Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 2205 chữ

Đại Ngu vương triều, một xóm nghèo vùng biên giới.

Đầu thu mưa rơi tầm tã, những hạt mưa nặng trĩu phủ lên sự nghèo nàn của thôn xóm khiến bầu không khí thêm phần tĩnh mịch. Đúng lúc này trước cổng xóm nghèo xuất hiện một đôi phu phụ, tướng mạo phổ thông. Có lẽ điểm khác thường duy nhất khi người trong xóm này thấy họ là: thiếu phụ luôn rơi lệ khi nhìn vào đứa con vừa mới chào đời trên tay mình, còn người chồng tuy không nói gì nhưng trong mắt luôn hiện lên sự không cam lòng cùng bất đắt dĩ.

Đôi phu phụ này dọn vào trong xóm ở, họ chọn một ngôi nhà nhỏ ven con suối đối diện là nhà của một lão nông. Cứ thế thời gian trôi qua 2 năm, người trong xóm cũng quen với sự xuất hiện của đôi phu phụ,người chồng tuy ít nói nhưng châm chỉ chịu khó, còn người vợ đảm đang khéo hiểu lòng người.

Người trong xóm luôn khen bọn họ là đôi phu phụ hạnh phúc. Nhưng mọi người trong xóm ai cũng biết, bọn họ có một đứa con mắt bệnh nặng mãi đến năm 2 tuổi mà còn chưa mở mắt.

Điều kì lạ này cũng là đề tài bát quái trong những lần tụ hợp của các “mẹ hàng xóm”. Có người đồn con họ bị quỷ ám, có người nói họ sát sanh quá nhiều nên bị nghiệp quấn thân......đủ bảy bảy bốn chín biến cố mà các “mẹ hàng xóm” tìm ra để giải đáp cho câu đố vì sao hai tuổi mà còn chưa mở mắt.

Ngồi trong nhà nghe các “mẹ hàng xóm” bát quái sự tình, người chồng cười khổ không thôi. Là phụ thân của đứa bé hắn làm sao không muốn tìm ra nguyên nhân gì khiến con trai mình như vậy, nhưng hỏi thăm nhiều danh y đều không có kết quà gì. Hắn chỉ đành cùng thê tử bồi con đến khi trăm năm.

Bỗng một âm thanh trong trẽo, nhưng có phần trách cứ vang lên:

-“Chàng chỉ biết ngồi đó à ? Còn không mau vào trong rữa bát, giặt đồ nhanh còn ra quét sân nữa!. Nhanh để thiếp còn đi ra chợ sớm mua ít cá về cho con chúng ta bổ dưỡng nữa.”

Âm thanh kéo hắn về với thực tại, hắn đưa đôi mắt buồn nhìn vào hướng phát ra âm thanh đạo.

-“Nàng còn trách ta sao?”.

Trong gia phòng một thiếu phụ nhẹ nhàng bước ra, trên người thiếu phụ tuy trên thân không lụa là xa hoa nhưng vẻ cao quý từ trong xương tủy được nàng thể hiện ra một cách đầy đủ. Nhìn vào thiếu phụ hắn không khỏi si mê nhưng khi ánh mắt của hắn va vào hài tử trên thiếu phụ lại trầm mặt.

-“Không! Ta không trách chàng! Ta chỉ trách thương thiên vì sao lại ác với con của chúng ta mà thôi.”

Nàng nhìn hướng hắn, có chút thút thít đáp.

Nghe lời nói đó, hắn thở dài chán nản. Con hắn sinh ra đã có huyết mạch hơn người, nhưng không biết vì cớ gì huyết mạch trong thể nội lại bị cơ thể trục xuất ra ngoài, không cách nào dung nhập vào trong thân thể đứa bé. Tưởng chừng mọi chuyện đã tồi tệ lắm rồi, nhưng thượng thiên dường như trêu đùa hắn khi thánh thể từ trên người của con trai hắn cũng bị trục xuất ra khỏi cơ thể, khiến mọi người trong hoang mang vô cùng. Thử mọi cách không xong, hắn chỉ đành tặng mọi thứ của con trai mình cho con của đại ca hắn. Con của đại ca hắn trời sinh yếu nhược nhiều bệnh nếu như không có được sự giúp đỡ của hắn e rằng cũng chẳng sống nỗi. Hắn đặt con hắn tên là Tô Hạo.

