Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 228

Phiên bản Dịch · 3102 chữ

Thì ra trên núi có một khe nước cụt, trên mặt bị tuyết che lấp, Lý Thu Thủy đánh ra một chưởng, tưởng Hư Trúc sẽ ngã xuống, lúc đó sẽ cướp lấy Đồng Mỗ, rồi từ từ dùng đủ mọi loại độc thủ hành hạ một phen, ngờ đâu chỉ một chưởng đã đánh cho Hư Trúc rơi vào lớp tuyết phủ khiến cho cả Hư Trúc lẫn Đồng Mỗ đều rơi xuống.

Hư Trúc thấy người nhẹ bỗng, không còn tự chủ nổi nữa, rơi thẳng xuống, bên tai gió thổi ù ù, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng tưởng như vô cùng vô tận rơi mãi không bao giờ tới đáy. Trước mắt triền núi bao phủ đầy tuyết trắng đang ập tới trước mặt, mắt hoa lên, lại thấy dường như trên mặt tuyết có mấy điểm đen chầm chậm di động. Y không kịp nhìn kỹ thì đã lao thẳng vào sơn pha rồi.

Loáng thoáng có tiếng người kêu lên:

- Ai đó?

Một luồng lực đạo tạt ngang vào, đánh thẳng vào hông Hư Trúc. Hư Trúc chưa rơi tới đất thì đã bị bay xéo qua, trong nháy mắt chợt nhận ra người vừa đẩy mình ra chính là Mộ Dung Phục. Y mừng rỡ vội vận kình ném Đồng Mỗ qua để cho Mộ Dung Phục đỡ lấy hòng cứu mạng bà ta.

Mộ Dung Phục thấy hai người từ triền núi rơi xuống, nhất thời không nhìn rõ là ai, lập tức sử dụng tuyệt kỹ gia truyền Đẩu Chuyển Tinh Di chuyển lực đạo rơi thẳng từ trên xuống thành sức bay ngang, đẩy hai người văng ra. Công phu Đẩu Chuyển Tinh Di của nhà Mộ Dung tuyệt nhiên không dùng đến sức mình, sức rơi của Hư Trúc và Đồng Mỗ từ cao xuống quá mạnh, Mộ Dung Phục thấy đầu váng mắt hoa tưởng chừng như muốn ngồi phịch xuống.

Hư Trúc bị sức đó ép vào không thể nào ném Đồng Mỗ trong tay ra được, thân hình bay ra ngoài hơn chục trượng, rơi xuống, chân đạp phải một vật gì cực kỳ mềm mại lại đàn hồi, nghe bốp một tiếng, thân hình liền bật trở lên. Hư Trúc trong nháy mắt thấy ngay dưới đất một người tròn quay, vừa lùn vừa mập chính là Tang Thổ Công. Nói ra quả là khéo léo, Hư Trúc khi rơi xuống trúng ngay cái bụng y khiến cho Tang Thổ Công vỡ bụng đổ ruột chết liền, nhưng cũng may nhờ có cái bụng y tưng ra nên đôi chân Hư Trúc mới còn lành lặn không gãy. Chính vì tưng ra như thế, Hư Trúc lại văng ra ngoài, đụng vào một người khác, tưởng ai hóa ra Đoàn Dự. Hư Trúc kêu lên:

- Đoàn công tử, mau tránh ra! Ta văng tới đây nè!

Đoàn Dự thấy thế bắn tới của Hư Trúc cực kỳ nhanh, mình không cách nào có thể giữ y lại được bèn kêu:

- Để ta đỡ cho!

Chàng liền quay lưng lại đỡ, đồng thời thi triển Lăng Ba Vi Bộ, chạy vọt tới trước, trong một thoáng thấy người bị ép tới tưởng chừng không thở nổi, nhưng mỗi bước lực đạo lại giảm đi một chút, chạy luôn ba chục bước, Hư Trúc mới từ trên lưng tuột xuống.

Hai người từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống, may được Mộ Dung Phục làm tiêu giải một phần, sức bật của Tang Thổ Công một phần, sau cùng lại được Đoàn Dự cõng trên lưng chạy một hồi, ba lần chuyển hướng nhưng không ai bị thương. Hư Trúc đứng lại kêu lên:

- A Di Đà Phật! Đa tạ các vị cứu giúp!

