Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán Kết

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

Ba ngày rất nhanh trôi qua, quảng trường chủ Phong rất nhanh tấp nập, tiếng ồn ào bàn luận xôn xao khắp mọi nơi.

Hai mươi lôi đài, giờ chỉ còn hai cái. Do chỉ còn mười ba người tham gia, nên để dồn nhiều sự chú ý nhất. Các cao tầng trong tông đã ra lệnh thu dọn số còn lại.

"Ngươi đoán xem, lần thi đấu này ai có thể đoạt vị trí đệ nhất?" Một tên đệ tử ngoại môn nhìn đồng bạn của mình hỏi:

Tên kia nói: "Dĩ nhiên Lâm Tiêu sư huynh của Lạc Hoà Phong rồi, quyền pháp của huynh ấy có thể chấn cửu thiên, mỗi một trận chiến không tới ba quyền đã có thể kết thúc trận đấu!"

"Ta thấy không phải, Lưu Băng sư tỷ công pháp Hàn Sương Tuyệt Quyết đóng băng trăm dặm đối thủ. Nếu để bị đánh trúng không bị biến thành băng điêu hay sao!" Tên kia không đồng ý nói:

Những lời bàn tán vẫn diễn ra, người thì đoán Lâm Tiêu của Lạc Hòa Phong, người thì cho rằng Lưu Băng của Thủy Liên Phong..

Ngay cả Vương Trung cũng có số ít người nhận định hắn có thể đoạt đệ nhất, dù sao mỗi lần thi đấu chưa ai có thể thấy hắn xuất kiếm như thế nào, nhưng đối thủ lại bị loại rất nhanh.

Vương Trung không quan tâm tới các lời bình luận của những đệ tử này, dù sao có người nhỏ hơn hắn, cũng có người lớn hơn hắn về mặt tuổi tác lẫn tu vi.

Điều quan trọng hiện tại là tiếp tục thi đấu giành hai vị trí đầu, hắn mong gặp đối thủ không quá mạnh ở vòng loại là được.

Nửa canh giờ sau, lần bốc thăm cũng diễn ra cả mười ba người đều đứng về phía trước bắt lấy cây thăm bay về phía mình.

Vương Trung nhìn thấy lá thăm trên tay là số chín, lôi đài số một. Hắn tìm kiếm người bốc được lá thăm số mười, dù sao là đối thủ cũng nên nhìn một chút.

Một thanh niên khoảng 17-18 tuổi cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt chạm vào nhau vừa cười nhưng không thể che giấu tia chiến ý nhàn nhạt từ đối phương.

Không Duy, năm nay 17 tuổi tu vi Đại Khí Sư hậu kỳ là một đệ tử nội môn của Luyện Khí Phong, hắn cũng là lần đầu tiên tham gia thi đấu nội môn.

Nhập môn năm 12 tuổi đến nay, do thân mang Kim thuộc tính Thượng phẩm, lại có thiên phú trong luyện khí thuật nên rất được sư trưởng trong Phong ưu ái.

Hai lôi đài các cuộc chiến đang diễn ra, nhưng đáng chú ý nhất là lôi đài số hai. Phó Ngôn và một đệ tử của Dược Linh Phong.

Các chiêu thức của vị đệ tử này điều bị kiếm trong tay Phó Ngôn hoá giải một cách tùy tiện.

Dù sao Dược Linh Phong chủ yếu là học tập luyện dược sư nên các chiêu thức của họ đa phần là để bảo vệ bản thân nhiều hơn là tính công kích.

Biết không thể chiến thắng, vị đệ tử này nhìn về phía trọng tài nhận thua. Nhưng Phó Ngôn chưa đợi sự phán định đã đạp cước bộ bước đến trước vị đệ tử này tung một chưởng.

Nhìn thấy vị đệ tử đó rơi xuống đài, hắn cao giọng khinh thường:

"Để cho ngươi tấn công trước, chứ không phải để ngươi toàn vẹn xuống lôi đài. Nếu ai đấu với ta điều nhận thua giống như ngươi điều không bị thương tích gì, chả lẽ nói Phó Ngôn ta vô năng hay sao!"

Vị đệ tử Dược Linh Phong đứng lên chấp tay về phía hắn, rồi lại ôm ngực đi về hướng đồng môn của mình.

"Thật quá đáng, sư đệ ta đã nhận thua tên Phó Ngôn này lại ra tay đả thương hắn!" Các vị sư huynh của Dược Linh Phong lên tiếng:

Có người trong số bọn họ nói:

"Các ngươi lưu ý tới hắn, nếu sau này dám tới Phong ta cầu đan dược, lấy cái giá gấp đôi để trả!"

Ở trên đài cao thấy được điều này, Điền Siêu chấp tay về phía Tôn Nhân nói:

"Đệ tử này của ta không hiểu chuyện, mong Tôn sư huynh đừng trách!"

Tôn Nhân vuốt vuốt râu nói:

"Tuổi trẻ hiếu thắng mà thôi, Điền sư đệ không cần để trong lòng!"