Chán nản với tình trạng của con hắn cùng thê tử quyết định rời đi, bồi đứa bé lớn lên như những gia đình bình thường vô ưu vô lo đến cuối cuộc đời.

Ôm thê tử trong lòng, hai phu thê cũng nhìn vào đứa con đầu lòng của họ, trên gương mặt lóe lên hào quang tình thương của cha mẹ.

Bỗng mí mắt của tiểu hài giật giật, thiếu phụ thấy thế ấp a ấp úng đạo:

-“Phu quân! Phu quân! Chàng nhìn xem! Có phải con chúng ta nó đang chuẩn bị mở mắt không?”.

-“Ta thấy là nàng quá thương con nên không chừng nhìn nhằm rồi đó”.

-“Ta làm sao nhìn nhằm cho được?”.

Bất chợt một âm thanh vang lên:" Oa...Oa....Oa"

Là tiếng khóc của đứa trẻ. Hai vợ chồng quá đổi mừng thay, cuối cùng con của họ cũng mở mắt, cũng đã khóc lên rồi .

-"Ha ha ha .......Hài nhi ngoan của ta! ......Hài nhi ngoan của ta!...Ngươi cuối cùng cũng đã khóc rồi a!."

Trái ngược với sự xúc động của hai vợ chồng, là sự hoang mang của Tần Thiên.

-"Ta nằm cái rãnh a.....Con mẹ nhà ngươi hệ thống .....ngươi cút ra đây cho ta ......hai chúng ta làm một trận thư hùng nào ......tên hệ thống chó má nhà người đừng tra tấn ta nữa a".

Tô Hạo hắn giờ có chút muốn sụp đổ a, hắn là một công dân ở lam tinh, trong một ngày đẹp trời trên đường về nhà thì hắn thấy một bóng đen bay qua đầu và suy nghĩ của hắn bắt đầu chìm vào bóng tối.

Khi hắn tỉnh dậy thì được hệ thống thông báo mình sở hữu hệ thống. Tưởng chừng nhân sinh đã đến đỉnh vinh quang thì hệ thống báo lỗi và hắn phải trôi nỗi trong không gian đen tối hàng chục năm.

-"Haizzzz....cuối cùng cũng đã kết thúc chuỗi ngày buồn tẻ đó rồi."

Hắn trong lòng thở dày đạo.

-"Keng!... Chúc mừng túc chủ đúc lại thân thể thành công. Hệ thống đánh dấu bắt đầu kiểm tra độ phù hợp.....Keng! huyết mạch 100% (không huyết mạch)......Keng! thể chất 100%(không thể chất)....trời sinh tuyệt mạch, độ phù hợp 100% với truyền thừa của hệ thống.........Hệ thống bắt đầu khởi động".

-"Keng! Hỗn độn khai.....Thiên địa diệt.....Lấy ta chi huyết, tẩy sạch nhân gian chi mệnh.....Đúc ta chi tâm, thành thiên thu vạn nghiệp chi đồ."

Lời nói vừa dứt trong hư không một thanh kiếm màu đen hiện ra, thời không bắt đầu vặn vẹo dữ dội, cả thế gian như dừng lại. Thanh kiếm màu đen trực tiếp bay vào mi tâm của Tô Hạo, điều này ngay cả phụ mẫu hắn dù ở cạnh bên vẫn không nhìn thấy.

Nghe thấy bốn câu nói Tô Hạo như có cỗ nhiệt huyết xong lên đầu, hắn dường như thấy được một thân hình vĩ ngạn, một tay cầm kiếm chỉ thương sinh, một tay nắm gọn trọn Sơn Hà. Tô Hạo bắt đầu hoàn hồn lại, muốn đạt được như vậy trước tiên phải mạnh mẽ lên cái đac, loại bỏ những suy nghĩ lan man bắt đầu câu thông cùng hệ thống.

-"Hệ thống .....ngươi có chức năng gì."

-"Keng! ..Hệ thống đánh dấu có chức năng đánh dấu, mỗi ngày túc chủ đánh dấu một lần sẽ được một số điểm đánh dấu cố định và một ít điểm đánh dấu ngẫu nhiên. Những điểm đánh dấu đó túc chủ có thể lấy ra mua các vé quay ngẫu nhiên trong hệ thống: Trên bàn quay có thể là công pháp, pháp bảo, phù lục, vũ kỹ, đan dược, hay thậm chí là nhân vật."

