Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gián điệp chỗ nào cũng có

Phiên bản Dịch · 3707 chữ

Nhà trọ Tấn Giang là một nơi yên tĩnh, có phòng ốc sạch sẽ, nước nóng đầy đủ, chăn ấm đệm êm. Một ngày mệt mỏi đã qua, Lôi Lôi nằm ở trên giường nhìn ánh đèn chập chờn, tâm tình rất tốt. Giang hồ rộng lớn, mấy ngày nay nàng đã được mục sở thị. Tình cảm với Tiểu bạch cũng có tiến triển với lại không có mĩ nhân ca ca đến bắt nàng đi trộm đồ. Những tháng ngày này nàng sống thật thoải mái.

Đang nghĩ ngợi, tiểu nhị lại tới gõ cửa: “ Cô nương, thứ người dặn dò tiểu nhân đã mua được rồi”

Lôi Lôi không hiểu: “ Ta dặn dò mua gì cơ?”

Tiểu nhị cười nói: "Cô nương không nhớ sao? Tiểu nhân lật đật chạy khắp thị trấn mới mua được cho người, người xem trời cũng tối rồi."

Lôi Lôi bắt đầu cảm thấy không đúng, nghĩ Tiêu Bạch cùng Tần Lưu Phong bọn họ đều ở sát vách không xa, liền đứng dậy mở cửa muốn hỏi rõ ràng, đã thấy tiểu nhị dẫn theo một người đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy người này, Lôi Lôi hồn phách bay lên trời, bất chấp tất cả, cuống quít túm lấy hắn kéo vào phòng.

Thượng Quan Thu Nguyệt xoay người lại: "Đi xuống đi."

“Cô nương thoả mãn là tốt rồi, nếu còn có chuyện gì, xin cứ việc phân phó tiểu nhân đi làm." Tiểu nhị cung kính mà khom lưng lui ra.

May mà mùa đông trời nhanh tối, Tiểu bạch bọn họ cũng đã nghỉ ngơi, thêm vào đó phòng của quán trọ cách âm hiệu quả. Lôi Lôi tạm yên tâm, đóng kín cửa, thấp giọng oán giận: "Sao ca lại tới đây?"

Thượng Quan Thu Nguyệt cau mày: "Làm sao? Không muốn gặp ca ca?"

Lôi Lôi lập tức giả cười: "Đương nhiên không phải, muội rất nhớ ca ca. Chính là không nghĩ tới ca cũng sẽ theo đến đây"

Thượng Quan Thu Nguyệt mặt giãn ra: "Nhớ ta?"

Lôi Lôi kéo hắn ngồi xuống, lấy lòng hắn bằng một chén trà nóng: "Đúng vậy a, đã trễ thế này, ca tới làm cái gì?"

Một cái tay ôm nàng vào ngực, Thượng Quan Thu Nguyệt thân thiết nói: "Ca ca cũng rất nhớ muội, cho nên mới tới ."

Đại ca, cũng chỉ có ngươi mới có thể coi những lời nói buồn nôn như thế là chuyện đương nhiên. Lôi Lôi vô cùng không thoải mái ngồi ở trên đùi hắn. Ánh nến hắt lên gương mặt hoàn mĩ của hắn khiến hắn không giống phàm nhân. Khoảng cách giữa hai người rất gần.Hương thơm quen thuộc trên người hắn khiến lòng nàng rung động. Nàng không khỏi âm thầm kêu khổ, cười đến quái lạ: “ Ca, muội bao nhiêu tuổi rồi?”

Thượng Quan Thu Nguyệt ánh mắt lấp loé: "19."

So với thực tế chỉ nhỏ hơn một tuổi. Không kém nhiều. Lôi Lôi lại hỏi: “ Còn ca ca?”

Thượng Quan Thu Nguyệt không hiểu: "26."

Lôi Lôi nhìn tư thế hai người : "Vậy chúng ta như vậy. . . . . . Có phải là không hay lắm?" Làm gì có chuyện muội muội 19 tuổi vẫn ngồi ở trên trên đùi ca ca 26 tuổi?

Thượng Quan Thu Nguyệt hiểu được, nở nụ cười, ngữ khí cũng không quan tâm: "Ca ca của mình, sợ cái gì, cho muội khinh bạc còn không tốt sao?"

