Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 226

Phiên bản Dịch · 3040 chữ

Ô Lão Đại đáp:

- Vâng! Vâng!

Y đứng lên, tập tễnh đi về phía đông bắc, trốn ở đằng sau một cây tùng lớn. Đồng Mỗ nói với Hư Trúc:

- Này chú tiểu, trong ba ngày qua quả thực ngươi đã cứu mạng ta chứ không phải làm những việc ngớ ngẩn đâu. Thiên Sơn Đồng Mỗ xưa nay chưa từng cảm ơn ai, nhưng ngươi cứu ta khỏi chết, mỗ mỗ sau này thể nào cũng báo đáp.

Hư Trúc xua tay nói:

- Tiền bối võ công cao cường như thế, cần gì phải do tiểu tăng cứu? Rõ ràng là bà chỉ cốt để đùa rỡn đấy thôi.

Đồng Mỗ sầm mặt xuống nói:

- Ta bảo là ngươi cứu mạng cho ta, ấy là ngươi cứu mạng, mỗ mỗ xưa nay nói không thích ai nói ngược lại. Nội công mà mỗ mỗ luyện, chính là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công. Công phu này uy lực lớn lao vô cùng nhưng có một chuyện vô cùng bất lợi, cứ mỗi ba mươi năm, ta lại một phen phản lão hoàn đồng.

Hư Trúc ngạc nhiên:

- Phản lão hoàn đồng ư? Thế… thế thì tốt quá rồi còn gì?

Đồng Mỗ thở dài:

- Ngươi là một chú tiểu lòng dạ trung hậu, tính nết thực thà, có ơn cứu mạng cho ta, lại cùng với phái Tiêu Dao uyên nguyên cực kỳ sâu xa, nên ta cũng nói cho nghe, không có gì phải ngại. Ta từ năm sáu tuổi luyện công phu này, năm ba mươi sáu tuổi phản lão hoàn đồng một lần, phí mất ba mươi ngày trời. Đến năm sáu mươi sáu tuổi lại một lần phản lão hoàn đồng nữa, lần đó phải mất sáu mươi ngày. Năm nay ta chín mươi sáu tuổi, lại một lần phản lão hoàn đồng, thì phài mất chín mươi ngày mới có thể hồi phục công lực.

Hư Trúc mở tròn đôi mắt, lạ lùng hỏi:

- Bà nói sao? Năm nay… năm nay thí chủ chín mươi sáu tuổi rồi ư?

Đồng Mỗ đáp:

- Ta là sư tỉ của Tiêu Dao Tử sư phụ ngươi, nếu y không chết năm nay cũng chín mươi ba rồi. Ta lớn hơn y ba tuổi, không phải chín mươi sáu thì là gì?

Hư Trúc trố mắt chăm chăm nhìn hình mạo, nhan sắc của mụ, không sao tin nổi đây là một bà lão đã chín mươi sáu tuổi rồi. Đồng Mỗ nói:

- Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công vốn dĩ là một môn nội công thần kỳ của nội gia, có điều ta luyện quá sớm, mới sáu tuổi đã bắt đầu, mấy năm sau tuy uy lực đã hiển hiện nhưng thân thể ta không lớn lên được nữa, vĩnh viễn chỉ như người tám chín tuổi thôi.

Hư Trúc gật đầu nói:

- Hóa ra là thế!

Y đã từng nghe sư phụ kể rằng trên đời có những người cao lớn dị thường, bảy tám tuổi to cao bằng người lớn, có người lại thấp bé, đến già cũng chưa đầy ba thước(35.4) ấy là tại tam tiêu không điều hòa(35.5) nếu như sớm biết luyện nội công thì có thể chữa khỏi. Y bèn nói:

- Môn nội công đó của thí chủ có phải luyện về Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh không?

Đồng Mỗ ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Đúng đó! Một chú tiểu của chùa Thiếu Lâm mà cũng đã có kiến thực rộng rãi đến thế, trong thiên hạ nói phái Thiếu Lâm là võ học chi thủ, quả cũng phải.