Nếu nói trong Thiên Nguyên Tông này, hắn sợ đắc tội không phải Tông chủ cũng không phải là các vị Phong chủ kia mà là Tôn Nhân với Kim Mạnh Đức.

Dù sao hai vị Phong chủ này cũng nắm giữ hai ngành nghề không thể thiếu của tu sĩ là Luyện Dược và Luyện Khí.

Nếu đắc tội với bọn họ, sau này đan dược và binh khí của Thiên Kiếm Phong sẽ không còn được cung cấp đầy đủ nữa.

Dù cho lệnh của tông môn, bọn họ cũng cung cấp đan dược và binh khí cấp thấp hoặc có đan dược có nhiều tạp chất.

Thi đấu vẫn liên tục diễn ra, đệ tử quan chiến vẫn bàn luận xôn xao, họ có người âm thầm cá cược riêng nhau về trận đấu, nhưng cao tầng Thiên Nguyên Tông vẫn nhắm mắt cho qua.

Dù sao, bọn họ cũng có công thu nhận nhưng phát triển đi đến đâu vẫn là do cá nhân mỗi người. Nếu ép buộc quá, có thể xảy ra tình trạng cơm không lành, canh không ngọt.

Không qua bao lâu, đến lượt Vương Trung tham chiến. Mọi người, có người thì khen không ngất, có người thì lắc đầu, cười khẩy.

Dù sao Vương Trung tuổi cũng còn nhỏ, tu vi tuy cao hơn đồng bối, nhưng lại thiếu kinh nghiệm trong giao chiến.

Không ai nghĩ đến, người mà bọn họ xem nhẹ là một thanh niên 28 tuổi đến từ một thế giới hiện đại và phát triển.

Vương Trung bước lên đài, không quan tâm đến ánh nhìn của người xung quanh. Vì hắn biết chỉ cần thắng, những lời châm biếm của người đàm luận, điều vô tác dụng.

Không Duy nhìn thật sâu Vương Trung, ánh mắt không rời. Hắn biết thiếu niên này dù tuổi nhỏ nhưng thực lực lại tỷ lệ nghịch so với độ tuổi.

Chấp tay, nhìn về phía Vương Trung, hắn nói:

"Những trận đấu trước của Lục sư đệ ta điều chứng kiến, chỉ cần có thể phá vỡ phòng ngự của ta, đệ thắng!"

"Không sư huynh đã quá lời, Luyện Khí Phong pháp bảo phòng hộ rắn chắc, một thanh linh khí của đệ khó lòng công phá!" Vương Trung chấp tay, khiêm tốn nói:

Chấp sự để hai người họ chuẩn bị, bắt đầu thi đấu. Vương Trung không nhiều nhiều lời, chân đạp bộ pháp tay cầm kiếm đánh về phía Không Duy.

Không Duy cũng không chậm, miệng cười lớn vận linh khí vận hành pháp bảo chiến giáp phòng ngự công kích của hắn.

Không uổn công là đệ tử của Luyện Khí Phong, chiêu kiếm của Vương Trung tuy mạnh nhưng không thể phá được phòng ngự kiên cố của Không Duy.

Hắn đạp lui về sau ba bước, rồi lại phát ra kiếm chiêu về phía Khương Duy. Thấy vậy, Khương Duy miệng cười khẽ, dùng quyền đối kiếm với hắn.

Kim Cương Quyền Pháp!

Quyền phong đấm ra, nắm tay như bao bọc vàng rồng va chạm với mũi kiếm của Vương Trung, cả hai điều văng ra xa do lực phản phệ.

Vương Trung thu hình ảnh đối chiến vào mắt, không tấn công vào chiến giáp mà xoay kiếm một vòng trên không vận dụng chiêu 'Dương Quan Tam Điệp' đánh về phía cổ của Không Duy.

Không Duy tuy hơn hắn một tiểu cảnh giới, nhưng luận về thuật chiến và tốc độ lại không sánh bằng!

Kiếm khí đi ngang về phía cổ Không Duy, kiếm khí từ một thành ba, Không Duy lần đầu trúng đòn xước ngang cổ, kịp xoay người tránh né hai đòn trùng điệp lên nhau.

Không Duy lui về phía sau ba bước kinh hãi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh chấp tay về phía Vương Trung nói:

"Sư đệ kiếm pháp tinh diệu, ta tuy có chiến giáp nhưng không có chiến mão. Nếu đòn lúc nãy, sau thêm một tấc đầu ta đã lìa rồi xác!"

"Không sư huynh đã nhường rồi, ta cũng chỉ là nhìn ra được yếu điểm này trên người huynh thôi. Luận phòng ngự, đệ đúng không có cách nào khác để công phá!" Vương Trung chấp tay hoàn lễ nói:

Nhờ kiến thức khi còn ở Trái Đất, hắn biết được khi ra chiến trận. Binh sĩ dù phòng ngự kiên cố đến đâu nhưng không có mũ bảo vệ đầu, vẫn bị vẫn lạc như không.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.