Lợi dụng thân phận chiếm tiện nghi, chiêu này hình như là lão nương đã sài qua. Lôi Lôi không dám cãi lại người này, liền thuận theo tự nhiên nằm nhoài trong lồng ngực của hắn, trong lòng thở dài Tiểu Xuân Hoa, ta mượn thân phận ngươi ăn đậu hũ của ca ca thực sự không hay ho gì. Ngươi cùng vị yêu nghiệt ca ca này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ám muội. Không thể chấp nhận nổi.

" Tên tiểu nhị kia là người của ca ca?"

"Là người của chúng ta." Sửa lại

Đúng rồi, huynh muội hai người là tổ hợp đại ma đầu. Sau khi biết, Lôi Lôi có chút kinh hãi. Xem ra người của Thiên Nguyệt động ở khắp mọi nơi: “ Những quán trọ, trạm dịch đều là bọn họ sớm an bài. Không phải người của bọn họ sao?”

Thượng Quan Thu Nguyệt cười đến quái lạ: "Đương nhiên, chưởng quỹ là người bọn hắn ."

"Thế những người khác. . . . . ."

"Giết."

Một câu nói nhẹ nhàng khiến Lôi Lôi sợ đến suýt chút nữa rơi khỏi lòng hắn: Toàn bộ, tất cả đều bị giết chết?”

Thượng Quan Thu Nguyệt đỡ lấy nàng, cưng chiều mà: "Ta vốn chỉ muốn xác định liệu bọn ngươi có phải đi đường này hay không nhưng tên chưởng quỹ đó lại không chịu nói. Vì lẽ đó ta liền giết một tên người làm trước mặt hắn. Hắn không chịu nói, ta giết thêm một người. Sau khi ta giết xong , hắn đã chịu nói." Giải thích xong xuôi, hắn cảm thấy rất tiếc hận: "Sớm muộn đều phải nói, hắn một mực không nghĩ ra đạo lý này. Tự dưng làm mất đi mấy tên người làm, ngươi nói hắn ngốc hay không?"

Bản thân mình giết người mà còn đổ lỗi lên đầu người khác. Mỹ nhân ca ca, trình độ biến thái của ngươi ta sánh không kịp. Lôi Lôi dở khóc dở cười, lúc này nàng mới sâu sắc cảm nhận được, mạng người đối với người này chỉ là con kiến.

Bây giờ tất cả tiểu nhị của nhà trọ đều là người của Thiên Nguyệt động. Nàng nơm nớp lo sợ: " Ca muốn ra tay ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt hỏi ngược lại: " Muội sợ ta xuống tay với bọn họ?"

Lôi Lôi kinh hãi, vội vàng lắc đầu: "Không phải."

" Nếu dễ dàng như vậy, ta còn phải chờ tới bây giờ sao?" Thượng Quan Thu Nguyệt cười, "Chỉ có tên tiểu nhị kia là người của ta, những khác đều là mới tuyển vào. Nếu dùng toàn bộ người của ta, ngươi cho rằng Tần Lưu Phong bọn họ sẽ không nhìn ra ?"

Lôi Lôi thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Quan Thu Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên cằm của nàng: "Nói thật cho ca ca, bọn họ đúng là đi thành Dạ Đàm?"

Một ten ma đầu giết người không chớp mắt , nếu nói dối trước mặt hắn sẽ có kết cục gì?. Lôi Lôi mồ hôi lạnh thấm ra, không dám ỷ vào thân phận mình mạo hiểm, liền cố ý ôm hắn làm nũng thăm dò: "Chúng ta muốn đi đâu , ca không phải đã sớm biết sao!"

Thượng Quan Thu Nguyệt quả nhiên buông nàng ra, thở dài: "Còn tưởng rằng muội chỉ lo giúp bọn họ, không nghe lời ca ca."

"Làm sao có thể, " Lôi Lôi miễn cưỡng nở một nụ cười. Xem ra người này đã sớm biết kế hoạch của Tiểu Thái Bình. Dọc theo con đường này còn không biết sẽ có bao nhiêu gian tế của Thiên Nguyệt động đây. Nếu hắn đã biết thì cũng không cần giấu giếm nữa. “ Tối ngày mùng 1 Tết sẽ bán đấu giá Quả Trường Sinh tại Bích Thủy thành. Có lẽ đến thời điểm đó bọn họ sẽ hành động. Ca ca tốt nhất không nên vào thành.”