Hư Trúc nói:

- Tiểu tăng từng nghe sư phụ nói về Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh, sở học rất là thô thiển, cũng chỉ đoán nhằng thế thôi.

Y lại hỏi tiếp:

- Thế năm nay mỗ mỗ phản lão hoàn đồng thì ra sao?

Đồng Mỗ nói:

- Sau khi phản lão hoàn đồng rồi, bao nhiêu công lực mất hết, tu luyện một ngày thì trở lại bằng năm lên bảy, hai ngày thì bằng năm lên tám, ba ngày thì bằng năm lên chín, cứ mỗi ngày bằng một năm. Mỗi ngày giờ ngọ phải uống máu tươi mới có thể luyện công được.

Ta bình sinh có một đại đối đầu, biết rõ nguồn cơn công phu ta tu luyện, tính toán đúng ngày ta phản lão hoàn đồng, ắt sẽ đi kiếm ta để gia hại. Mỗ mỗ đâu có thèm tỏ ra hèn kém, phải xuống núi Phiêu Miểu trốn tránh làn gì, nên bố trí các tì nữ, bộc phụ kế hoạch chống giữ để cho mỗ mỗ tự tu luyện.

Ai ngờ kẻ đối đầu chưa thấy đâu, bọn Ô Lão Đại đã xông lên núi. Bọn thủ hạ của ta đang tập trung tinh thần phòng ngự kẻ đại đối đầu, nếu không bọn người với chút công phu lặt vặt như An động chủ, Ô Lão Đại mà lên được núi Phiêu Miểu sao?

Khi đó ta đang luyện tới ngày thứ ba thì bị Ô Lão Đại bắt được. Trên người ta công phu chỉ bằng đứa trẻ lên chín, làm sao kháng cự được? Chỉ đành giả vờ câm điếc, để cho bọn chúng nhét vào bao đem xuống núi. Những ngày sau đó ta không có máu tươi uống nên vẫn chỉ bằng đứa bé chín tuổi mà thôi. Cái việc phản lão hoàn đồng kia thật không khác gì rắn lột da, cứ mỗi lần lột da lại lớn lên một chút, thế nhưng khi đang dở dang mà bị người ta bắt được thì cực kỳ hung hiểm.

Nếu chỉ để thêm một hai ngày, ta không có máu tươi thì không thể nào luyện công được, chân khí trong người căng tràn ra thì ắt là sẽ ô hô ai tai. Ta bảo ngươi cứu mạng cho ta ấy là hoàn toàn sự thực.

Hư Trúc nói:

- Bây giờ nữ thí chủ đã hồi phục công lực được bằng năm mười một tuổi, nếu muốn trở lại như lúc chín mươi sáu thì phải tám mươi lăm ngày nữa ư? Phải giết thêm tám mươi nhăm con hươu sao, con linh dương hay thỏ rừng?

Đồng Mỗ mỉm cười nói:

- Chú tiểu nay đã vỡ ra rồi, có một biết suy ra hai ba. Trong tám mươi lăm ngày đó, từng bước bước nào cũng nguy hiểm, công lực của ta chưa hoàn toàn khôi phục, bọn yêu ma tiểu xú Bất Bình đạo nhân, Ô Lão Đại thì đối phó thật dễ dàng, thế nhưng nếu đại đối đầu của ta nghe được tin này đến đây gây sự, mỗ mỗ một mình làm sao chống nổi, không thể không do ngươi hộ pháp.

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng võ công cực kỳ thấp kém, tiền bối ứng phó không nổi với cường địch, tiểu tăng dĩ nhiên cũng không có khả năng. Theo ý kiến của tiểu tăng thì tiền bối nên đi kiếm một nơi thật hẻo lánh trốn tránh, sau tám mươi nhăm ngày, công lực hoàn toàn khôi phục lúc đó chẳng còn sợ gì kẻ địch nữa.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi võ công kém cỏi thật nhưng Tiêu Dao Tử đã trút vào người ngươi toàn bộ nội lực tu tập được, chỉ cần biết cách vận dụng thì có thể đánh ngang ngửa được với kẻ đối đầu của ta. Nếu như thế, cả hai người mình đổi chác một phen, ta đem võ công tinh vi áo diệu truyền cho ngươi, còn ngươi dùng võ công đó giúp ta hộ pháp ngự địch, cái đó gọi là hai bên cùng có lợi.

