tuyết Dung rất biết biểu diễn trước mặt mọi người, kỳ thật trong lòng cô hận thấu bà nội thiên vị này, nhưng cô vẫn rất biết làm bộ, "Lúc nãy hình như con nhìn thấy chị ở dưới lầu?”

Bóng dáng quen thuộc đó từ trong thang máy VIP đi ra, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ...Nghe cô nhắc tới Giai Tịnh, Cao Thiên Kiệt có chút ngoài ý muốn, không phải nói Giai Tịnh trở về gia đình nguyên sinh rồi sao? Sao còn xuất hiện ở đây?

Sắc mặt Từ Nhược Văn và Bạch Bác Minh đều không tốt lắm.

"Là nó... Khoan hãy nói nó, bà nội con không sao, là bệnh viện bảo chúng ta tới gia hạn phí... Bây giờ hai đứa đến rồi, thì vào trong xem qua đi? Nói không chừng lòng hiếu thảo của hai con có thể cảm động đến bà lão..."

Cao Thiên Kiệt và Bạch Tuyết Dung nhìn nhau, nắm chặt tay nhau, đi vào phòng bệnh. Bà lão ở trên giường bệnh gầy trơ xương, không hề có khởi sắc.

Bạch Tuyết Dung lập tức rưng rưng nghẹn ngào, "Con mới hai ngày không tới, bà nội đã gầy thành như vậy..." Thật ra cô nói hai ngày, là chỉ số, cô đã nhiều ngày không tới.

"Tại sao ông trời lại đối xử với bà nội như vậy, vì sao không để lại tất cả bệnh tật cho con, vì sao..."

Cao Thiên Kiệt thấy cô khóc, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt cô, "Đồ ngốc, mấy năm nay em ở bên ngoài đã chịu rất nhiều khổ..."

“Em không sợ, chỉ cần ông trời buông tha cho bà, em bằng lòng thay bà nội chịu hết!”

Nhìn khuôn mặt thiện lương lại kiên định của cô gái này, trong lòng Cao Thiên Kiệt dường như bị xúc động, càng yêu thích cô hơn.

"Nếu như em không về nhà này, người kết hôn với anh Thiên Kiệt chính là chị, là em đã phá hủy hạnh phúc của chị, cho nên ông trời mới cố ý trừng phạt người nhà mà em quan tâm nhất…. Nếu là như vậy, vậy em không làm thiên kim tiểu thư này, không gả cho anh Thiên Kiệt nữa huhu..."

"Em vốn là con của nhà họ bạch, trở lại nhà họ Bạch là chuyện nên làm, gả cho anh cũng là bởi vì hôn ước, em không có lỗi."

Cao Thiên Kiệt đau lòng lau nước mắt của cô, "Giai Tịnh đã sống nhiều ngày tháng tốt như vậy rồi, vốn đã chiếm chỗ của em, cô ấy không thuộc về nhà họ Bạch, cho dù cô ấy muốn gả, anh cũng không muốn cưới! anh chỉ thích một mình em..."

......

Đèn đường mới lên.

Xe của Tư Thần Xuyên phóng nhanh trong dòng xe cộ, rất nhanh, hướng về phía công viên Hương Mật.

Trong thời gian đó, điện thoại di động của anh rung mãi, lúc đầu anh nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nhấn nút trên vô lăng, trực tiếp cúp máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không có ý định từ bỏ, gọi hết lần này đến lần khác.

"Phía trước thả tôi xuống xe là được."

Giai Tịnh còn tưởng sự tồn tại của cô, khiến anh không tiện nghe điện thoại, đang muốn tự giác rời đi, liền nghe thấy anh thản nhiên giải thích, "Là điện thoại quấy rối.” Điện thoại quấy rối rung hết lần này đến lần khác …

Cuối cùng, vì để Giai Tịnh an tâm ở trên xe, Tư Thần Xuyên chỉ có thể đeo tai nghe một bên, nhấn nút nghe máy.

“A Xuyên, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại của em rồi huhuhu”

Ở đầu kia, Lê Thư Kỳ nước mắt đầm đìa.

"Em thật sự không biết em vừa mới đi ông nội đã xảy ra chuyện lớn như vậy, em không phải cố ý, em nghe nói thư tâm tán thêm vào canh, có hiệu quả kỳ diệu trong việc điều trị tim mạch."

"Cho nên sau khi em nấu canh bỏ thêm thư tâm tán, cầm đi cho ông uống..."

"Em tưởng có ích cho ông, không ngờ lại hại bệnh tình của ông chuyển biến xấu đi..."

"Đều trách người làm thuốc đó lừa gạt, đem thuốc ra bán, em không phân biệt rõ ràng, bị lừa..."

"Huhuhu. Em thực sự không biết thuốc có vấn đề, nếu em biết, chắc chắn sẽ không mua, càng không để cho ông nội ăn!”

"A Xuyên, anh phải tin em..."

"Em coi anh là người nhà, xem ông nội như ông ruột của mình, em tuyệt đối không có khả năng hại ông..."

"Nói xong rồi?" Tư Thần Xuyên không có kiên nhẫn nghe cô khóc, thấy cô nói xong, liền chấm dứt điện thoại.

Tháo tai nghe ra, Tư Thần Xuyên tiếp tục lái xe, khóe mắt chú ý tới biểu tình của Giai Tịnh có chút khó nói, "Ửm? ”

"Đối phương hình như khóc rất thảm, tôi đều nghe thấy..."

Tuy Rằng Giai Tịnh không biết đối phương đang khóc cái gì, nhưng hình như rất đáng thương…

"Là người hại ông nội, đến cầu tình." Tư Thần Xuyên nhẹ giọng giải thích.

"À..." Giai Tịnh thấy phía trước chính là công viên Hương Mật, "Thả tôi xuống đi.”

"Trời tối, tôi đưa cô đến gara."

"Không cần."

Giai Tịnh cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy chiếc xe kia của cô, biển số xe kia, quá khiến người ta chú ý! Lần sau phải chọn một chiếc xe khiêm tốn một chút.

"Cô một mình có được không?"

Tư Thần Xuyên thấy công viên này còn chưa xây xong, dưới màn đêm cũng không có mấy ngọn đèn đường, phần lớn các nơi đều tối đen như mực. Ngay cả con đường dẫn đến nhà để xe cũng tối. Cô ấy là một cô gái, không sợ sao?

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.