Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm Hỏi

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Nửa tháng sau, trong một dãy núi một thiếu niên khoảng 13-14 tuổi đang nhắm mắt tu luyện dưới một gò đá lớn.

Không ai khác chính là Vương Trung, từ khi hắn rời khỏi Lục gia, hắn vận dụng thời gian còn lại để đề cao tu vi sớm ngày bước vào Khí Tông Cảnh.

Trước khi rời khỏi Thiên Nguyên Tông, hắn vào khu thành thị thu mua lượng lớn linh được tăng trưởng tu vi Đại Khí Sư hậu kỳ.

"Không biết khi nào mới đột phá Khí Tông Cảnh đây!" Hắn thu công, thở dài lẩm bẩm, rồi lại lấy một viên đan dược, từ trong giới chỉ bỏ vào trong miệng.

Cách đó khoảng 50 dặm về phía Tây, trong một khu rừng một lão giả đang quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Lão giả chính là Cao Nguyên, được Thiên Đế sai đến chỗ này tìm kiếm Lữ Phi Vân. Lão di chuyển gần năm năm mới có thể đến Thiên Nguyên Vực này. Nhưng lại mất thêm năm năm, tìm kiếm khu vực xung quanh đây hơn vạn dặm.

Lão đứng trên không trung nghĩ:

"Chả lẽ, hắn ta đã rời khỏi đây!"

Dù sao, lão cũng ở đây hơn 4-5 năm đừng nói là người, dù là yêu vương trong khu rừng này, lão cũng tìm tòi qua động phủ các thành lân cận khu vực này, cũng thăm dò nốt.

"Haizz! Phải báo cáo làm sao với bệ hạ đây!" Đang thở dài, thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, cảm nhận được tiếng chiến đấu cách đó không xa, lão dùng thần thức thăm dò, thì thấy Vương Trung đang dùng kiếm chiến đấu với yêu thú cấp Đại Khí Sư.

Đang muốn thu hồi thần thức, đột nhiên Vương Trung lui về phía yêu thú hình báo xuất kiếm.

'Phụng Vũ Cửu Thiên'

Một đầu phụng hoàng bay về phía yêu thú, sau đó vẫy đuôi bay lên không trung hót vang một tiếng.

Lão nhìn chăm chú về phía hắn, cười to sau đó biến mất tại chỗ:

"Haha, cuối cùng cũng tìm được!"

Vương Trung sau khi giết chết yêu thú lấy đi nội đan của nó, rồi lại thu xác vào trong giới chỉ.

Hắn đã tu luyện gần một tháng nay, nhưng do sử dụng đan dược để tăng trưởng tu vi gặp bình cảnh, nguyên khí không tăng trưởng nữa. Nên hắn muốn tìm cơ hội đột phá trong lúc chiến đấu.

Khi vừa thu dọn xong thi thể yêu thú, hắn cảm nhận được uy áp của cường giả đang ở phía trên trời.

Sợ là kẻ thù do Hồng gia hoặc Hoàng Lưu Trại tìm đến.

Hắn giả vờ chấn tỉnh như không biết sự hiện diện của đối phương. Khi vừa đi được ba bước, một tiếng nói vang vọng trong đầu hắn:

"Vị tiểu hữu này, có thể nào cho ta hỏi thăm một chút được không?"

Vương Trung cảm nhận được uy áp đối phương, biết được dù cho mình có bỏ chạy đi nữa cũng không thể thoát, hắn xoay người, chấp tay nhìn về phía hư không lão giả đang đứng, nói:

"Tiền bối, không biết có điều gì chỉ dạy!"

Lão giả vuốt râu, cười mỉm nhìn hắn, sau đó đáp xuống đứng trước hắn, hỏi:

"Tiểu hữu đừng sợ, ta không có ác ý! Chỉ muốn hỏi tín danh tiểu huynh đệ? Gia sư lại là ai?"

Nhìn thấy lão giả hỏi mình như vậy, hắn lại càng chắc chắn đối phương không có ý tốt.

Chả lẽ, kế hoạch lúc trước của ta lại có người nhận ra hay sao?

Hắn cũng không dám nói ra suy nghĩ trong đầu, mà chấp tay hướng lão, nói:

"Bẩm tiền bối! Ta tên Hoa Vô Khuyết, gia sư là Yêu Nguyệt, cung chủ của Di Hoa Cũng!"

"Yêu Nguyệt? Di Hoa Cung? Đó là thế lực của Thiên Nguyên Vực hay sao, ta chưa từng nghe nói tới!" Lão giả ngẩn người, nhưng dường như nhìn ra điều gì, hỏi:

Vương Trung sờ đầu, cười gượng, nói:

"Tiền bối, không giấu gì người! Tông môn ta chỉ là một môn phái nhỏ ở hướng cực Bắc của Thiên Nguyên Vực mà thôi!"

Lão giả híp mắt, lộ ra nụ cười giễu cợt. Hắn từ hướng cực Bắc đi đến đây suốt chặn đường dừng chân, môn phái chưa đủ một bàn tay năm ngón làm gì có tông môn nào tên Di Hoa Cung chứ.