Bà ta không đợi Hư Trúc đáp ứng liền tiếp:

- Ngươi thật chẳng khác gì con cái một nhà đại tài chủ, tổ tông để của lại hàng vạn quan tiền, thật là phong túc, chẳng cần phải dè xẻn tích cóp, chỉ cần học cách tiêu tiền sao cho phải mà thôi. Tiêu tiền dễ, để dành tiền khó, ngươi chỉ cần luyện một tháng là đã tiểu thành, luyện hai tháng thì miễn cưỡng có thể đấu được với kẻ đối đầu của ta. Ngươi phải nhớ khẩu quyết trước, câu đầu tiên là pháp thiên thuận tự nhiên…

Hư Trúc xua tay liên tiếp nói:

- Tiền bối, tiểu tăng là đệ tử phái Thiếu Lâm, công phu của tiền bối tuy thần diệu vô tỉ nhưng tiểu tăng nhất quyết không thể học được, đắc tội xin đừng trách.

Đồng Mỗ tức giận nói:

- Công phu phái Thiếu Lâm của ngươi vốn đã bị Tiêu Dao Tử tán hóa sạch rồi, còn nói gì là đệ tử Thiếu Lâm nữa?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng chỉ còn nước quay về chùa Thiếu Lâm, luyện lại từ đầu.

Đồng Mỗ bực bội nói:

- Ngươi hiềm ta là bàng môn tả đạo, không thèm học công phu của ta, có phải không nào?

Hư Trúc đáp:

- Đệ tử Thích gia lấy bụng dạ từ bi làm gốc, chí nguyện phổ độ chúng sinh, theo đuổi con đường ly tham khứ dục, minh tâm kiến tính. Võ công nếu như luyện đến chỗ cao minh thì có thể giúp cho thiền định, thế nhưng tám vạn bốn ngàn pháp môn của nhà Phật nào chỉ có võ công mà ra đâu. Sư phụ tiểu tăng có nói, luyện võ mà quá chuyên tâm thì trở thành pháp chấp, trở ngại cho việc giải thoát, thế cũng là sai đường.

Đồng Mỗ thấy Hư Trúc ánh mắt hạ thấp, lông mày rủ xuống, khí tượng thật chẳng khác gì một cao tăng con con, nghĩ bụng chú tiểu này tính tình gàn dở quá đỗi, phải tính sao với y đây? Bà ta suy nghĩ một chút lập tức tính ngay một kế gọi to:

- Ô Lão Đại, mau đi bắt cho ta hai con hươu sao, giết ngay lập tức.

Ô Lão Đại trốn tại đằng xa, lúc này công lực Đồng Mỗ chưa đủ, thanh âm không truyền đi được xa, gọi đến ba lần, Ô Lão Đại mới nghe thấy đáp lại. Hư Trúc kinh hoảng nói:

- Vì cớ gì lại phải giết mai hoa lộc? Hôm nay bà có uống máu tươi rồi mà?

Đồng Mỗ cười nói:

- Thì chính ngươi bức bách ta phải giết, còn hỏi gì nữa?

Hư Trúc lại càng cảm thấy kỳ quái, hỏi:

- Tiểu tăng… sao tiểu tăng lại ép tiền bối phải sát sinh?

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi không chịu giúp ta để ngự cường địch, rồi thể nào cũng bị người ta hành hạ cho tới chết, thử hỏi trong lòng ta có bực bội hay không?

Hư Trúc gật đầu nói:

- Tiền bối nói vậy phải lắm, oán hận chính là một trong thất khổ của con người, mỗ mỗ muốn được giải thoát thì phải làm sao bỏ được sân si.

