Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đón Tiếp

Tiểu thuyết gốc · 1382 chữ

Khi tắm rửa, dùng xong bữa ăn do đầu bếp chuẩn bị, hắn xếp bằng tiếp tục tu luyện. Tiếng gõ cửa vang lên!

Cốc! Cốc!

Tiểu nhị đứng trước cửa phòng hắn khép nép, lên tiếng:

"Khách quan, không biết tửu lâu phục vụ ngài, có hài lòng hay không?"

Vương Trung đứng dậy, mở cửa tựa lưng khoan tay, nhìn hắn:

"Tiểu nhị ca, không biết có việc gì hay không?"

"Khách quan, chủ nhân của tửu lâu muốn gặp mặt. Không biết ngài có thời gian hay không?" Tiểu nhị hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Chủ nhân nơi này là ai?"

Tiểu nhị vội trả lời:

"Tửu lâu này thuộc Lý gia, người gửi lời mời cũng là gia chủ đại nhân!"

Hắn nhìn đối phương, cười mỉm gật đầu đồng ý. Tiểu nhị cười dẫn hắn đi về phía một phòng quý tân, ở phía hướng dãy chữ Bí.

Trong phòng, một trung niên đang đi qua, đi lại trong đại sảnh. Chính là Lý Lái Hỷ gia chủ của Lý gia. Hắn hiện tại hai tay ở phía trước thể hiện ôm nắm đấm, cảm xúc hưng phấn vô cùng.

Nếu có thể kết giao, với đệ tử thân truyền của Thiên Nguyên Tông, sau này có thể, tạo mối quan hệ gia tộc, đến buôn bán ở chợ trong tông môn.

Cửa phòng mở rộng, Vương Trung theo tiểu nhị bước vào. Tiểu nhị cúi đầu, cung kính với Lý Lái Hỷ, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

Hắn chấp tay, vui mừng nhìn Vương Trung, nói:

"Tham kiến chân truyền đệ tử đại nhân!"

Vương Trung thấy đối phương tiếp đón nồng hậu như vậy, chấp tay nói:

"Lý gia chủ không cần phải câu nệ. Ta tu vi còn thấp, không dám nhận hai chữ đại nhân."

Như vậy!...

Lý Lái Hỷ thấy hắn cũng không phải dạng ỷ vào thân phận, kiêu ngạo càng quấy, vỗ vai hắn nói:

"Tiểu hữu quả nhiên là nhân trung chi long. Nếu vậy, ta cũng sẽ không quá câu nệ tiểu tiết!"

Nói xong, hắn nhìn Vương Trung không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói:

"Tiểu hữu, không biết đối với linh trà, ngươi hiểu được bao nhiêu?"

Vương Trung ngẩn người, hắn trước lo tu luyện trà thì cũng uống vào bụng như hít thở không khí.

Hắn xem như là nước lã để giảm sự ham muốn của phàm tục còn lắng đọng trong cơ thể mà thôi.

"Ta không biết gì về linh trà cả! Chẳng lẽ chúng cũng phân chia về cấp bậc hay sao?" Vương Trung hỏi ngược lại:

Lý Lái Hỷ thấy vậy nói:

"Đúng vậy! Linh trà cũng phân ra bốn cấp bậc: Linh - Địa - Thiên - Bí, linh trà bình thường chỉ giúp giải khát không khác gì mấy với trà thượng hạng của phàm nhân."

"Nhưng Địa linh trà thì giúp tu sĩ tăng tiến tu vi theo thời gian. Thiên linh trà thì dưỡng tâm thần tu sĩ cấp cao khiến họ giảm ảnh hưởng của tâm ma cảnh giới!"

Vương Trung vừa nghe, vừa suy nghĩ hỏi:

"Vậy còn Bí linh trà thì sao?"

Hắn cũng không cảm thấy có điều gì bất thường, kiên nhẫn giải thích cho đối phương:

"Bí linh trà thì chỉ nằm trong truyền thuyết! Nghe nói trăm vạn năm trước cũng được trồng rất nhiều. Nhưng vì một đại nạn nào đó của nhân tộc, mà bị hủy diệt hoàn toàn!"

Vương Trung nhìn hắn, gật đầu không cho ý kiến không đúng, nói:

"Vậy ý của Lý gia chủ là...!"

"Ta chỉ muốn kết giao tiểu hữu! Cũng có lợi ích rất lớn, muốn bàn bạc cùng ngươi!" Lão nhìn hắn cười:

...

Quay lưng trở về phòng, Vương Trung ngồi đả toạ trên giường, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Thì ra lão muốn mượn thân phận của mình, để liên hệ với các cao tầng trong tông. Đưa linh thực và linh dược của Lý gia, buôn bán trong chợ thị tông môn.