Thượng Quan Thu Nguyệt gật đầu: "Ta sẽ không đến Bích Thủy thành."

Đến thời điểm Tiểu Thái Bình triệu tập người của tam đại môn phái, thành Bích Thủy sẽ bị giới nghiêm. Nếu mĩ nhân ca ca cùng bọn họ giao chiến, ta còn thực sự không biết nên giúp ai đây! Lôi Lôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Hay là Quả Trường Sinh chúng ta không cần nữa . . . . . ."

Thượng Quan Thu Nguyệt ngắt nàng: "Quả Trường Sinh ta đương nhiên sẽ phải lấy được” Ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mặt nàng, hắn ôn nhu: " Đồng ý thay ngươi lấy đồ vật sao có thể nào từ bỏ. Chỉ có ca ca mới có thể chân chính tốt với ngươi, có hiểu hay không?"

Nhìn xem, lại buồn nôn rồi ! Nhưng phần tâm ý này Lôi Lôi vẫn là cảm kích, khuyên hắn: "Nhưng Quả Trường Sinh trên tay kẻ kia thật hay giả còn chưa chắc chắn. Đến thời điểm đó, Hà minh chủ sẽ triệu tập nhân thủ, toàn bộ thành Bích Thủy giới nghiêm. Ca ca không đáng đi mạo hiểm."

"Là thật, ta đi lấy. Là giả , ta liền xem trò vui, " Thượng Quan Thu Nguyệt cười, "Ai nói ta muốn đến thành Bích Thủy ."

Lôi Lôi ngớ ra.

Thượng Quan Thu Nguyệt đẩy ra nàng, đứng dậy: "Hà Thái Bình có kế sách, người khác sẽ không có đối sách sao? Mọi việc đều có thể thay đổi, muội nên nhớ kỹ câu nói này."

Lôi Lôi không hiểu lắm.

Thượng Quan Thu Nguyệt trên dưới đánh giá nàng.

Lôi Lôi càng kỳ quái: "Nhìn cái gì?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ngoại trừ ca ca, muội cũng thường thường khinh bạc người khác?"

Lôi Lôi chăm chú suy nghĩ một chút: "Không có."

Thượng Quan Thu Nguyệt cười không nói.

Lông mày dài như mực vẽ . Đuôi mắt hơi cong lên, mang theo vài phần thiên nhiên mị thái. Sống mũi thẳng nhưng có chút thanh tú. Chỉ có đôi môi mỏng hay nhếch lên, tượng trưng cho quả cảm quyết đoán, làm cho cả khuôn mặt lúc không cười uy nghiêm khiếp người. Có thể nhìn ra người này cao cao tại thượng, nắm trong tay quyền sinh quyền sát rất nhiều người. Hắn là một tên ma đầu ngông cuồng vô lối

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Lôi Lôi kinh hoàn hồn: "Ai?"

"Ngươi. . . . . . có chuyện?" Tiếng Tiêu Bạch vang lên

Nghĩ vừa mới thanh âm nói chuyện của hai người quá lớn, Lôi Lôi hối hận không thôi. Chợt liếc nhìn thấy Thượng Quan Thu Nguyệt tựa như muốn nói chuyện, nàng sợ hãi lập tức đưa tay che miệng của hắn: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngươi thức dậy làm gì?"

Tiêu Bạch giống như đang chần chờ: "Ngươi giống như đang cùng ai nói chuyện?"

Lôi Lôi vội hỏi: "Không có . Vừa nãy tiểu nhị đến rồi đi."

Hắn không nghe được rõ ràng nên cũng tin : "Có việc gì liền gọi chúng ta."

Lôi Lôi liên tục đáp ứng, mãi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Quan Thu Nguyệt lấy tay nàng ra khỏi miệng: "Muốn giết chết ca ca sao?"

Lôi Lôi gấp gáp: " Ca ca đi nhanh đi, đừng để cho hắn phát hiện!"