Đồng Mỗ nói:

- Ha ha! Ngươi lại toan điểm hóa cho ta đấy ư? Thế nhưng đến lúc này e rằng không kịp nữa rồi. Mối oán hờn của ta không sao phát tiết được, chỉ đành giết dê giết hươu, càng giết nhiều súc sinh chừng nào càng bớt chừng nấy.

Hư Trúc chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Tội lỗi thay! Tội lỗi thay! Tiền bối, những con hươu con dê kia quả là đáng thương, xin bà tha mạng cho chúng.

Đồng Mỗ cười nhạt nói:

- Đến cái mạng của ta trong chớp mắt cũng còn giữ không được, thế lúc đó ai thương ta đây?

Bà ta cao giọng gọi:

- Ô Lão Đại, mau mau đi bắt mai hoa lộc cho ta.

Ô Lão Đại ở đằng xa đáp lời. Hư Trúc bàng hoàng không biết tính sao, nếu bây giờ mình bỏ đi thì không biết bao nhiêu con dê, con hươu vô tội bị Đồng Mỗ giết chết, bảo là vì mình mà chết thì cũng phải, nhưng nếu ở lại học võ công của bà ta thì cũng thật là bất tiện.

Cái tài bắt thú của Ô Lão Đại quả là cao minh, chẳng mấy chốc đã nắm sừng một con hươu sao kéo về. Đồng Mỗ lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta uống máu hươu đủ rồi, ngươi đem con vật thối tha này một đao đâm chết, vứt xuống dưới khe đi thôi.

Hư Trúc vội nói:

- Khoan đã! Khoan đã!

Đồng Mỗ nói:

- Nếu ngươi chịu nghe lời ta ta sẽ không giết con hươu này. Còn như ngươi đi khỏi nơi đây, dĩ nhiên mỗi ngày ta sẽ giết tám con mười con. Giết nhiều hay ít đều do một ý niệm của ngươi mà thôi. Đại bồ tát vì mong phổ độ chúng sinh nên có nói rằng, nếu ta không vào địa ngục thì ai vào đây? Ngươi ở đây hầu hạ ta vài ngày, cũng đâu đã khổ như vào địa ngục, còn như nhẫn tâm để quần lộc táng sinh thì lòng từ bi của nhà Phật để ở chỗ nào?

Hư Trúc chột dạ nói:

- Tiền bối dạy phải lắm, vậy xin thả con hươu ra, Hư Trúc xin nghe lời sai bảo.

Đồng Mỗ mừng lắm, quay sang nói với Ô Lão Đại:

- Ngươi thả con hươu này ra! Sau đó cút đi thật xa cho ta.

Đồng Mỗ đợi Ô Lão Đại đi xa rồi, bắt đầu truyền thụ khẩu quyết, dạy Hư Trúc phương pháp vận dụng chân khí trong người. Bà ta và Tiêu Dao Tử là sư tỉ sư đệ đồng môn, cùng một môn phái, đường lối võ công hoàn toàn giống nhau. Hư Trúc cứ theo đúng thế mà tu tập nên tiến triển thật nhanh.

Hôm sau Đồng Mỗ lại luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, sau khi hút máu nơi cổ con hươu rồi liền lấy kim sang dịt vào, sau đó thả cho nó đi, rồi nói với Ô Lão Đại:

- Vị tiểu sư phụ này không thích người khác sát sinh, từ nay trở đi, ngươi cũng không được ăn mặn, chỉ được hái trái thông mà ăn, nếu còn ăn thịt hươu, thịt dê, hừ hừ, ta sẽ giết ngươi báo thù cho mai hoa lộc và linh dương đó.

Ô Lão Đại tuy mồm vâng vâng dạ dạ, trong bụng réo mười chín hai mươi đời tổ tông nhà Hư Trúc ra mà chửi, nhưng biết Đồng Mỗ hiện thời đối với Hư Trúc rất cưng chiều, vừa nghĩ đến thảm trạng đau đớn của Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn, không dám nửa lời vô lễ với Hư Trúc nữa.

