Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57: Từng Bước Thần Phục!

Tiểu thuyết gốc · 920 chữ

Hoàng cung, Thiên Âm Giai.

Một nữ tử gác tay trên trán, nghe các đại thần báo cáo về tình hình của A Kiệt. Nàng chính là nữ vương bệ hạ của Âm Giai Đế Quốc hiện tại Triệu Tiểu Kỳ.

Gương mặt thể hiện sự suy tư, hối hận kéo theo dòng suy nghĩ:

"Vương tế, chàng đang ở đâu?"

Nuốt nước mắt vào trong, dù có thương nhớ đau buồn cỡ nào cũng không thể hiện ra trước mặt người khác. Vì nàng là vua của nơi này, nếu thể hiện sự yếu đuối của nữ nhi, thì chẳng khác gì một nữ tử phàm nhân bá tánh bình thường.

Tể tướng Lam Ngọc nhìn thấy bệ hạ suy tư, hành lễ nói:

"Bệ hạ, có phải người đang lo cho vương tế không?"

Trên long ỷ, Triệu Tiểu Kỳ cự quậy thân thể không nhìn về đối phương, trả lời:

"Bằng mọi cách điều động nhân lực, theo ý chỉ của trẫm. Đưa xuống một đạo thánh chỉ xuống các châu, quận toàn vực.

Nhất định phải tìm được tung tích của Vương tế cho ta!"

"Vi thần tuân mệnh!"

Đột nhiên, một vị nữ lễ quan gương mặt hớn hở, bước nhanh về phía đại diện, quỳ xuống:

"Bẩm bệ hạ, hạ quan có việc bẩm báo!"

Sự đau buồn, lo lắng về chuyện của A Kiệt, Triệu Tiểu Kỳ thể hiện sự không vui trên mặt, hỏi:

"Lại chuyện gì?"

Thấy bệ hạ đang khó chịu, vị nữ quan cũng không dám chậm trễ, nói:

"Vương tế đã trở về thưa bệ hạ."

Đang suy tư, khi nghe nàng nói như vậy, Triệu Tiểu Kỳ bất ngờ đứng dậy, ánh mắt vui mừng, hỏi:

"Ngươi nói thật?"

"Hạ quan có mười cái mạng cũng không dám lừa gạt bệ hạ!"

"Chàng hiện tại ở đâu?"

"Bẩm bệ hạ, vương tế đang đứng ở phía ngoài cung chờ triệu kiến!"

"Cho mời... Không! Để trẫm tự mình đi!" Nàng khoát tay, cho nữ lễ quan lui xuống. Tự mình bước về phía ngoài cửa đại điện:

Đang cất bước, thì Tể tướng Lam Ngọc đứng đó, lên tiếng khuyên can:

"Bệ hạ, chuyện này không thể!

Xin bệ hạ suy xét lại!"

Đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía đối phương, nàng hỏi:

"Tể tướng, vì sao ngăn cản trẫm đón vương tế?"

Thấy nàng không vui, Lam Ngọc hiểu ý, giải thích:

"Bệ hạ thân thể tôn quý!

Nếu vì quan tâm Vương tế mà thể hiện quá mức.

Rất có thể làm cho quan thần dị nghị, ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng tộc."

"Vậy theo ý ngươi là..?" Nàng híp mắt, hỏi:

Vị nữ tể tướng thấy vậy, chấp tay nói:

"Bệ hạ cứ để thần đón tiếp ngài ấy!

Người chỉ cần ở trong bảo điện chờ đợi là được!"

Hơi suy nghĩ, Triệu Tiểu Kỳ gật đầu đồng ý, xoay người trở về ngồi lại trên long ỷ. Lam Ngọc thì chấp tay hành lễ, rồi nhanh chân bước ra hướng cổng cung tiến đến.

Ở trước cửa cung cấm, hai nữ binh sĩ đang gác cổng đưa mắt dò xét một thanh niên đang đứng. Đôi mắt hiện rõ sự khao khát, chiếm hữu người đó không ai khác chính là A Kiệt.

Sau khi, hoàn toàn luyện hoá Ngũ Long Tỷ vào trong cơ thể. Khiến tu vi bản thân, tăng đến Đại Khí Sư Cảnh Trung Kỳ. Hắn quyết định, trở lại hoàng cung.

Dù sao, bản thân đến với thế giới này cũng không có sự hiểu biết nhất định. Thêm nữa, sự trả thù và khao khát quyền lực đang sục sôi trong nội tâm hắn ngày càng lớn.

Không bao lâu, cánh cổng thành mở ra. Một nữ tử áo xanh nhạt đeo ngọc trâm, xinh đẹp xuất trần hiển hiện trước mắt hắn.

Hai nữ thị vệ thấy nàng, liền cúi xuống, hành lễ:

"Tham kiến tể tướng đại nhân!"

Nàng phớt tay, ý bảo đứng lên không nhìn bọn họ. Mà chằm chằm về phía A Kiệt, mỉm cười chấp tay:

"Thần Lam Ngọc tham kiến Vương tế điện hạ!"

Nghe cách xưng hô, hắn cũng đoán biết thân phận của nàng, khiêm tốn chấp tay, nói:

"Tể tướng đại nhân, không cần đa lễ!

Không biết ta có thể gặp bệ hạ được chăng?"

Nàng hai tay ôm về phía hông hành lễ, hơi do dự nói:

"Vương tế, bệ hạ chờ người đã lâu.

Lệnh cho hạ thần đến đây đón tiếp!"

Bỗng nhiên, tay trái của A Kiệt nắm lấy tay phải đối phương sờ nhẹ, ánh mắt đầy sự dụ dỗ, híp mắt cười tươi, nói:

"Ta không biết là có sự nguy hiểm hay không?"

Lam Ngọc đỏ mặt, lại cảm thấy hạ bộ ẩm ướt, đôi mắt mê luyến, nhìn về A Kiệt, bập bẹ nói:

"Vương...vương tế...ta!"

Biết được đối phương bị công pháp mình ảnh hưởng, A Kiệt cười khẩy, liếm môi nói:

"Thừa tướng! Đêm nay Vương tế ta muốn nếm từng vị trên thân thể ngươi a!"

Nàng mím môi, lấy tay sờ đáy quần ướt sủng, xấu hổ bảo:

"Vương tế người... người...hứ hứ!"

A Kiệt lấy môi chạm nhẹ môi nàng, kê miệng thì thầm vào tai:

"Thích không!"

Khuôn mặt đỏ gất, nàng không nói gì, e thẹn đi về phía hướng chính điện. Nhìn theo đối phương, A Kiệt cười khẩy cũng cất bước tiến lên.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159

Truyện Thiên Nghịch Thời Không tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.