Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Tẩu

Tiểu thuyết gốc · 1460 chữ

Phiên Luân Thành, Lan phủ.

A Tú ngồi ở bàn lớn trong phòng, xung quanh là các cao tầng Lan gia. Lan Mi thì vẫn đứng đó, hầu rượu. Hắn lấy đũa, gấp từng món bỏ vào trong miệng.

Món nào, không ngon miệng thì quăn xuống đất cho Thiên Cẩu. Món nào ngon, thì gấp vài đũa, rồi cũng quấn xuống cho nó.

Trên bàn, rất nhiều món A Tú cảm thấy vừa miệng. Nhưng vì, phải tỏ ra mình là tuyệt thế cao chủ. Để Lan gia, cảm thấy vị đại nhân này, nhu cầu rất cao.

Lắc đầu liên tục, tỏ vẻ bất mãn, hắn đưa ra một tay. Hướng về phía Lan Mi, ra hiệu dìu dắt, nói:

"Tâm trạng không thoải mái, đi ra ngắm biển đi."

Không đợi bọn họ nói gì, hắn cùng nàng, Thiên Cẩu bước nhanh, về hướng cảng biển phía trước.

"Cung tiễn, đại nhân!" Các cao tầng Lan gia, chấp tay cúi đầu về phía hắn:

Phiên Luân cảng, là nơi mà toà thành này, tiếp giáp với biển. Đây cũng là nơi, tạo ra kế sinh nhai, cho ngư dân và các tu sĩ.

Cảnh đẹp như tranh, từ trên tửu lâu, A Tú vừa thưởng thức rượu, vừa thưởng thức món ăn của nơi này. Lúc trước, do phải tỏ ra cao nhân, hắn đã bỏ bữa, bụng cảm thấy cồn cào vì đói.

Lợi dụng, việc ngắm biển, hắn phát hiện tửu lâu này. Thế là, lấy cớ nhìn biển từ trên cao, để vào ăn một bữa nữa.

Lan Mi cũng được phép ngồi, nàng không động đũa. Mà nhìn về phía biển lớn, thở dài, lẩm bẩm:

"Nếu linh lực ta, như mặt biển này thì tốt biết mấy!"

A Tú vẫn đang ăn, khi nghe những lời nói nho nhỏ này. Vẫn là không thoát khỏi tay hắn, hỏi:

"Ngươi, đang gặp vấn đề trong tu luyện sao?"

Nàng nghe vậy giật mình, đứng lên chấp tay, trả lời:

"Bẩm tiền bối, tiểu nữ quả thật gặp trắc trở trong tu luyện."

Hắn, trong tâm thì hơi sợ, nhưng trên mặt vẫn thể hiện một nét cao nhân, hỏi:

"Nói ta nghe thử?"

Nàng bắt đầu, giảng lại những khó khăn mà mình gặp trong tu luyện. Và sự trắc trở trong tâm pháp đang tu tập.

A Tú nghe vậy thì gật đầu, nhưng trong lòng thì không hiểu lắm, nàng đang nói cái gì?

Hắn bèn ngắt lời, đưa tay ra hiệu, hỏi:

"Vậy theo ngươi, đạo là gì?"

Lan Mi suy nghĩ hồi lâu, nói:

"Tùy tâm sở dục, sống theo lý tưởng.

Đó là Đạo."

"Sai." Hắn nhìn nàng, rồi nhắm lại mắt, nói:

Nàng tỏ vẻ không hiểu, sau đó rất nhanh cung kính về phía hắn, hỏi rõ nguyên do. A Tú cũng không nhìn nàng, mà nhìn lên trời cao, nói:

"Đạo vô hình, tu sĩ là hữu hình!

Cái thấy trước mắt, chưa chắc đã là đúng!

Cái nghe được sau lưng, cũng chưa chắc đã là sai!

Đạo và tu sĩ, cái nào có trước, cái nào có sau. Không thể nào, lấy thực tại để hình dung."

Sau đó, hắn nhìn đối phương, nói tiếp:

"Đạo là lòng, không phải do người.

Cũng không phải, ai dẫn dắt là được!"

Nhìn về phía mặt biển, A Tú hỏi:

"Sóng bắt đầu từ gió!

Vậy gió, lại bắt đầu từ đâu?"

Lan Mi giật mình, cũng nhìn theo hướng ra biển. Nhưng lại, không biết trả lời câu hỏi ra sao.

Hắn nhìn nàng, xoay lưng lắc đầu, than thở:

"Thật khó dạy bảo a!"

Đối phương đi xuống lầu, khuất bóng xa xa. Nhưng nàng thì chết lặng đứng đó suy nghĩ những lời hắn nói.

A Tú đi trên đường, gương mặt hiện lên, nét thỏa mãn. Hắn từ khi ở Trái Đất đã có biệt danh miệng tiện.

Chỉ cần ai hỏi gì, hắn điều phản bác một chữ "Sai". Sau đó, lấy ý nghĩa cao nhân, trong các tác phẩm văn học mạng từng đọc, phản bác đối phương là xong.