Cứ như thế được mấy ngày, Hư Trúc thấy Đồng Mỗ không giết hại hươu dê, đến cả Ô Lão Đại cũng phải kiêng cữ chỉ ăn chay tịnh, trong bụng mừng rỡ, nghĩ thầm: "Người ta đối với mình nghiêm thủ tín ước, không lẽ ta không tận tâm tận lực?" Y ngày ngày chuyên cần luyện tập, không dám chểnh mảng, thấy dung mạo Đồng Mỗ mỗi ngày một biến hóa, chỉ trong năm sáu ngày, từ một cô gái mười một, mười hai đã biến thành một thiếu nữ mười sáu, mười bảy, có điều thân hình vẫn như cũ, rất là nhỏ bé.

Quá trưa hôm đó, Đồng Mỗ luyện công xong rồi, nói với Hư Trúc và Ô Lão Đại: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

- Chúng ta ở đây cũng đã lâu, xem chừng bọn yêu ma súc sinh kia cũng sắp tìm thấy. Tiểu hòa thượng, ngươi cõng ta lên trên núi, tay phải dắt Ô Lão Đại để khỏi lưu lại dấu vết ở trên mặt tuyết.

Hư Trúc đáp lời:

- Vâng!

Y đưa tay bồng Đồng Mỗ, thấy bà ta dung nhan kiều diễm, khóe mắt long lanh, quả là một cô nương cực kỳ xinh đẹp, kinh hoảng rụt tay về, bẽn lẽn nói:

- Tiểu… tiểu tăng không dám mạo phạm.

Đồng Mỗ ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại không dám mạo phạm?

Hư Trúc đáp:

- Tiền bối nay đã thành một đại cô nương rồi, không còn là tiểu cô nương, nam… nam nữ thụ thụ bất thân, người xuất gia lại càng phải giữ.

Đồng Mỗ cười khanh khách, má đỏ hây hây, dung nhan như mùa xuân, thần thái dịu dàng nói:

- Chú tiểu chỉ ăn nói lăng nhăng, mỗ mỗ là một bà lão chín mươi sáu tuổi rồi, ngươi cõng ta thì có gì là không được?

Nói xong gục người trên lưng y. Hư Trúc kinh hoảng kêu lên:

- Ấy chết, không được!

Y co giò chạy, Đồng Mỗ thi triển khinh công rượt theo sau. Lúc đó Bắc Minh chân khí của Hư Trúc đã luyện được ba bốn thành hỏa hầu, còn Đồng Mỗ chỉ mới hồi phục công lực năm mười bảy tuổi, khinh công kém cỏi hơn nhiều, chỉ đuổi được vài bước, Hư Trúc càng chạy càng xa. Đồng Mỗ kêu lớn:

- Mau mau quay lại!

Hư Trúc dừng chân nói:

- Để tiểu tăng dắt tay tiền bối nhảy lên ngọn cây vậy.

Đồng Mỗ bực tức nói:

- Ngươi quả là gàn đở, không một chút nào viên thông, đời này muốn học võ công thượng thừa, thật khó lắm thay, khó lắm thay.

Hư Trúc ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Kinh Kim Cương có viết: Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Dù đó là tiểu cô nương cũng thế, đại cô nương cũng thế, đều chỉ là hư vọng chi tướng. Y lẩm bẩm nói:

- Như Lai bảo con người lớn lên, chẳng phải thân mình lớn thêm mà chính là cái tên lớn thêm vậy. Như Lai bảo đại cô nương, không phải là đại cô nương, mà chỉ gọi là đại cô nương…

Nghĩ thế bèn quay trở lại. Đột nhiên mắt hoa một cái, một bóng trắng chặn ngay trước mặt Đồng Mỗ. Người đó như có như không, như lui như tới, toàn thân một màu trắng hòa lẫn với tuyết dưới chân, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ hình bóng thế nào.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.