Y nào biết Tang Thổ Công đã bị mình đạp chết, nếu không ắt là sẽ vô cùng ăn năn. Bỗng nghe có tiếng gọi từ trên triền núi vọng xuống, Đồng Mỗ sau khi cụt chân, máu chảy tuy nhiều thật nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, kinh hoàng kêu lên:

- Không xong! Con tiện nhân đó đang đuổi tới. Chạy mau! Chạy mau!

Hư Trúc nghĩ đến Lý Thu Thủy lòng dạ tàn ác, thủ đoạn độc địa, không khỏi lạnh người, vội ôm Đồng Mỗ lên chạy băng vào trong khu rừng.

Lý Thu Thủy từ trên núi chạy xuống, tuy cước bộ nhanh nhẹn thật, nhưng không thể nào bằng Hư Trúc rơi thẳng, thực ra khoảng cách còn rất xa nhưng Hư Trúc vì trong lòng sợ hãi, không dám trì hoãn chút nào. Y chạy được mấy dặm, Đồng Mỗ nói:

- Hãy bỏ ta xuống, xé áo buộc chặt vết thương ở chân ta lại, để khỏi lưu vết máu khiến con tiên nhân kia đuổi theo được. Ngươi hãy điểm hai huyệt Hoàn Khiêu và Kỳ Môn mỗi huyệt vài cái máu sẽ chảy chậm lại.

Hư Trúc nói:

- Vâng!

Y theo đúng đó mà làm, một mặt vẫn lắng tai nghe xem Lý Thu Thủy có động tĩnh gì không. Đồng Mỗ lấy trong túi ra một viên thuốc màu vàng nuốt vào bụng rồi nói:

- Con tiện nhân đó với ta thù sâu như biển, không thể nào bỏ qua đâu. Ta còn phải bảy mươi chín ngày nữa thì thần công mới hoàn nguyên, khi đó chẳng sợ gì con tiện nhân đó nữa. Trong bảy mươi chín ngày đó, ngươi thử nghĩ xem mình trốn ở đâu là hơn cả?

Hư Trúc cau mày nghĩ thầm: "Có trốn nửa ngày cũng đã khó, còn nơi nào trốn được đến bảy mươi chín ngày?" Đồng Mỗ lẩm bẩm một mình:

- Nếu trốn được vào chùa Thiếu Lâm của nhà ngươi là nơi tuyệt diệu hơn cả…

Hư Trúc nghe đến đây giật thót người, toàn thân run bắn lên, Đồng Mỗ bực tức nói:

- Đồ hòa thượng chết toi, việc gì mà phải sợ? Chùa Thiếu Lâm cách đây hàng nghìn dặm, mình làm sao mà đến được?

Bà ta nghiêng ngó đầu, nói:

- Ở đây về hướng tây, đi thêm một trăm dặm nữa là nước Tây Hạ.(36.1) Con tiện nhân đó với nước Tây Hạ có uyên nguyên rất sâu xa, y thị chỉ truyền lệnh xuống, sai các cao thủ Nhất Phẩm Đường cùng đi tìm kiếm thì thật khó mà thoát khỏi độc thủ của nó được. Này chú tiểu, ngươi thử nghĩ xem trốn ở đâu là hay hơn cả?

Hư Trúc đáp:

- Thôi mình đi kiếm một hang động nào nơi rừng sâu núi thẳm trốn nơi đó cho đủ bảy tám mươi ngày, hẳn là sư muội của tiền bối chưa chắc đã tìm ra được đâu.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi mà biết gì? Con tiện nhân nếu tìm không ra mình, thể nào cũng về nước Tây Hạ dẫn bầy chó săn ra, mấy trăm con chó đó cực kỳ linh mẫn dù mình có trốn ở đâu thì chúng cũng đánh hơi tìm thấy được.

Hư Trúc nói:

- Vậy thì mình chạy về hướng đông nam là tốt nhất, cách nước Tây Hạ càng xa càng hay.

Đồng Mỗ hừ một tiếng, hậm hực nói:

- Con tiện nhân này tai mắt nhiều lắm, phía đông nam chắc nó đã bố trí nhân mã rồi.