Thượng Quan Thu Nguyệt ngoẹo cổ nhìn nàng: "Đã trễ thế này, ca ca đi đâu bây giờ, không bằng để ta ở lại nơi này ."

Xuân Hoa là muội muội của ngươi. Lão nương không phải. Muốn ăn nằm trong sáng với nhà ngươi không bằng giết ta đi. Lôi Lôi trừng mắt đẩy hắn: “ Không được. Mau đi đi”

Nghĩ đến những người làm bị hắn giết chết kia, Lôi Lôi đêm đó ngủ không yên ổn. Trong mộng mơ thấy bị mấy người đã chết máu me be bét đuổi theo, kêu to" Huynh nợ muội trả. Tiểu Ma Đầu trả mạng cho ta" Ác mộng vừa dứt thì cũng là lúc hừng đông. Bởi vậy ngày hôm sau đi ra, tinh thần nàng có chút mệt mỏi, nằm nhoài trên người Tiêu Bạch ngủ.

Thấy nàng thực sự ngủ không đủ giấc, hắn nhắc nhở mấy lần, sau không nói nữa. Hắn sợ trời lạnh nàng dễ bị cảm lạnh, lại nghĩ chỗ này cũng không để ý chuyện nam nữ liền đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Biết Tiêu Bạch một thân chính khí, Lôi Lôi cảm thấy rất an tâm, ngủ càng say giấc, không mơ thấy ác mộng nữa. Khi nàng tỉnh lại cảm thấy rất vui. Không ngờ "Tiểu Bạch" còn có thể trừ tà.

"Tiêu huynh đệ!" Màn xe bị kéo lên, Tần Lưu Phong khom lưng chui vào, thấy cảnh tượng như vậy, vô cùng bất ngờ.

Tiêu Bạch hơi có chút khó chịu, rất nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Lôi Lôi cô nương tinh thần không tốt lắm. . . . . ."

Tần Lưu Phong nhìn Lôi Lôi một chút, tựa như cười mà không phải cười: " Hẳn là thích ngủ ở đây."

Lôi Lôi kỳ thực đã tỉnh giấc từ lâu, đang ở trong lòng Tiêu Bạch chợp mắt, nghe vậy lập tức trợn mắt.

Tần Lưu Phong ngồi xuống thương lượng: "Phía trước chính là trạm dịch."

An theo kế hoạch, đến trạm dịch này bọn họ sẽ thực hiện kế sách ve sầu thoát xác. Triệu quản gia cùng Vương Từ sẽ đi thành Dạ Đàm an ủi dân để bưng mắt thiên hạ. Bên này Tần Lưu Phong cùng Tiêu Bạch lén lút đổi đường đi thành Giá Không tụ họp cùng Hà Thái Bình. Sau đó họ cùng đi thành Bích Thủy xem kẻ thần bí bán đấu giá quả Trường Sinh.

Thấy Lôi Lôi đã tỉnh, Tiêu Bạch đẩy ra nàng, nói: "Nơi đây là địa bàn phái Võ Đang, ngươi đi trạm dịch trước để chuẩn bị, ta đi tìm Lưu chưởng môn của phái Võ Đang , muốn điều bao nhiêu người?"

Tần Lưu Phong suy nghĩ một chút: " Khoảng hai trăm người. Tầm đó là đủ rồi."

Đang nói chuyện thì xe ngựa đã tiến vào trạm dịch.

Trưởng trạm tự mình dẫn người tới nghênh tiếp.Tần Lưu Phong cùng hắn chào hỏi. Hai người đi vào một gian phòng thương lượng . Những người còn lại cũng dồn dập xuống xe ngựa. Từng người theo kế hoạch hành động.

Tiêu Bạch cũng không nghỉ ngơi, mang theo Phượng Minh đao định lên ngựa đi đến phái Võ Đang.

Lôi Lôi kéo hắn: "Ngươi cứ đi như vậy. Bọn họ cho mượn người sao?"

Hắn không nói

Triệu quản gia bên cạnh hừ một tiếng: “ Có Phượng Minh đao ở đây, Ngưu Tị Tử lão đại dám không nghe lời. Đừng nói là mượn mấy người, muốn lấy đồ Tam đại môn phái đều phải đưa đến. Nhan lão tử cũng phải ngoan ngoãn nghe lời."