"Tiểu hữu không cần lừa gạt lão phu! Thật sự không có Di Hoa Cung nào cả! Gia sư của ngươi cũng không phải là Yêu Nguyệt, mà có lẽ họ Lữ tên gọi Phi Vân! Không biết lão phu đoán đúng hay là sai?" Lão hai tay để vào trong áo, nhìn hắn cười, nói:

Nghe đến ba chứ Lữ Phi Vân, hắn kinh hoảng đối phương thì ra không phải đến vì Hồng gia hay Hoàng Lưu Trại, mà vì Lữ tiền bối mà đến. Vương Trung xoay người, vận lực ở chân muốn bỏ chạy.

Lão giả thấy vậy, dùng tay vận hấp lực hút hắn lại, mỉm cười nhìn hắn, hỏi:

"Tiểu hữu, muốn đi đâu? Ngươi vẫn còn chưa trả lời ta các câu hỏi mà!"

"Ngươi thả ta ra, nếu không sư phụ ta sẽ bẻ xương, tháo khớp ngươi!" Biết hôm nay không thoát khỏi, hắn mở miệng gào to:

Lão giả nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra, cười nhìn hắn:

"Ta chỉ là muốn hỏi chuyện ngươi mà thôi! Vị đại nhân đó sẽ không vì vậy mà ra tay với ta. Dù sao chủ nhân nhà ta và hắn có giao tình sinh tử."

Vương Trung nghe vậy như suy nghĩ điều gì, mở miệng hỏi:

"Ngươi là người của Thiên Đế hay sao?"

Lão vuốt râu, mỉm cười nhìn hắn, gật đầu. Thấy lão không có sát ý thể hiện trong mắt, cũng không dùng vũ lực đối mình, hắn phủi bụi trên quần áo nói:

"Sao không nói sớm hơn! Để ta phải hoảng sợ, Thiên Đế sai ngài đến, tìm sư phụ ta có việc gì?"

"Haha, bệ hạ gửi lời hỏi thăm đến Lữ đại nhân và sai ta đến hỏi xem ngài ấy, đã đột phá xiềng xích, bước chân vào Đế Cảnh hay chưa?" Lão hiền hòa, chấp tay nhìn hắn, cười hỏi:

Vương Trung xoay đầu ánh mắt nghi ngờ nhìn lão, hỏi ngược lại:

"Ngài tưởng đột phá Đế Cảnh như ăn cơm, uống nước hay sao? Nếu dễ dàng như vậy, Đế Cảnh đã đi đầy đường. Làm gì hiện tại chỉ có một mình Lục Tinh Thiên Đế thống trị nhân tộc ta!"

Nghe hắn trả lời như vậy, hắn biết được Chấn Thiên Chân Quân vẫn chưa bước chân vào Đế Cảnh. Như vậy, khi trở về lão có thể ăn nói với Thiên Đế.

Lão giả nhìn Vương Trung thật sâu, sau đó thở dài nói:

"Như vậy được rồi! Cho bệ hạ nhà ta gửi lời hỏi thăm đến đại nhân! Nói với hắn, Ma quân rất có thể đang chuẩn bị đột phá Đế Cảnh rồi, kêu ngài ấy sắp xếp tham gia trận chiến giữa hai tộc ta, sắp sửa diễn ra!"

"Được! Ta thay sư tôn cảm ơn Thiên Đế! Nhất định, gửi lời nói của ngài ấy đến gia sư!" Hắn nhìn lão, chấp tay, cúi đầu nói:

Lão nhìn hắn, chấp tay:

"Như vậy, lão phu xin phép cáo từ!"

"Vãn bối cung tiễn tiền bối!" Hắn chấp tay, hoàn lễ:

Khi đang lăng không, lão như nhớ ra điều gì nhìn hắn nói:

"Ta nhìn thấy hình như ngươi đang ra ngoài rèn luyện! Nếu không muốn xảy ra vấn đề không cần thiết, đừng nên nói ra thân phận của mình!"

Vương Trung gật đầu đồng ý, lão lại nói tiếp:

"Ngươi cảm thấy ta có tuấn tú hay không?"

Hắn ngẩn người, không hiểu tại sao lại hỏi vậy, gương mặt cười so khóc còn khó coi hơn, trả lời:

"Đẹp tàn bạo luôn?"

"Còn ngươi?" Gật đầu hài lòng lão lại hỏi:

Vương Trung ưỡn ngực, vuốt đuôi tóc dõng dạc nói:

"Dĩ nhiên, đẹp hơn người nhiều!"

Lão cười haha, vừa bay rời đi, vừa nói:

"Tốt, lừa gạt cả bản thân mình! Đại nhân thu một đệ tử thật có ý tứ!"

Hắn sờ đầu khó hiểu, ta nói sai gì sao? Ta thật sự tuấn mỹ a! Nếu thêm vài năm nữa, nữ nhân trong thiên hạ này ai chả say mê lão tử! Dám nói ta lừa gạt bản thân mình!

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.