Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Gian

Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Trái Đất, Việt Nam.

Đêm tối, một thân ảnh đứng ở thành cầu, nhìn về phía dòng sông Kiên đêm, trầm mặc.

Không ai khác, chính là A Tú, một trong những người bạn ở trái đất của Vương Trung.

Hắn đứng đó, khói thuốc theo gió làm rợn sóng con nước, cũng làm khói thuốc bay tỏa ra, khắp không gian.

Sự tĩnh lặng, làm hòa quyện với không gian lúc này. Hắn lặng yên, suy nghĩ:

"Trung à, mày bây giờ đang ở đâu?"

Đã qua nửa tháng, kể từ khi tiến sĩ Robert, tìm cách sửa lại, cánh cửa thời không. Trưa hôm nay, hắn và hai người còn lại, được thông báo là ngày mai, rất có thể thử nghiệm xuyên qua cánh cửa không gian, một lần nữa.

Sáng sớm, cả ba cùng nhau đến khu công viên, điểm đặt cánh cửa thời không, khi Vương Trung xuyên qua trước đó.

Giáo sư Robert, sau nửa tháng tìm hiểu, ông đã huy động lượng điện cao thế lớn, dùng cho toàn thành phố. Thiết lập một cổ máy dẫn nguồn điện năng, truyền thẳng vào điểm giữa, để có thể mở cánh cửa thêm một lần nữa.

Ông nhìn ba người bọn họ, đã có mặt ở đây từ sớm, hỏi:

"Các vị, chuẩn bị xong chưa?"

A Tú nhìn về phía người em sinh đôi của mình, gật đầu. Cả ba điều chấp nhận, thử nghiệm sinh tử lần này.

Lê Hoài nhìn hai người bạn, ấp úng dường như muốn nói điều gì. A Kiệt, em trai sinh đôi của A Tú, hỏi:

"Mày bị sao vậy? Không muốn vượt cửa, hay sao?"

Hắn thở dài, nhìn về phía A Kiệt, giải thích:

"Tao rất muốn đi! Nhưng, bạn gái của tao, đang mang thai. Tao không thể, bỏ lại cô ấy!"

A Tú đặt tay, lên vai hắn, nói:

"Mỗi người, một chí! Biết đâu, vượt qua cửa này, cũng không phải là điều gì tốt! Mày cứ ở lại, đi thôi!"

Robert đứng sau, cổ máy kích phát điện năng cao thế, chuẩn bị khởi động, hỏi:

"Tất cả, đã sẵn sàng chưa?"

A Tú và A Kiệt bước lên phía trước, gật đầu. Giáo sư thấy vậy, nhập lệnh trong máy tính, điều kiển kích hoạt cổ máy.

Một luồng điện năng cực lớn, từ trong cổ máy bắn ra đánh vào điểm giữa của cánh cửa.

Cánh cửa từ không gian hỗn loạn, từ từ ổn định. Hai người bọn họ nhìn nhau, rồi bước thật nhanh vào trong cánh cửa.

A Tú hét lên, một tiếng:

"Trái Đất, tạm biệt!"

Hoài Thiên Tiên Giới, Thiên Nguyên Vực.

Sau khi, bàn bạc kế hoạch và đàm đạo nhân sinh với Qui Khả Huân. Vương Trung bước nhanh chân, muốn tiến ra đại sảnh.

Khi đi được khoảng bốn bước chân, Huỳnh Chánh Liệt nhìn thấy hắn, từ cửa phòng của nàng bước ra, khó hiểu, hỏi:

"Đại nhân, sao người lại bước ra, từ phòng của Nhị nương?"

Vương Trung cũng không hiện lên nét gì hốt hoảng, trên nét mặt, giải thích:

"Nương ngươi, thấy ta đau buồn! Nên mời ta, vào phòng đàm đạo trà, an ủi nhân sinh như mộng!"

Tuy không tin tưởng lắm, nhưng dù sao đối phương cũng còn nhỏ. Không thể nào, Qui Khả Huân có ý định khác.

Thấy vậy, hắn chấp tay với Vương Trung, chân thì bước nhanh về phía, khuê phòng của nàng.

Một khắc sau, Huỳnh Chánh Thần vừa đi,  vừa cố gắng, ngăn cơn tức giận trong cơ thể, hướng về đại sảnh.

Khi hắn nhìn thấy, thân ảnh Vương Trung, đang ngồi thưởng trà ở chính sảnh. Thu hết sát ý vào mắt, hắn nhanh chân tiến đến, tươi cười, chấp tay, hỏi:

"Đại nhân, không biết người và gia chủ Lý gia, là quan hệ gì?"

Vương Trung hơi sững sờ, nhưng trong lòng thì, cười lạnh.

Huỳnh lão quỷ, thật là khiến người khác buồn nôn. Muốn giết ta, nhưng cái gan thì không dám, lại đến thăm dò.

"Không việc gì, chỉ là khi vừa mới vào thành. Lý gia chủ, tìm ta giao lưu hảo hữu mà thôi." Vương Trung, nói:

Huỳnh Chánh Thần gật, gật đầu:

"Thì ra, là như vậy!"

