Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 230

Phiên bản Dịch · 2832 chữ

Đồng Mỗ đáp:

- Hoàng cung này dĩ nhiên ta đã tới. Ta đi kiếm con tiện nhân kia để rửa hờn nào phải chỉ một lần mà thôi đâu? Bọn ngự lâm quân kia hô hấp nặng nề, cách xa mười trượng đã nghe thấy rồi, có gì là lạ.

Hư Trúc nói:

- Thì ra là thế. Tiền bối, bà trời sinh thần nhĩ, người thường không thể nào bì kịp.

Đồng Mỗ nói:

- Cái gì mà lại trời sinh thần nhĩ? Đó là công phu luyện được đấy chứ.

Hư Trúc nghe nói công phu luyện được lập tức nghĩ ra, trong hầm băng này không có phi cầm tẩu thú, thật khó mà kiếm máu tươi, không biết bà ta luyện công cách nào? Lại nghĩ đến nơi đây lương thực vô số nhưng trong băng khố không nhóm lửa được, chẳng lẽ nhai gạo sống mà ăn hay sao?

Đồng Mỗ thấy y hồi lâu không nói bèn hỏi:

- Ngươi nghĩ ngợi gì đó?

Hư Trúc kể ra, Đồng Mỗ cười nói:

- Ngươi tưởng trong những bao bố này là lương thực đấy chăng? Trong đó toàn là bông để ngăn cho nhiệt khí bên ngoài khỏi ngấm vào làm tan những khối nước đá. Ha ha! Ngươi có muốn ăn bông chăng?

Hư Trúc đáp:

- Nếu như thế mình phải đi ra ngoài kiếm đồ ăn ư?

Đồng Mỗ đáp:

- Trong ngự trù gà vịt sống đâu có thiếu. Có điều máu gà vịt heo dê không có linh khí, sao bằng được mai hoa lộc hay linh dương trên đỉnh tuyết phong. Mình phải đến ngự hoa viên bắt những loại tiên hạc, khổng tước, uyên ương, anh vũ, ta uống máu, ngươi ăn thịt là hơn.

Hư Trúc vội nói:

- Không được! Không được! Tiểu tăng đâu có thể nào sát sinh, ăn mặn?

Y nghĩ bụng Đồng Mỗ đã đến được nơi an toàn rồi, không cần phải có mình ở bên cạnh nữa liền nói:

- Tiểu tăng là đệ tử Phật môn, không thể đứng nhìn thí chủ tàn sát chúng sinh,… thôi… thôi tiểu tăng xin cáo từ.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi đi đâu thế?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng trở về chùa Thiếu Lâm.

Đồng Mỗ nổi cơn lôi đình nói:

- Ngươi không được đi đâu cả, phải ở đây hầu hạ ta, đợi khi nào ta luyện thành thần công rồi lấy được mạng con tiện nhân kia, lúc đó ta sẽ thả cho ngươi đi.

Hư Trúc nghe bà ta nói sau khi luyện thành thần công rồi sẽ đi giết Lý Thu Thủy, lại càng không muốn tiếp tay tạo thêm ác nghiệp, lập tức đứng lên nói:

- Tiền bối, dẫu cho tiểu tăng có khuyên thì thí chủ cũng nhất định không nghe. Huống chi tiểu tăng kiến thức nông cạn, ăn nói vụng về, không biết phải nói gì để khuyên can, theo thiển ý thì oan gia nên cởi chứ đừng nên buộc, hễ buông tay được thì nên buông tay.

Y vừa nói vừa đi về hướng bậc thang đá. Đồng Mỗ quát lên:

- Mau đứng lại, ta không cho ngươi đi.

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng cứ đi!

Y định nói tiếp: "Chúc bà luyện thành thần công thế" nhưng lại chợt nghĩ ra nếu như bà ta luyện được thần công rồi thì không phải chỉ Lý Thu Thủy nguy hiểm đến tính mạng mà bọn Ô Lão Đại ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ, đến cả Mộ Dung Phục, Đoàn Dự vân vân e rằng cũng chết tươi, càng nghĩ càng ghê, chân đã đạp lên bậc đá.