(Ngưu Tị Tử lão đại : Trâu thở bằng mũi, và chúng thở sâu. Các học viên Đạo giáo cũng thực hành thở bằng mũi. Cho nên mới có tên gọi như vậy.)

Không trách Bách Thắng sơn trang được tụng xưng là võ lâm Bắc đấu. Không chỉ là bởi vì đao pháp lợi hại, mà còn do Phượng Minh đao có thể điều binh khiển tướng. Nếu Phượng Minh đao tâm pháp bị hủy. . . . . .

Nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, Lôi Lôi trăm mối lo. Nghĩ đến Thượng Quan Thu Nguyệt tối hôm qua , trong lòng không khỏi loạn tung tùng phèo. Lần này hành động vốn không phải nhằm vào Thượng Quan Thu Nguyệt, nhưng Thạch tiên sinh kia muốn bán đấu giá quả Trường Sinh ở thành Bích Thủy, Thượng Quan Thu Nguyệt lại nói không cần đến thành Bích Thủy , là có ý gì?

Lẽ nào sự tình có biến?

Lôi Lôi càng thêm bất an, ngẫm lại cảm thấy không có khả năng lắm. Lần này hành động không gạt được Thượng Quan Thu Nguyệt. Cũng không phải là chỗ nào mạng lưới tin tức của Thiên Nguyệt động động đều lợi hại như vậy , lừa gạt người khác thừa sức. Huống hồ giờ khắc này trên giang hồ đang lan truyền tin tức Hà Thái Bình còn đang ở Bát Tiên phủ điều tra chuyện Bốc lão tiên sinh . Thạch tiên sinh sao lại biết hắn thật ra không đi thành Giá Không.

Đi được tới đâu hay tới đó đi, nàng không nghĩ nhiều nữa, qua chỗ Ôn Hương cùng đám người nói chuyện.

Tiêu Bạch rất mau trở lại , mang theo hơn 200 đệ tử Võ Đang , đều là hộ tống Triệu quản gia và tùy tùng đi thành Dạ Đàm an ủi dân. Đoàn người buổi trưa xuất phát, lại không biết nhân vật trọng yếu vẫn chưa lên xe. Khoảng chừng sau một canh giờ, lại có 3 chiếc xe ngựa trông không hề bắt mắt chút nào đi đến trạm dịch, hướng đến thành Tấn Giang. Nhưng xe đó lại là thủ hạ của Tần Lưu Phong mang đến. Bọn họ vừa mới đi, mọi người lên 3 chiếc xe ngựa hướng đến thành Giá Không.

Tần Lưu Phong làm việc quả nhiên chặt chẽ, Lôi Lôi không nhịn được than thở, như vậy nếu có kẻ theo dõi cũng sẽ mất dấu.

Âm thầm chạy xa như vậy, moi người hầu như là đi cả ngày lẫn đêm, trừ lúc thay ngựa ở trạm dịch mới có thể nghỉ ngơi một lúc. Nhà trọ ở cũng nhỏ. Ôn Hương luyện võ từ nhỏ nàng ta thích nghi được. Lãnh Túy tính cách nam nhi, quen chay lung tung rồi, nên nàng ta vẫn khỏe mạnh như thường. Duy chỉ có Lôi Lôi thấy khổ. Cả người nàng xương cốt đều rã rời, lại còn bị Tần Lưu Phong trêu đùa, cũng không còn tâm tình để đấu võ mồm với hắn. Tình trạng như vậy vẫn duy trì cho đến lúc hội ngộ với Hà Thái Bình ở thành Giá Không.

Tại nhà trọ Tấn Giang thành Giá Không

Hà Thái Bình kĩ lưỡng hỏi qua tình hình, nói: "Ta cùng với Bốc nhị tiên sinh thương lượng qua. Hắn sẽ nói với bên ngoài là ta còn ở Bát Tiên phủ. Bây giờ chỉ còn hơn nửa tháng là đến Tết. Không tính quá sớm cũng không quá trễ, ta hôm qua đã âm thầm điều động cao thủ hai phái Đông Sơn -Nam Hải. Bọn họ sẽ đúng hạn đến thành Bích Thủy”

Nói xong, hắn ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Ôn Hương: "Hiếm thấy Ôn cô nương biết đạo lý lấy đại cục làm trọng , mong có thể thông cảm Hà mỗ."

