Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là anh ấy tặng

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Không lâu sau, cửa nhà kho đột nhiên bị mở ra, đám người vừa rồi lại vào lần nữa.

Giám đốc Trần bật đèn, ánh mắt như ngọn đuốc, hận không thể chỉ liếc mắt một cái liền có thể lôi người đang trốn trong kho hàng ra.

Một vài công nhân sản xuất đã nhanh chóng lục soát vẫn không tìm thấy bóng người khả nghi.

“Giám đốc Trần, ngay cả cái thùng nằm ở trong góc chúng tôi cũng mở ra kiểm tra rồi, thật sự không có ai trốn cả.”

“Lần này ông có thể yên tâm rồi đấy!”

“Ông nói có tiếng điện thoại rung, hẳn là nghe nhầm rồi.”

......

Ánh mắt giám đốc Trần lại quét qua một lượt, ông luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết nói gì.

Dáng vẻ kia trông có vẻ âm trầm.

“Nếu thật sự có người ở trong kho hàng, thì sau khi chúng ta đi là ngay lập tức cô ta đã xuất hiện rồi”

“Ban nãy chúng ta đứng ngoài cửa chờ lâu như vậy, nếu như bên trong có người, không lý nào một chút động tĩnh cũng không có.”

“Giám đốc Trần, chắc là do ông nghĩ nhiều rồi!”

Ánh mắt Giám đốc Trần vẫn đang tìm kiếm, nhưng trong kho hàng một chút thay đổi cũng không có, ông ta chỉ có thể cứ vậy cho qua “Chỉ mong là vậy!”

Lần này, ông thật sự tắt đèn đóng cửa, chỉ là trước khi đi ông còn cố tình thay đổi mật khẩu, đề phòng bất trắc.

Ông nghĩ, nếu giác quan thứ sáu của ông ta chính xác, trong kho có người, mật khẩu mới này vừa hay có thể nhốt người đó lại.

Nếu không có ai, lỡ sau này có người muốn dùng mật khẩu cũ để vào trong, cũng không vào được!

Giai Tịnh nghe thấy thông báo đổi mật khẩu thành công, lạnh lùng nhếch khóe môi, không ngờ tên này còn rất cảnh giác.

Đáng tiếc cánh cửa này, đối với cô mà nói như không tồn tại vậy.

Bất luận là đổi thành mật khẩu gì cũng như nhau.

Trên đời này không có hệ thống nào mà cô không phá giải được, chỉ là một cánh cửa, làm sao có thể nhốt được cô?

Giai Tịnh nhẹ nhàng từ xà ngang bước xuống, dạo một vòng quanh kho, cô phát hiện, ở một chỗ không mấy gì bắt mắt trong kho hàng còn chất không ít vải kém chất lượng, có lẽ là dùng để sản xuất ra lô hàng mới kém chất lượng kia.

Ánh mắt cô tối sầm lại, xâm nhập vào hệ thống giám sát của công ty, thấy bên ngoài không có ai, lúc này mới mở cửa rời khỏi.

Tư Thần Xuyên ở bên ngoài chờ bốn mươi phút, thấy dáng người quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện, liền nhanh chóng tiến lên, ôm cô gái vào trong lòng “Việc giải quyết xong chưa?”

“Ừm.”

“Anh đưa em về nhà.” Tư Thần Xuyên thấy không còn sớm nữa, lái xe đưa cô đến khu biệt thự bỉ ngạn.

Dì Lan đang nghịch hoa cỏ ở trong hoa viên, thấy thiếu gia nhà họ Tư tự mình lái xe đưa tiểu thư nhà mình về, vội vàng mời anh ấy vào trong ngồi một lát.

Tư Thần Xuyên cũng không từ chối, nắm tay Giai Tịnh đi vào trong.

Lê Thư Kỳ vốn đang chơi đàn piano để làm cha mẹ vui, nghe người hầu báo Tư Thần Xuyên tới, Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì vội vàng xuống lầu nghênh đón.

Lê Thư Kỳ kiềm chế sự nóng lòng muốn gặp Tư Thần Xuyên trong lòng, liền chạy vào phòng ngủ sửa soạn một phen, sau đó nói gì đó với người hầu Tiểu Ly, lúc này mới đi xuống lầu.

“A Xuyên à, tối qua Tịnh Tịnh ở chỗ của con, không gây phiền phức gì cho con chứ?” Lê Cẩm Hòa cười ha hả khách sáo nói.

“Không có.” Tư Thần Xuyên ôn nhu nhìn Giai Tịnh một cái “Ngược lại là chúng con thích tìm cô ấy, gây phiền phức cho cô ấy.”

Tống Giai Kì nhìn thấy bọn họ tương tác như vậy, không nhịn cười được “Cơ thể lão gia tử khá hơn chưa?”

Tư Thần Xuyên lễ phép trả lời “Ông nói nhìn thấy Tịnh Tịnh, bệnh đã khỏi hơn phân nửa rồi.”

“Ha ha ha…” Lê Cẩm Hòa không ngờ tới ông thông gia lại vừa ý với đứa con gái nhà mình như vậy, cực kỳ vui vẻ.

“Gần đây Tịnh Tịnh thường xuyên chạy đến công ty, thời gian bọn ta thấy nó còn không nhiều bằng con, cứ luôn sợ nó ăn không đủ no, quá vất vả…”

Tống Giai Kì vừa dứt lời, Tư Thần Xuyên liền cam đoan nói “Bác trai và bác gái cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Ánh mắt của anh vẫn luôn lộ rõ vẻ cưng chiều.

Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì liếc nhau một cái, đều nhìn ra được, tiểu tử này thật sự thích Tịnh Tịnh, thích đến tận xương tủy!

Lúc này, Lê Thư Kỳ trang điểm tỉ mỉ đi xuống lầu, nở nụ cười tiêu chuẩn của một mỹ nữ, vừa nhiệt tình vừa chân thành nói một tiếng “Hi, chị, anh rể, hai người về rồi sao?”

Mỗi một động tác lúc cô bước xuống lầu đều kèm theo sự tao nhã và cao quý, giống như là cố ý luyện tập qua, chuẩn đến mức không thể bắt bẻ được.

Nhìn thấy nét đẹp được dạy dỗ đàng hoàng của cô, Tống Giai Kì vẫn hài lòng, ít ra không uổng công nuôi dưỡng mấy năm nay, đặc biệt là tiếng “anh rể” kia của cô, nghe ra được, cô là người có chừng mực, sẽ không vì lúc trước mình và A Xuyên có hôn ước, liền muốn thay thế Tịnh Tịnh, bước vào nhà họ Tư...

Giai Tịnh nhận ra lớp trang điểm nhạt trên mặt Lê Thư Kỳ, thản nhiên đáp một tiếng ừm.

Nhưng ánh mắt Tư Thần Xuyên vẫn luôn nhìn Giai Tịnh, mang theo một sư cưng chiều “Sáng mai chúng ta cùng nhau đi ăn ở ngoài?”

“Em muốn ăn ở nhà.”

“Anh muốn ở cùng em.”

Lê Cẩm Hòa vừa nghe, cái này còn không đơn giản sao?

“Ngày mai ta bảo nhà bếp làm bữa sáng nhiều thêm chút, A Xuyên, con tới ăn cùng Tịnh Tịnh đi, ăn xong rồi hẵn đi làm!”

Tư Thần Xuyên vừa nghe xong, cảm thấy vui mừng “Cám ơn bác trai.”

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, chúng ta đều là người một nhà!” Lê Cẩm Hòa cười ha hả “Con thích ăn món gì?”

“Con ăn gì cũng được.” Tư Thần Xuyên cưng chiều nhìn Giai Tịnh một cái “Tịnh Tịnh ăn cái gì, con liền ăn cái đó.”

Lê Thư Kỳ ở bên cạnh bị ngó lơ, trong lòng vừa ghen ghét vừa xấu hổ.

Lúc này Tiểu Ly canh chuẩn thời cơ, bưng một ly nước chanh tới “Thư Kỳ tiểu thư, đây là nước của cô.”

Vừa rồi cô đã bưng cho Tư Thần Xuyên và Giai Tịnh một ly nước, cho nên lúc này bưng cho Lê Thư Kỳ một ly, mọi người đều không cảm thấy có gì lạ.

Nhưng cô cố ý vấp vào chân ghế, nước trong tay cô lập tức đổ về hướng của Lê Thư Kỳ.

Thật trùng hợp, đổ lên trước ngực của Lê Thư Kỳ.

Lê Thư Kỳ vốn dĩ đang mặc một bộ váy ngủ bằng lụa, lúc này phía trước ướt hơn phân nửa, lộ ra những đường cong quyến rũ.

“Xin lỗi Thư Kỳ tiểu thư, tôi không cố ý đâu ạ!” Tiểu Ly cực kỳ áy náy, vội vàng rút khăn giấy ra lau cho Lê Thư Kỳ.

“Không sao đâu, không cần phải gấp gáp, tôi tự mình làm là được rồi.” Lê Thư Kỳ thể hiện ra bộ mặt hiểu chuyện của mình.

Nhưng ánh mắt Tư Thần Xuyên, không hề hướng về phía cô dù chỉ một giây.

“Thư Kỳ tiểu thư, đều là tôi không tốt, hại áo của cô bị ướt rồi!” Hai chữ cuối cùng, Tiểu Ly còn cố ý nhấn mạnh.

Nhưng tầm mắt Tư Thần Xuyên từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người Giai Tịnh, không biết anh ta tựa vào tai Giai Tịnh nói cái gì, Giai Tịnh buồn bực nhìn anh một cái, Tư Thần Xuyên ngược lại nở nụ cười thâm sâu, hai người thoạt nhìn trông giống như đang tán tỉnh nhau vậy.

“Kỳ Kỳ, con đi thay đồ đi.” Tống Giai Kì nhẹ giọng nói.

“Thật ngại quá, chị, anh rể, vậy em lên lầu thay đồ trước, lát nữa mới xuống tiếp hai người.”

Bất luận cô thể hiện ra sự lễ phép như thế nào, ánh mắt Tư Thần Xuyên, một giây cũng không dừng lại trên người cô.

Ngay khi cô lên lầu, Lê Thư Kỳ nghe thấy Tống Giai Kì bất ngờ hỏi: “Tịnh Tịnh, sợi lắc tay này của con mới mua sao? Trước kia chưa từng thấy con đeo qua…”

“Anh ấy tặng.”

Chỉ với ba chữ đơn giản, lại làm cho bước chân của Lê Thư Kỳ dừng lại, xém chút nữa đã bị đóng chặt!

“A Xuyên tặng sao?” Tống Giai Kì vội vàng nhìn: “Kiểu dáng này đẹp quá! Hình như xưa giờ chưa từng thấy trên thị trường…”

“Là anh ấy thiết kế.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.