Bà ta trầm ngâm một lát đột nhiên vỗ tay nói:

- Có rồi, tiểu hòa thượng, ngươi giải thế cờ Trân Lung của Tiêu Dao Tử thì nước cờ đầu tiên đi ra làm sao?

Hư Trúc nghĩ bụng đang trong giờ phút nguy hiểm vạn phần như thế này còn lòng dạ nào mà nghĩ đến đánh cờ nhưng cũng đáp:

- Tiểu tăng nhắm mắt đi bừa một nước, chẳng hiểu sao lại chẹt ngay một mắt, làm chết mất một mảng lớn quân bên mình.

Đồng Mỗ vui mừng nói:

- Chính là thế đó! Mấy chục năm nay, không biết có bao nhiêu kẻ thông minh tài trí hơn ngươi trăm ngàn lần đều không giải được bàn cờ Trân Lung này, cũng chỉ vì không ai dám đi vào chỗ chết để tìm đường sống. Hay lắm! Hay lắm! Này chú tiểu, ngươi cõng ta nhảy lên ngọn cây chạy cho nhanh về hướng tây.

Hư Trúc hỏi lại:

- Mình đi đâu?

Đồng Mỗ đáp:

- Đến một nơi không ai ngờ được, tuy hung hiểm nhưng không thể không mạo hiểm để trí chi tử địa nhi hậu sinh.

Hư Trúc nhìn lại cái chân cụt của bà ta, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: "Bà không cách gì có thể đi một mình được, mình dẫu không mạo hiểm cũng không xong." Y thấy bà ta bị thương nặng như thế, không còn thể nào úy kị chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nên đành cõng sau lưng, nhảy lên trên cây, theo đúng hướng Đồng Mỗ chỉ, chạy như bay về phương tây.

Chạy một mạch đến hơn chục dặm, bỗng nghe văng vẳng có tiếng người uyển chuyển dịu dàng gọi:

- Chú tiểu ơi! Chú rơi có chết không? Chị ơi, chị đang ở đâu vậy? Em lo cho chị quá, mau ra đây đi nào.

Hư Trúc nghe thấy tiếng Lý Thu Thủy, hai chân bủn rủn, suýt nữa thì rơi từ trên cây xuống. Đồng Mỗ mắng liền:

- Tiểu hòa thượng thật vô tích sự, sợ cái gì? Ngươi không nghe tiếng y càng lúc càng xa, chẳng phải đang đuổi theo hướng đông hay sao?

Quả nhiên tiếng gọi mỗi lúc một xa, Hư Trúc thật là bội phục trí tuệ của Đồng Mỗ nói:

- Sao bà ta… bà ta lại biết mình từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống mà không chết nhỉ?

Đồng Mỗ nói:

- Hẳn là có đứa nào thèo lẻo chứ gì!

Bà ta suy nghĩ một hồi, nói:

- Mỗ mỗ mấy chục năm nay không xuống khỏi ngọn Phiêu Miểu, không ngờ võ học tiến triển nhanh đến thế. Thanh niên công tử hóa giải sức rơi của mình, một chưởng tá lực đả lực, bốn lượng gạt nghìn cân, quả là xuất thần nhập hóa. Ngoài ra còn một thanh niên công tử nữa là ai? Sao y lại biết Lăng Ba Vi Bộ?

Bà ta lẩm nhẩm nói một mình, không phải là hỏi Hư Trúc. Hư Trúc e ngại Lý Thu Thủy đuổi theo kịp, vội vàng đề khí chạy cho nhanh, chẳng để ý đến những lời của Đồng Mỗ.

Chạy tới nơi đất bằng rồi, y chỉ chọn những đường nhỏ mà men theo, tối hôm đó ngủ qua đêm nơi rừng sâu có cỏ dày, sáng hôm sau lại chạy tiếp. Đồng Mỗ lại chỉ về hướng tây, Hư Trúc nói:

- Tiền bối nói là theo hướng này không xa là đến nước Tây Hạ, tiểu tăng nghĩ mình không nên đi sâu thêm nữa.

Đồng Mỗ cười khẩy hỏi:

- Vì cớ gì mà lại không đi sâu thêm về hướng tây?