Hắn nhìn trước quan tài, không thấy Huỳnh Chánh Liệt, thắc mắc, lại hỏi:

"Đại nhân! Tiểu nhi, lúc nãy còn ở đây, quỳ cúng bái! Sao giờ, ta không thấy hắn!"

"Ngươi nói là hiếu tử của tiểu Hắc a?"

Trán hắn nổi gân xanh, nhưng vẫn gán nén giận, nói:

"Phải, phải!"

Vương Trung thấy vậy, đưa ngón tay chỏ lên cằm, dường như nhớ lại gì đó. Rồi nhìn đối phương, trả lời:

"Hình như, ta thấy hắn bước vào, khuê phòng của tiểu thiếp ngươi!"

Huỳnh Chánh Thần cảm thấy khó hiểu, nhi tử hắn, đến tìm phu nhân của hắn, làm gì. Không suy nghĩ thêm, hắn bước chân về phía khuê phòng của ả.

Trong phòng, Huỳnh Chánh Liệt đang ôm Qui Khả Huân, vào trong lòng. Đôi tay hắn, không ngừng sờ xoạc, cơ thể nàng.

Khiến đôi mắt lim dim, rên khẽ.

"Tiểu hoa tâm ngươi, thật xấu xa! Dù gì, ta cũng là Nhị nương ngươi!"

"Sao ngươi! Aa..aa..!" Nàng vừa nhắm mắt, miệng kêu lên:

Hắn thấy vậy, đầu như là lửa nóng, liếm liếm môi. Đôi tay, như tăng thêm lực, nói:

"Trước sau gì, người cũng là của ta thôi! Không sớm, hay muộn!"

Nàng ưỡn ngực, ôm đầu, hắn:

"Ngươi... không sợ, phụ thân ngươi, trị tội hay sao?"

Hắn như dồn thêm máu nóng, tay càng nhanh hơn, nói:

"Phụ thân, hắn sao? Ta không sợ, sau này ta thành gia chủ, thì mọi chuyện sẽ như ý thôi!"

Đột nhiên, cánh cửa phòng vỡ nát, phía trước có một thân ảnh, đôi mắt đỏ như máu. Tức giận đến tột độ, chính là Huỳnh Chánh Thần!

Hắn khi đứng trước cửa phòng, khi chưa kịp mở miệng gọi. Thì nghe được, những tiếng rên nam, nữ bước ra từ trong phòng.

Thêm nghe được, đoạn đối thoại của họ. Khiến hắn, không thể nào, không giận dữ.

Thấy được thân ảnh đó, hai người hốt hoảng. Qui Khả Huân thì nhảy lên giường, hoảng sợ nép mình. Huỳnh Chánh Liệt thì hốt hoảng, vừa quỳ lại, van xin.

"Phụ thân, phụ thân! Là do ta nhất thời hồ đồ, xin phụ thân tha tội!" Hắn khóc to, lấy tay nắm lấy, ống quần đối phương:

Huỳnh Chánh Thần đứng chết lặng, đôi mắt trợn tròn, ôm ngực thổ huyết. Hắn, đã bị chính nhi tử ruột của mình, cấm lên đầu một chiếc sừng to.

Ngay cả, tiểu thiếp mà hắn thương yêu nhất. Cũng dám phản bội hắn, nói sao người ngoài như Vương Trung, cũng đâm lưng hắn, một đao.

"Ngươi..., ngươi!" Hắn lấy tay chỉ về phía nhi tử, khó khăn nói một tiếng, rồi thổ huyết ra:

Huỳnh Chánh Liệt mếu máo, run rẩy, nhìn hắn vừa khóc, nói:

"Xin phụ thân, tha cho ta một lần đi! Ta thề, không bao giờ dám tái phạm, một lần nữa!"

Đang trong cú sốc trước mắt, vẫn còn chưa lặng xuống. Hắn nghe được âm thanh của Vương Trung, ngoài sảnh lễ đường.

"Tiểu Hắc! Ngươi, tỉnh rồi sao!"

"Thật tốt quá! Ngươi, không chết!"

"Nếu đã vậy, chúng ta cùng đến Lý gia lấy ước định, hợp tác với tông môn, sau đó trở về!"

Nghe xong, Huỳnh Chánh Thần lần nữa thổ huyết, tức giận.Huỳnh gia ta, bỏ công sức, bỏ linh thạch.

Ngay cả, người kế thừa sản nghiệp, cũng phải đội mũ tang, cho một con linh xà nhỏ. Mà ngươi lại, muốn hợp tác với Lý gia.

Thật quá đáng! Thật quá đáng a!

Hắn đang muốn tạm gác chuyện nhà, giải quyết mối hoạ bên ngoài trước. Khi vừa xoay lưng, đột nhiên một đạo kiếm ảnh, đâm về trái tim.

Hắn đã không kịp trốn tránh, do sự thất thần, tức giận. Mà hắn đã quên, dùng thần thức kiểm tra xung quanh.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.