Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá vào trong bụi

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Ân Phán Hy nghẹn ngào nói tiếp “Chú út nói tôi và mẹ tôi không biết quản lý công ty, cướp quyền quản lý công ty từ tay chúng tôi đi, sau đó lại tìm cách cắt giảm lượng tài sản trên tay của chúng tôi, cuối cùng còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà.”

Ân Phán Hy nghẹn ngào “Vốn dĩ mẹ tôi còn đứng tên mấy căn nhà, bây giờ đều mất hết rồi…”

“Những người khác không nói gì sao?” Giai Tịnh nhẹ giọng hỏi.

“Trước kia trong nhà là do ông làm chủ, sau khi ông qua đời, không lâu sau bà cũng nhắm mắt xuôi tay. Vốn dĩ công ty là do ba tôi quản lý, sau khi ba mất, tất cả mọi người đều nghe theo chú út.”

Không ai đứng ra nói giúp cho hai mẹ con họ cả.

Có một số họ hàng thuộc thế hệ trước khuyên các cô nghĩ thoáng chút, phải biết cúi mình, dù sao thì dưới sự che chở của nhà họ Ân, kiếm bữa cơm ăn quá đơn giản rồi.

Nhưng nếu cô muốn đối đầu với nhà họ Ân, kết cuộc nhất định sẽ rất thảm!

“Nhưng tôi thì lại không muốn cúi đầu khuất phục, bọn họ ép người quá đáng.”

Bình thường cậu mợ ăn hiếp các cô thì thôi đi, về sau ngay cả mấy đứa em họ cũng dám cưỡi lên đầu các cô để giương oai, cho dù sau này, cô và mẹ chuyển đến nhà trọ, mấy đứa em họ thỉnh thoảng vẫn sẽ đến tìm các cô để gây sự.

Giống như một trò tiêu khiển của họ vậy, xem đó như một chuyện rất thú vị.

“Hôm nay người đổ rác vào mộ phần, không cần nói, nhất định là do đứa em họ làm!”

Ân Phán Hy tức tối “Năm ngoái chính là như vậy, cô ta dẫn theo mấy tên vệ sĩ, đá hết toàn bộ tế phẩm của ba tôi, còn đổ rác lên đó, nói rất nhiều lời bất kính, mẹ tôi tức giận tranh cãi với nó, kết quả bị đám vệ sĩ đả thương, chết rồi…”

Ân Phán Hy nói đến đây, hình như là nhớ đến cái gì đó “Năm ngoái cũng là lúc này... Giai tổng, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”

Giai Tịnh đoán được gì đó, ngước mắt lên “Đương nhiên là được.”

Ân Phán Hy vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ, nhưng đợi cả một hồi lâu, đều không có ai nghe máy.

Trong lòng cô hoảng hốt, luôn có một dự cảm không lành.

Đúng lúc này, Hạ Vĩnh Trác gõ cửa phòng “Giai tổng, gần đây có một công ty nội y bán rất chạy, muốn chúng ta giúp họ gia công, trước mắt thì dây chuyền sản xuất của bọn họ không sản xuất ra được nhiều sản phẩm như vậy... Giá cả mà họ đề ra rất hấp dẫn, quản lý của họ muốn hẹn cô đến quán cà phê ven sông để gặp mặt, đại khái là vào khoảng một tiếng sau, cô xem bên cô thế nào…”

Ân Phán Hy lại gọi thêm hai cuộc điện thoại, vẫn không có ai nghe máy, cô vô cùng sốt ruột “Giai tổng, tôi có thể xin nghỉ không? Tôi muốn đến núi Lan Đình coi thử xem sao…”

Mộ của cha cô, nằm ngay trên đỉnh núi Lan Đình.

Quán cà phê ven sông cách đó cũng chỉ tầm mười phút.

“Vừa lúc thuận đường.” Giai Tịnh nhìn Hạ Vĩnh Trác một cái “Đi chuẩn bị xe đi.”

Gần đây đều là do Tư Thần Xuyên đưa đón cô, cô không có xe riêng, nhưng công ty còn có hai chiếc xe dự phòng có thể dùng.

Nhưng họ lại không biết, sau khi bọn họ rời khỏi, có một bàn tay cầm lấy bản thảo thiết kế trên bàn làm việc đi...

Dọc đường, Ân Phán Hy không ngừng gọi điện cho mẹ mình, càng không có ai nghe máy, trong lòng cô càng sốt ruột.

Khó khăn lắm mới đến được đỉnh núi Lan Đình, từ xa, Ân Phán Hy đã thấy một đống người vây quanh mẹ cô Lý Ngọc Xuân, còn có một người đứng bên cạnh để xem kịch hay, chính là em họ của cô Ân Thiểm!

Lúc này Ân Thiểm mở miệng ngon ngọt nói “Cô à, cô xem chú đã mất nhiều năm như vậy rồi, cô ở một thân một mình, cuộc sống khổ sở biết bao... May là trong lòng cháu còn nhớ đến cô, cô xem xem, tên vệ sĩ này của con cũng gần bằng tuổi của chú, chi bằng cô chịu khó sống cùng với ông ta đi? Vừa hay đang ở trước mộ của chú, để chú chứng giám cho…”

Cô gái đang nói chuyện ước chừng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc một chiếc váy đắt tiền, mấy món trang sức lặt vặt trên người cô làm tăng thêm vẻ quý phái, chiếc kẹp tóc được làm từ kim cương kéo mái tóc vàng của cô ra sau gáy, phía sau xõa ra mái tóc xoăn dài mềm mại, tràn đầy sức trẻ, trông có vẻ rất xa hoa cao quý.