Hư Trúc nói:

- Ví thử như mình vào đến địa giới nước Tây Hạ thì có khác gì chui đầu vào rọ?

Đồng Mỗ nói:

- Nơi ngươi đang đặt chân đây cũng đã là quốc thổ nước Tây Hạ rồi!

Hư Trúc hết sức kinh hãi kêu lên:

- Cái gì? Đây là đất Tây Hạ rồi ư? Sao bà bảo… bà bảo là sư muội rất có thế lực ở Tây Hạ?

Đồng Mỗ cười nói:

- Chính thế đó! Tây Hạ là nơi con tiện nhân đó hoành hành không sợ ai, làm mưa làm gió gì cũng được, nếu mình đi ngay vào nơi trọng địa của nó thì có chết cũng không đoán ra nổi. Thị sẽ cho người tìm khắp bốn phương, có ngờ đâu ta lại ở chính nơi sào huyệt của y để tu luyện tĩnh dưỡng? Ha ha! Ha ha!

Nói xong bà ta cực kỳ đắc ý nói tiếp:

- Tiểu hòa thượng, ta học cái phép của ngươi đó, nước cờ ngu ngốc nhất, bất hợp lý nhất, lại xem ra hiệu dụng nhất.

Hư Trúc trong lòng bội phục nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

- Thần toán của tiền bối, quả nhiên khó ai đoán nổi, có điều… có điều…

Đồng Mỗ hỏi:

- Có điều làm sao?

Hư Trúc đáp:

- Có điều căn bản trọng địa của Lý Thu Thủy thể nào chẳng có người khác nữa, nếu như họ phát hiện tung tích của mình…

Đồng Mỗ nói:

- Hừm, nếu đi đến một nơi chẳng có ai thì có gì gọi là mạo hiểm? Có nếm đủ mọi điều gian tân, thân tại hiểm địa mới là anh hùng hảo hán chứ!

Hư Trúc nghĩ thầm: "Nếu như để cứu người giúp đời, trải qua gian hiểm thì là một lẽ, đằng này bà với Lý Thu Thủy mạt cưa mướp đắng, kẻ cắp bà già, hai người có ai là người tốt đâu, ta việc gì phải vì bà mà liều thân?"

Đồng Mỗ thấy Hư Trúc ra vẻ trù trừ, sắc mặt ngượng nghịu, cũng đoán được tâm sự y liền nói:

- Ta bảo ngươi mạo hiểm, thể nào cũng có cái gì tốt đáp lại, không để ngươi phải phí công toi đâu. Bây giờ ta dạy ngươi ba lộ chưởng pháp, ba lộ cầm nã pháp, sáu đường công phu này hợp lại gọi là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.

Hư Trúc nói:

- Tiền bối trọng thương chưa lành, chẳng nên lao tâm khổ trí, nên nghỉ ngơi là hơn.

Đồng Mỗ trừng mắt nói:

- Ngươi hiềm công phu của ta là bàng môn tả đạo nên không thèm học chứ gì?

Hư Trúc ấp úng:

- Cái… cái đó… cái đó… vãn bối tuyệt không dám có ý đó, xin tiền bối đừng hiểu lầm.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi là truyền nhân của phái Tiêu Dao, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ta chính là một môn võ công thượng thừa của bản môn, sao ngươi lại không học?

Hư Trúc đáp:

- Vãn bối là người của phái Thiếu Lâm, không có liên can gì đến phái Tiêu Dao cả.

Đồng Mỗ nói:

- Hừ, ngươi một thân toàn là nội công phái Tiêu Dao, sao lại bảo là không liên quan gì, nói thế quả là bố láo. Thiên Sơn Đồng Mỗ xưa nay chưa làm gì lợi người mà không lợi mình. Ta dạy ngươi võ công, chính là vì có chỗ lợi cho ta, muốn mượn tay ngươi đề ngự cường địch mà thôi. Nếu ngươi không học sáu đường Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì thể nào cũng bỏ mình nơi Tây Hạ quốc, chú tiểu có chết ở nước Tây Hạ thì không sao, có điều mỗ mỗ cũng phải chết theo ngươi mất.

Hư Trúc vội đáp:

- Vâng!