Đột nhiên hai đầu gối tê đi, ngã lăn ra, kế đó hông cũng đau nhói, toàn thân không còn cử động nữa, biết là đã bị Đồng Mỗ điểm huyệt rồi. Trong hầm tối đen, bà ta không cử động chỉ lăng không điểm huyệt đã phong bế huyệt đạo của y, xem ra với một cao thủ như thế này, tốt hơn hết là bà ta bảo sao làm vậy, chứ không cách gì phản kháng. Trong bụng y thấy bình tĩnh lại bèn lẩm nhẩm đọc kinh:

- Người tu hành khi gặp chuyện khổ thì hãy nhớ đến những kiếp trước. Bỏ gốc mà đi tìm ngọn chỉ càng dậy lên nỗi yêu thương, oán hận. Dẫu hôm nay mình không phạm tội, ắt hẳn trước đây đã từng làm. Hãy cam tâm mà chịu, chớ nên oán trách làm gì. Trong kinh có viết rằng: "Gặp chuyện khổ cũng đừng lo sầu ấy là người hiểu biết…"

Đồng Mỗ xen vào: nguồn t r u y ệ n y_y

- Ngươi niệm cái kinh quỉ quái gì thế?

Hư Trúc đáp:

- Thiện tai! Thiện tai! Đây là Nhập Đạo Tứ Hạnh Kinh của Bồ Đề Đạt Ma.

Đồng Mỗ nói:

- Đạt Ma là tổ sư của phái Thiếu Lâm các ngươi, ta cứ tưởng hắn ta có tài thông thiên triệt địa, ai biết đâu lại ỏn à ỏn ẻn, chỉ là một gã hòa thượng thối tha không một chút cốt cách gì.

Hư Trúc đáp:

- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! Tiền bối chớ có vọng ngôn.

Đồng Mỗ nói:

- Trong cái cuốn kinh quỉ quái của nhà ngươi có nói là nếu tu đạo mà gặp chuyện khốn khổ, chẳng qua là do những chuyện làm từ trước, phải cam lòng chịu đựng, không được oán trách. Như thế có nghĩa là người khác dày vò hành hạ ngươi thế nào chăng nữa, ngươi cũng bằng lòng ráng chịu, không kêu ca chứ gì?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng trình độ tu tập nông cạn, bị ngoại ma xâm lấn, nội ma nẩy sinh, e rằng không kháng ngự nổi.

Đồng Mỗ nói:

- Hiện giờ công phu bản môn Thiếu Lâm của nhà ngươi không còn chút nào, còn công phu phái Tiêu Dao thì chỉ mới được một chút xíu, mất thì nhiều được chưa bao nhiêu, quả là tội nghiệp. Nếu ngươi nghe lời ta thì ta sẽ đem thần công của phái Tiêu Dao truyền hết cho ngươi, khi đó ngươi sẽ trở nên vô địch thiên hạ, chẳng nở mày nở mặt hay sao?

Hư Trúc chắp hai tay, lại tiếp tục niệm kinh:

- Chúng sinh không có bản ngã nên vui buồn sướng khổ đều là do duyên mà thành. Nếu được những điều vinh dự cũng là do tích nhân từ trước tạo ra nên hôm nay mới được như thế. Đến khi duyên hết rồi thì trở lại là không, có gì mà vui đâu? Được hay mất cũng đều là do duyên chứ cái tâm không hề tăng hay giảm.

Đồng Mỗ quát lên:

- Hứ hứ! Chỉ ba lăng nhăng bá xàm bá láp! Ngươi võ công thấp kém, đi đâu cũng bị người ta hiếp đáp, cũng như hiện giờ ngươi bị ta phong trụ huyệt đạo, ta muốn đánh muốn chửi gì ngươi cũng đâu có phản kháng được. Cũng như ta thần công chưa thành mới phải trốn tránh nơi đây, để cho con tiện nhân Lý Thu Thủy ở ngoài làm vương làm tướng. Sư phụ ngươi cho ngươi bức tranh, chẳng phải là bảo ngươi đi tìm người truyền thụ võ công để đánh bại tiểu quỉ Đinh Xuân Thu hay sao? Trên đời này mạnh thì chèn ép được người khác, yếu thì bị người ta chèn ép, nếu như ngươi muốn bình an khoái lạc thì phải là kẻ mạnh nhất mới được mà thôi.

Hư Trúc lại tiếp tục niệm kinh:

- Người đời đắm chìm trong mê muội, đâu đâu cũng tham lam cầu chút danh. Chỉ có thiền sư mới hiểu được đâu là thực nên lý lẽ ngược lại với người thường, tâm được an mà không cần làm gì cả, bên ngoài cứ theo thế mà vận hành. Ba thế giới đều khổ cả, có ai được yên đâu? Kinh có viết: "Còn cầu thì còn khổ, chỉ hết cầu mới sướng mà thôi."

Hư Trúc tuy không có tài biện thuyết nhưng kinh văn này y thuộc làu làu. Thiên Nhập Đạo Tứ Hạnh Kinh này là do Đàm Lâm chép ra, mà Đàm Lâm là học trò của đạt Ma khi ông từ Nam Thiên Trúc qua Trung Hoa, là cuốn kinh chép những lời nói của sư tổ, tuy chỉ có vài trăm chữ nhưng đã là sư chùa Thiếu Lâm thì người nào cũng phải đọc. Y thuận miệng tụng kinh nhưng câu nào câu nấy đều phản bác những lời của Đồng Mỗ.