“Ân Thiểm! Cô nói như vậy có còn là người không hả?! Lúc chú của cô còn sống đối xử với gia đình các cô tốt đến mức nào? Cô không biết sao? Cô không sợ chú của cô hóa thành ác quỷ đến tìm cô sao?”

Lý Ngọc Xuân tuy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối phương người đông thế mạnh, cô biết rõ hoàn cảnh của mình hơn ai hết.

“Cô không nói con cũng quên mất, lúc chú còn sống, rất là được ông yêu thích, lúc đó cả nhà cô đè đầu cưỡi cổ tụi con, còn bây giờ, thời thế đã thay đổi…”

Ân Thiểm nói đến đây, vừa quý phái vừa lười nhác nhìn vệ sĩ một cái “A Hùng, ông còn đứng đó làm gì? Còn không lên chăm sóc tốt cho cô của tôi, cũng để cho chú nhìn xem, vợ của ông ta cũng có người chăm sóc, tôi tin rằng ông ta ở dưới đó sẽ cảm thấy rất vui mừng.”

Tên vệ sĩ tên A Hùng lùn nhưng rất cường tráng, khoảng 40 tuổi, cặp mắt tỏ ra thèm thuồng.

Lý Ngọc Xuân sống an nhàn cả nửa đời người, khuôn mặt kia được chăm sóc cực kỳ tốt, trên người còn tỏa ra khí chất của một quý phu nhân, cho dù đã chuyển đến ở trọ, nhưng sự cao quý và tao nhã trên người bà vẫn không giảm đi chút nào, ngoại trừ quần áo hơi cũ xíu, nhưng khí chất vẫn ở đó, làm A Hùng động lòng không thôi.

“A Hùng nghèo thì đúng là hơi nghèo tý, tuy không thể so với chú của năm đó, nhưng để bắt cặp với cô của hiện tại, dư sức.”

Ân Thiểm nhìn A Hùng từng bước tiến về phía Lý Ngọc Xuân, nở nụ cười khi xem một màn kịch hay “Cô à, cô cứ từ từ hưởng thụ đi, A Hùng rất có sức lực, sẽ làm cô thoải mái thôi.”

Lý Ngọc Xuân chỉ vào bia mộ nói “Hôm nay, nếu cô dám để người của cô đụng vào tôi một cái, tôi liền đụng đầu chết ở ngay đây! Để tôi xem sau này cô ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông của nhà họ Ân! Ăn nói thế nào với các trưởng bối!”

Ân Thiểm nghe vậy, cười khẽ một tiếng “Sao? Chú đã chết lâu vậy rồi, cô vẫn muốn thủ thân như ngọc vì ông ta sao? Liệt tổ liệt tông đã nằm trong quan tài lâu vậy rồi, bọn họ có thể bật nắp quan tài lên để lo chuyện của bà sao? Còn về các trưởng bối, ai dám quản hai mẹ con các người?”

“Tiện nhân!” Lúc này, Ân Phán Hy đột nhiên xông tới trước mặt cô, giơ tay muốn tát Ân Thiểm một cái.

Nhưng đã bị tên vệ sĩ tinh mắt mau chóng ngăn lại, còn đẩy Ân Phán Hy xuống đất.

Ân Phán Hy ngã xuống, khuỷu tay bị xây xát chảy máu.

“Hy Hy, sao con lại tới đây?” Lý Ngọc Xuân vội vàng nói “Mau đi đi, đừng lo cho mẹ nữa.”

Ân Phán Hy tức giận liếc cô gái kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt kia “Bồn cầu nhà người ta đều đem phân thải vào miệng của cô à? Sao miệng cô lại hôi thối vậy! Đám chó đi bên cạnh cô cũng không biết lấy bàn chải chải cho cô sao?”

“Ân Phán Hy!” Ân Thiểm nhìn thấy cô, vừa tức giận lại vừa tươi cười “Cô đến thật đúng lúc, A Lực, không phải anh thích cô ta lâu lắm rồi sao? Hôm nay anh và A Hùng hãy cùng nhau chăm sóc hai mẹ con họ cho thật tốt.”

Ân Phán Hy bị chọc tức không hề nhẹ “Cô dám động vào chúng tôi thử xem?”

“Tôi cứ động đến cô đấy thì sao? Chẳng lẽ, chú còn có thể bò từ trong đất ra, thay hai mẹ con các người ra mặt sao?” Ân Thiểm nhướng mày đắc ý “Động thủ đi.”

A Hùng đi qua đầu tiên, muốn cởi quần áo trên người Lý Ngọc Xuân ra, Lý Ngọc Xuân sợ tới mức hét lên thất thanh.

“Buông ra, buông mẹ tôi ra!” Ân Phán Hy muốn đến cứu mẹ của mình, nhưng lại bị A Lực túm lấy chân cô, kéo về phía bụi cỏ bên cạnh “Khốn kiếp, anh thả tôi ra.”

Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay của A Lực, không chờ A Lực kịp phản ứng, không hiểu sao tự nhiên lại bị người ta đá vào trong bụi cỏ.

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.