Hắn nhìn ra cửa, lẩm bẩm:

"Người nên tới đã tới rồi, người không nên tới chắc cũng nên xuất hiện rồi chứ!"

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng hắn lại vang lên, một tiếng nói từ ngoài truyền vào trong phòng hắn.

Cốc! Cốc!

"Khách quan, ta được một ít thợ săn chia ít thịt yêu thú linh cấp Khí Sư. Không biết, ngài có muốn thử hương vị của nó một chút hay không?"

Vương Trung mở cửa ra, nhìn thấy một tên to tròn, mập mạp. Không ai khác chính là đầu bếp của tửu lâu này.

Hắn khoan tay trước ngực, dựa cửa nhìn tên đầu bếp, rồi nhìn khay thức ăn cười mỉm hỏi:

"Không biết ngươi tìm ta có việc gì? Món ăn tuy ngon nhưng vô công bất thụ lộc."

Đầu bếp thấy hắn thẳng thắng hỏi mình như vậy, hơi ngẩn người. Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, xoa hai tay cười tươi, nói:

"Haha, nếu khách quan đã nói như vậy...!"

Rồi hắn nhỏ giọng lấy tay che miệng nói:

"Gia chủ Huỳnh gia có lời mời đến phủ, không biết ngài có thuận tiện hay không?"

Vương Trung híp mắt, cười nhìn hắn khiến hắn cảm giác như bị người ta nắm thóp vậy.

"Khi nào?" Vương Trung hỏi:

"Tối nay, không biết khách quan..."

Không đợi tên đầu bếp nói hết, Vương Trung đưa tay chặn lời, đi vào trong phòng đóng cửa. Để lại tên đầu bếp không hiểu chuyện gì!

Tối đến, ở Huỳnh gia phủ, Huỳnh Chánh Thần chuẩn bị một bàn tiệc rượu. Ngồi ở hai bên là tiểu thiếp mới cưới của hắn Qui Khả Huân và con trai của hắn.

Huỳnh Chánh Liệt nhìn sắc trời, rồi nhìn phụ thân hắn, khó chịu nói:

"Cha, tên tiểu tử đó là ai? Mà lại để người nhà bốn người chúng ta, chờ đợi cơ chứ!"

Chánh Thần quay sang trừng mắt, lạnh giọng nói:

"Không được vô lễ! Ở độ tuổi đó người ta đã là đệ tử chân truyền, còn ngươi suốt ngày lêu lổng. Ngươi nhìn xem mình có xứng với Lý nha đầu kia sao?"

Hắn nghe phụ thân mắng như vậy, trong lòng uất ức. Dù sao từ nhỏ trong thành Giang Khu này, hắn đã quen hô mưa gọi gió. Bản thân cũng cảm thấy mình, xứng đôi với Lý Nhu Mỹ của Lý gia.

Trong thành này ngoại trừ hắn, còn ai có khả năng rước đại tiểu thư của gia tộc họ Lý đây.

Bỗng nhiên, người hầu chạy vào bẩm báo nói có thiếu niên 13-14 tuổi cầu kiến. Huỳnh Chánh Thần chỉnh lại tác phòng, Qui Khả Huân cũng sửa soạn lại y phục trên người. Riêng nhi tử hắn Chánh Liệt thì khịt mũi, khinh thường.

Chỉ là một đứa con nít, cha cần gì phải nghiêm chỉnh như vậy làm như đón tiếp quan sai đại thần Đế quốc không bằng!

Tuy suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không dám nói ra, nhìn về phía cửa chính. Rất nhanh một bóng người xuất hiện trước cửa, đó chính Vương Trung.

Huỳnh Chánh Thần rất nhanh đi đến cửa đón tiếp, cười tươi, chấp tay nói:

"Gia chủ Huỳnh gia, tham kiến đại nhân!"

Hai người ở phía sau, thấy hắn gọi một tên tiểu tử là đại nhân hơi sửng sờ. Nhưng rất nhanh học theo hắn chấp tay, bái kiến.

"Thiếp thân, nhi tử gia chủ tham kiến đại nhân!"

Vương Trung nhìn ba người bọn họ, gật đầu theo lời mời ngồi xuống bàn tiệc, nói:

"Ta phụng mệnh sư tôn, ra ngoài lịch luyện. Không biết, Huỳnh gia chủ cho mời có gì chỉ dạy?"

"Không dám! Không dám! Đại nhân là đệ tử thân truyền của Thiên Nguyên Tông. Mà ta chỉ là một gia chủ trong thành nhỏ của Nam Kha Đế Quốc, sao dám mở lời chỉ dạy!" Huỳnh Chánh Thần cười khổ, nói:

Nói xong, hắn cho vũ kỹ đi vào biểu diễn trong đại sảnh. Vương Trung thong dong, cũng vừa ăn, vừa xem kịch hay diễn ra trước mắt và ẩn tàng.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.