Đồng Mỗ bản tính vốn rất là hiếu thắng ngang ngược, mấy chục năm nay nói ra câu nào thật chẳng khác gì pháp dụ, thị tì bộc phụ dưới tay có ai dám cãi mụ ta một câu, ngay cả những kỳ nhân dị sĩ của ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo tuy đều là những kẻ hào kiệt cao ngạo cũng phải răm rắp tuân theo, coi bà ta chẳng khác gì thần tiên, ngờ đâu hôm nay lại bị một chú tiểu đốp chát khiến cho phải ứ họng không cãi vào đâu được.

Đồng Mỗ cực kỳ tức tối, giơ chưởng phải lên định đánh xuống đầu Hư Trúc nhưng bàn tay vừa sắp đụng vào huyệt Bách Hội thì chợt nghĩ ra: "Nếu ta đánh chết tiểu hòa thượng này, y vô tri vô giác, chẳng hóa ra mình sai mà hắn đúng hay sao, chậc chậc, trên đời này lẽ nào để cho hắn được lợi như thế?" Nghĩ thế bèn thu chưởng lại, tự mình điều tức vận công.

Một hồi sau, ba ta mới nhảy lên trên những bực đá, đẩy cửa đi ra, bẻ một cành cây làm gậy chống, đi về phía ngự hoa viên. Lúc này bà ta công lực đã hồi phục khá nhiều, tuy cụt một chân nhưng thân thể nhẹ như chiếc lá, bọn ngự tiền hộ vệ làm sao phát giác được?

Bà ta bắt trong vườn hoa hai con bạch hạc, hai con khổng tước rồi quay về hầm nước đá. Hư Trúc nghe tiếng đi ra, lại nghe tiếng đi về, rồi nghe chim kêu oác lên liền niệm mấy câu A Di Đà Phật, không biết làm sao hơn, đành có sao chịu vậy.

Ngày hôm sau đến giờ ngọ, trong băng khố tối đen không biết ngày đêm nhưng chân khí trong người Đồng Mỗ dâng lên, biết đã đến giờ luyện công, liền cắn đứt cổ một con hạc hút máu. Bà ta luyện công xong rồi, lại cắn cổ một con bạch hạc khác. Hư Trúc nghe tiếng bèn khuyên giải:

- Tiền bối, con chim đó bà để đến mai cũng được, giết thêm một mạng có ích gì?

Đồng Mỗ cười đáp:

- Ngươi thật tốt bụng, ta giết cho ngươi ăn đấy chứ.

Hư Trúc hết sức kinh hãi vội đáp:

- Không! Không! Tiểu tăng nhất định không ăn đâu.

Đồng Mỗ vung tay trái ra, nắm lấy dưới cằm y, Hư Trúc không cách gì kháng cự, miệng đành há hốc ra. Đồng Mỗ lật con hạc, trút máu vào trong miệng chú tiểu. Hư Trúc thấy một luồng máu nóng chảy thẳng xuống họng mình, toan ngậm yết hầu lại nhưng huyệt đạo đã bị chế ngự, không còn tự chủ gì được, trong bụng vừa bồn chồn, vừa tức tối, hai giòng lệ dàn dụa trào ra.

Đồng Mỗ trút hết máu hạc rồi, tay phải đè vào huyệt Linh Đài ở sau lưng Hư Trúc, giúp cho chân khí vận chuyển, sau đó lại điểm các huyệt Quan Nguyên, Thiên Đột, khiến cho y không cách nào nôn ra được nữa, cười hì hì nói:

- Tiểu hòa thượng, giới luật cửa Phật không ăn đồ huân tinh của ngươi thế đã gọi là phá chưa? Giới thứ nhất phá rồi thì giới thứ hai có còn giữ được chăng? Hứ, trên đời này kẻ nào dám chống lại ta thì ta sẽ đối phó đến kỳ cùng. Nói tóm lại, ta sẽ không để cho ngươi làm hòa thượng được nữa.

Hư Trúc tức đến chết được, nghẹn ngào không nói ra lời. Đồng Mỗ cười nói:

- Trong kinh có viết rằng: "Cầu cái gì cũng đều khổ cả, chỉ có vô cầu mới là sung sướng thôi." Ngươi một lòng một dạ tuân thủ giới luật Phật môn, thế là cầu rồi còn gì, cầu mà không được trong lòng sinh ra khổ sở. Ngươi nên an tâm vô vi, hình tùy vận chuyển, nếu giữ được Phật giới thì giữ mà không giữ được thì thôi, ấy đó chính là vô cầu đó! Ha ha! Ha ha!