Y cảm thấy người này dụng tâm tuy không phải là tốt, nhưng có gì nói nấy, kể cũng là một kẻ chân tiểu nhân quang minh lỗi lạc.

Sau đó Đồng Mỗ đem khẩu quyết đường chưởng pháp thứ nhất của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ truyền thụ cho Hư Trúc. Khẩu quyết này mỗi câu bảy chữ, tổng cộng mười hai câu, tám mươi tư chữ. Hư Trúc trí nhớ thật tốt, Đồng Mỗ chỉ đọc ba lần là y đã nhớ cả rồi. Tám mươi tư chữ đó đọc rất trúc trắc, liên tiếp bảy chữ bình thanh, lại có bảy chữ trắc thanh, âm vận không hợp điệu, chẳng khác gì người nói lắp. Cũng may Hư Trúc bình thời vẫn thường nào là tất thản đa, bát thản la, yết đế, yết đế, ba la tăng yết đế vân vân các loại kinh tụng niệm làu làu nên cũng không coi là lạ.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi cõng ta trên lưng, chạy về hướng tây cho nhanh, miệng đọc lớn khẩu quyết đó.

Hư Trúc theo đúng thế mà làm, ngờ đâu chỉ mới được ba chữ, chữ thứ tư là chữ phù đọc không thể nào ra, đành phải đứng lại, đổi hơi mới đọc được chữ thứ bốn đó. Đồng Mỗ giơ tay đánh lên đầu y, chửi:

- Thứ chú tiểu thối thây, mới câu đầu đã đọc không thông.

Đánh tuy không mạnh như trúng ngay huyệt Bách Hội, Hư Trúc loạng choạng, đầu váng mắt hoa, đọc lại lần nữa đến chữ thứ tư lại ngắc ngứ, lại bị Đồng Mỗ đánh cho một cái.

Hư Trúc lấy làm lạ: "Tại sao chữ phù đó không thuận miệng mà đọc ra được nhỉ?" Đến lần thứ ba vừa tới chữ đó y liền đưa chân khí lên, chữ phù liền buột ra ngay. Đồng Mỗ cười nói:

- Thằng thế mà giỏi, qua được một cửa rồi đó!

Thì ra các chữ trong bài ca quyết đó cùng với thanh vận hô hấp hoàn toàn tương phản, bình tậm tĩnh khí ngồi đọc cũng đã vấp váp, huống hồ chạy nhanh thì lại càng khó hơn, tụng đọc ca quyết chẳng qua chỉ là phương pháp điều quân hô hấp mà thôi.

Đến giờ ngọ, Đồng Mỗ bảo Hư Trúc bỏ bà ta xuống, búng tay một cái, một viên đá bay vụt lên trời đánh chết một con quạ để uống máu, sau đó luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công. Tới lúc này bà ta đã hồi phục công lực bằng năm mười bảy tuổi, so với Lý Thu Thủy thì kém xa nhưng đạn chỉ giết chim thì dễ dàng hết sức.

Đồng Mỗ luyện công xong rồi lại bảo Hư Trúc cõng trên lưng, bắt y tiếp tục tụng lại ca quyết, đọc xuôi xong rồi đọc ngược lại. Ca quyết này đọc xuôi đọc ngược gì cũng cực kỳ trúc trắc, khi đọc ngược lại càng nghẹn giọng, nhíu lưỡi nhưng Hư Trúc rất có nghị lực nên chưa đến lúc tối trời thì bài khẩu quyết đo đọc xuôi đọc ngược gì cũng trơn như cháo chảy, không vấp váp chút nào.

Đồng Mỗ hết sức vui mừng nói:

- Tiểu hòa thượng, quả là phiền ngươi quá… ối trời… ối trời…

Đột nhiên giọng bà ta đổi hẳn, hai tay nắm lại đấm thùm thụp lên đầu Hư Trúc, luôn mồm chửi:

- Ngươi là tên tiểu tặc vô lương tâm, ngươi… ngươi… ngươi chắc đã vụng trộm gì với nó rồi, hóa ra trước nay ngươi đánh lừa ta. Tiểu tặc, ngươi còn xí gạt ta được nữa chăng? Ngươi… ngươi đối với ta thế đấy à?

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.