Ôn Đình nhận được tin tức quả Trường Sinh sẽ được đấu giá tại thành Bích Thủy nhưng chậm chạp không chịu báo cáo, đủ thấy hắn có toan tính. Bây giờ Hà Thái Bình trong bóng tối điều binh, duy độc không cho phái Tây Sa tham dự, hiển nhiên cũng là không yên tâm về Ôn Đình. Lôi Lôi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ là Ôn Hương lo lắng, Lãnh Ảnh chết, hiềm khích của Ôn Đình quá lớn.

Mi mắt của Ôn Hương rũ xuống, thấp giọng: “ Phụ thân có chỗ không phải, nhưng nếu nói hắn hại Lãnh bá phụ, tuyệt đối là không thể. Mong Hà minh chủ tra cho rõ”

Hà Thái Bình mỉm cười: "Yên tâm."

Tần Lưu Phong nói: "Trên đường đến đây hình như có người theo dõi, sợ là có liên quan đến Thiên Nguyệt động hoặc Truyền Kỳ cốc. Ta nghĩ bọn họ đối với Quả Trường Sinh cũng có ý đồ."

Lôi Lôi trong lòng hơi động, biết là người của Thượng Quan Thu Nguyệt

Hà Thái Bình cau mày.

Tần Lưu Phong cười nói: "Chúng đã bị mất dấu”

Hà Thái Bình lúc này mới gật đầu: "Bọn họ nếu đều để mắt đến Quả Trường Sinh. Bây giờ Quả Trường Sinh lộ diện, người kia đến thời điểm chắc chắn có hành động, chúng ta cũng không thể không đề phòng."

Lôi Lôi bỗng nhiên nói: " Tin tức bán đấu giá Quả Trường Sinh đều là Thạch tiên sinh tung ra. Có thể Quả Trường Sinh vốn dĩ không ở trên tay hắn, thật hay giả, căn bản không ai biết, vạn nhất hắn là tên lừa đảo, chỉ muốn bán tin tức kiếm tiền, đem mọi người lừa gạt đi một vòng thành Bích Thủy. Như vậy chúng ta chẳng phải là đến đó vô ích sao?"

Hà Thái Bình lắc đầu: "Người này làm việc chặt chẽ, có thể tung ra nhiều tin tức như vậy mà không có để lộ tung tích, tất không phải hạng người hời hợt." Nói xong hắn lại thở dài: "Ta chỉ lo lắng việc này vốn là cái bẫy của Ma Giáo , một lòng lợi dụng Quả Trường Sinh. Danh tướng hào kiệt những người này đều đến thành Bích Thủy . Bọn họ nhân cơ hội gây xích mích họa loạn, nói không chừng Thạch tiên sinh này cũng là bọn họ dựng lên ."

Người có được quả Trường Sinh thực sự, liệu sẽ đồng ý bán đấu giá?

Tiêu Bạch nói: "Không sai. Bây giờ Quả Trường Sinh thật hay giả cũng không quan trọng , thà rằng đề phòng tại họa trước. Người này không có ác tâm thì tốt , nếu là rắp tâm hiểm ác, chúng ta cũng không thể không chuẩn bị. Huống hồ người này nếu thật sự có Quả Trường Sinh, rất có khả năng là hung thủ sát hại Bốc lão tiên sinh cướp đi Quả Trường Sinh , sau đó giá họa cho Lãnh chưởng môn, hoặc là cái chết của Lãnh chưởng môn cùng hắn có quan hệ."

Ôn Hương ánh mắt sáng ngời: " Đúng vậy, bất luận thật giả, đều nên tìm ra người này để hỏi một câu."

Lôi Lôi cũng cảm thấy có lý.

Lập tức mọi người thương nghị qua, quyết định ngày thứ hai liền lên đường đi thành Bích Thủy . Tuy rằng thời gian còn sớm, cũng không phải vội vã di chuyển , vừa vặn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, bên trong thành Bích Thủy một tin tức khác đang chờ đợi họ.

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.