Cứ như thế hơn hai tháng trời, Đồng Mỗ đã hồi phục được công lực bằng năm tám mươi tuổi, ra vào băng khố cũng như ngự hoa viên vô hình vô ảnh chẳng khác gì ma quỉ, nếu không phải vì còn e ngại Lý Thu Thủy thì đã rời hoàng cung rồi. Mỗi ngày sau khi uống máu luyện công thì bà ta lại điểm huyệt Hư Trúc, lấy máu tươi, thịt sống các loại cầm thú nhét vào mồm Hư Trúc cho xuống ruột, đợi hai giờ sau, đồ ăn trong bụng Hư Trúc tiêu hóa hết rồi, không cách gì có thể ụa ra được, lúc đó mới giải huyệt cho y. Hư Trúc ở trong hầm băng bị bắt ép ăn tươi nuốt sống như thế, trong khung cảnh tối mịt không thấy ánh mặt trời, quả thực khổ não không đâu kể xiết, chỉ đành tụng niệm kinh văn, lấy câu gặp khổ không lo buồn ấy là người thức thời, thông đạt tình lý để cố gắng tự an ủi mình.

Hôm đó Đồng Mỗ lại nghe y lèm bèm tụng niệm cái gì mà người tu đạo nếu gặp cảnh khổ thì nên nghĩ đến các kiếp trước của mình, với chẳng cam tâm chịu khổ không buông lời oán than bèn cười khẩy mà bảo:

- Bao nhiêu thỏ hạc hươu công các loại tanh hôi ngươi đã nếm sạch rồi, tu hành sao nổi? Còn gì nữa mà kinh với kệ?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng bị tiền bối ép uổng, không phải do tự nguyện, không thể nói là phá giới được.

Đồng Mỗ cười nhạt:

- Thế nếu không ai bức bách ngươi thì ngươi nhất định không phá giới hay sao?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng giữ mình trong sạch, nhất định không làm bại hoại qui củ Phật môn.

Đồng Mỗ nói:

- Được, để thử xem sao.

Hôm đó bà ta không ép Hư Trúc uống máu ăn thịt. Hư Trúc mừng lắm, luôn mồm cảm tạ. Ngày hôm sau bà ta cũng không bắt Hư Trúc ăn mặn, nhưng bụng y đói đến sôi lên sùng sục bèn nói:

- Tiền bối, thần công của bà đã luyện xong, không còn cần tiểu tăng hầu hạ nữa. Vậy tiểu tăng xin cáo từ.

Đồng Mỗ nói:

- Ta chưa cho ngươi đi.

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng bụng đói lắm, vậy phiền tiền bối kiếm cho chút rau dưa cơn trắng ăn cho qua bữa.

Đồng Mỗ đáp:

- Thế thì được.

Nói xong điểm huyệt y để Hư Trúc không thể nào đào tẩu rồi tự mình đi ra. Chẳng bao lâu bà ta đã quay trở về băng khố. Hư Trúc ngửi thấy mùi thơm sực nức, nước dãi chảy ra đầy mồm, cạch cạch cạch Đồng Mỗ đã để ba cái bát xuống trước mặt nói:

- Một bát là thịt quay, một bát là gà xối mỡ, còn một bát là cá chép chưng đường, mau ăn đi.

Hư Trúc kinh hãi nói:

- A Di Đà Phật! Tiểu tăng thà chết chứ không ăn.

Ba bát thịt quay cá hấp bốc mùi thơm xông vào mũi, y cố gắng nén nhịn, lẩm nhẩm đọc kinh. Đồng Mỗ thò tay bốc thịt gà ăn, miệng nhai chóp chép, luôn mồm tấm tắc ra chiều ngon lành lắm, Hư Trúc vẫn chỉ tiếp tục niệm Phật.

Sang ngày thứ ba Đồng Mỗ lại đến ngự trù lấy mấy bát đồ mặn đem về, nào là đùi hầm, hải sâm, bàn tay gấu, vịt quay, hương thơm lại càng nồng nàn. Hư Trúc tuy đói đến không còn chút hơi sức nào nhưng vẫn cố nhịn không ăn. Đồng Mỗ nghĩ thầm: "Trước mặt ta ngươi còn giữ kẽ nên nhất định không ăn chứ gì!" Nghĩ thế bèn đi ra ngoài hầm băng, một hồi lâu chưa chịu về, nghĩ thầm: "E rằng không thể nào ngươi không ăn vụng cho được!" Ngờ đâu khi trở lại lấy mấy bát đồ ăn ra chỗ sáng xem xét, hóa ra đến một giọt canh cũng không đụng đến.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.