Thiên Cẩu thì luôn theo sau hắn, cảm giác đối phương, thâm bất khả trắc. Nó vui vẻ, vì sau này sẽ có một cường giả đi theo, hộ tống đoạn đường sau này của mình.

Nếu nó biết được, đối phương chỉ là một phàm nhân, trói gà không chặt. Bản thân, tu vi Thiên Tôn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, rất có thể tức chết.

Một đỉnh tiêm chiến lực, cả một giới. Lại trong chờ sự bảo hộ của một phàm nhân. Nó nghĩ, không cảm nhận được khí tức của đối phương, tức là phàm nhân hoặc là do, cảnh giới cao hơn bản thân rất nhiều.

Một phàm nhân, thì không thể nào có được lời nói thâm sâu như vậy. Nên A Tú, chỉ có thể là cao thủ ẩn mình.

"Tú ca, đợi ta với!" Nó sủa lên một tiếng, chạy theo phía sau đối phương:

Trong doanh trại của Âm Giai Vực, A Kiệt nằm đó, thở hổn hển. Cơ thể hắn, không một mảnh vải che thân. Cả người sụt vài chục cân, so lúc trước.

Nếu cho phụ mẫu, bằng hữu thân thuộc, nhìn thấy đối phương lúc này. Rất có thể, liên tưởng đến những con nghiện, trong thời kỳ cuối đời.

Đôi mắt thâm quần, gò má hốc hách, cả người một mùi tanh tưởi. Hắn không ngờ, cả nơi này không một ai, để cho hắn thời gian nghỉ ngơi, hợp lý.

Bọn họ, ngày đêm giày vò, hắn ăn không được, mà ngủ không yên. Vừa ấm giường, người này lại phải, phục vụ người khác.

Hắn nhìn lên phía nóc nhà, rơi xuống một giọt nước mắt bất lực, đau khổ. Từ khi, xuyên qua cánh cửa thời không. Phần lớn thời gian, hắn phải làm đồ chơi cho phụ nữ nơi đây.

Một suy nghĩ loé lên, A Kiệt muốn về nhà. Hắn nhớ phụ mẫu, nhớ đại ca, nhớ bằng hữu ở quê nhà.

Ý nghĩ, chôn sâu trong lòng, khiến hắn khao khát sinh tồn.

"Ta không thể! Ta không thể, chết ở nơi đây!

Mọi người, phải đợi ta!

Ta, sẽ, sống!"

Hắn gào thét trong lòng, như bằng cả con tim mình, cộng hưởng nơi đó:

"Vương tế, đã đến giờ a." Một thị nữ, bước vào phòng, thông báo người kế tiếp, hắn phải làm phục thị:

Ba ngày sau, do công việc có phần vất vả. A Kiệt, bị ngất rất lâu được quân y chuẩn đoán, phải nằm nghỉ ngơi, phục hồi sức lực trong nhiều ngày.

Nhân cơ hội đó, hắn lê từng bước chân, ra khỏi giường bệnh. Muốn thoát ra, nơi đau thương này mãi mãi.

Vì chỉ đi bằng cơ thể suy nhược, hắn vấp vật cản, rơi xuống đỉnh núi, cách doanh trại khoảng hai dặm đường.

Dưới đáy, hang cốc của đỉnh núi đó. A Kiệt, cảm nhận mình đang chìm vào trong một hồ nước.

Thì ra, hắn rơi xuống hồ dưới đáy, nên đã tránh đi được, cái chết trong gan tấc. Sau khi tỉnh lại, hắn dùng sức lực cuối cùng, leo lên bờ.

Ngã người, thở dốc, lấy tay móc họng, để nôn ra số nước, đã uống phải. Hai ngày sau, A Kiệt tỉnh lại, cả cơ thể là vết bầm, đau nhức.

Hắn cố gắng gượng dậy, đôi mắt mệt mỏi, nhìn khung cảnh xung quanh. Phía dưới, bốn bề mõm đá, tường cao. Muốn trở lại, ít nhất phải hơn ngàn trượng.

Lê đôi bước chân, tìm kiếm thức ăn và lối ra. A Kiệt nhìn thấy, những cây quả đỏ chói, cao cao, mọc thành từng cụm.

Nếu trở về Trái Đất, nhìn rất giống một vườn cây, ăn trái. Hắn tiến đến, nhặt những quả dại, rơi khắp mặt đất.

Ngồi dưới một tảng đá to phía vườn cây, hắn ăn ngốn nghiến, cảm giác lâu ngày không gì bỏ bụng, từ từ tan biến.

A Kiệt khóc trong sung sướng, cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất trong đời. Hắn sẽ không bao giờ quên, hoàn cảnh ngày hôm nay.

"Ta không cam lòng!"

Tiếng rào thét trong trái tim, hắn ăn nhanh. Nhưng đôi mắt, thì nhìn về một phương hướng, cách đó không xa.

Một hang động cũ kỹ, dây leo chằng chịch, hiện ra trong mắt. A Kiệt không suy nghĩ nhiều, bước nhanh về phía cửa hang.

Bên trong, một bộ hài cốt ngồi trên bảo toạ, thân mặc long bào. Phía dưới, để ba hộp gỗ phủ đầy bụi đất, mục nát lâu ngày.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.