Nghe đến hai chữ "nhân vật" Tô Hạo đạo:

-" Nhân vật này là ai? Xuất thân ra sao? Ta triệu hồi họ họ có phản bội ta không?"

-"Nhân vật được triệu hồi trọng hệ thống sẽ trung thành 100% với túc chủ, những nhân vật này có thể là những nhân vật từng xuất hiện trong các thế giới khác như thế giới ninja trong naruto, thế giới hải tặc, .....vv."

Được câu trả lời của hệ thống, Tô Hại vui mừng quá đổi không thôi, cuối cùng hắn đã có thể hoàn thành ước mơ mà các wibu hằng mong muốn. Bất giác, trên miệng hiện lên một nụ cười được hắn gọi là phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.

-"Nàng có thấy không? Nụ cười nham nhở như này rất giống nàng đó!".

-"Chẳng phải giống chàng hay sao? Ta nhớ khi quen ta, có tên nào đó dám lén ta trốn vào hoa lâu, trên miệng cũng nham nhở không kém đó."

-"Sao nàng lại nói vậy? Nàng đang phá hủy hình tượng oai nghiêm của người phụ thân trong lòng con trai ta đó."

-"Ngươi còn dám nói cái tên đầu đất! Mau trả lại con cho ta! Con trai của mẹ a......con trai của mẹ a."

Nghe được đối thoại này Tô Hạo có chút chua chua, từ nhỏ hắn là một cô nhi hắn còn không biết cha mẹ hắn là ai. Nhưng, bây giờ hắn đã khác hắn có cha mẹ rồi, hắn thấy được họ vui đùa vì hắn khóc, hắn cười. Hắn cũng thấy họ đang khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì con họ đã bình thường. Lần đầu trong đời, hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Chính điều đó đã hình thành cho hăn sau này có một ý chí mạnh mẽ bảo vệ gia đình nhỏ này ,bảo vệ đôi phu phụ này.

Thời gian thấm thoắt thời gian đã trôi qua 2 năm, tiểu Tần Thiên đã được 4 tuổi. Ngày ngày hắn vẫn đánh lấu lấy điểm để mua công pháp trong hệ thống nhưng mà nhìn vào cả chục số không đằng sau bản giá hắn cũng đành từ bỏ. Trãi qua 2 năm này hắn cũng hiểu tính nước tiểu của hệ thống, dựa vào mỗi ngày 10 điểm đánh dấu và 0 điểm mai mắn thì có tới chết hắn cũng không mua nỗi một cuốn công pháp sơ cấp.Chỉ khi hệ thống cho ra nhiệm vụ, mới là bước ngoặt cho hắn thi triển quyền cước.

Bỗng một âm thanh chói tai vang lên:

-"Lão thiết đầu ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói ngươi đi bàn việc buôn bán! Thế vết son này là của ai! Là của ai a......."

Âm thanh vừa dức, hàng loạt các vật dụng không cánh mà bay: Nào bàn nào ghê, nào sách nào vở, nào mực nào bút, nào chén nào dĩa....ummmm .....hắn còn thấy cả dao cùng thớt bay thẳng ra ngoài.

Sao trận phong ba mà mẫu thân hắn vừa làm ra hắn cuối cùng cũng đã thấy phụ thân hắn từ trong nhà đi ra nhưng... ....thảm không nhìn nỗi a: Mắt thì nâu một con, miêng thì xưng, muỗi còn chảy cả máu, đầu tóc không khác gì cái ổ gà .....phụ thân lảo đảo bước ra, hắn vội vàng bước lại cười trộm không thôi, còn không ngại mà rưới thêm ít muối vào vết thương mà hỏi:

- "Phụ thân a...hài nhi quan tâm người a ..người có sao không? ...Có bị thương chỗ nào không?."

Ngươi con mắt mù hay sao mà còn hỏi,trong lòng phẩm uất không thôi định mắn cho tên hiếu tử nhà hắn một đốn nhưng Tần Chiến sửng người lại đạo:

-"Tiểu quỷ đầu, ta rõ ràng đã kiểm tra kỹ lưỡng làm sao sót được vết son đó được? Nói! Có phải hay không tên tiểu quỷ ngươi dở trò?."

-"Khặc...Khặc...Khặc ...phụ thân người dám đi ăn vụng là đã sai rồi, người còn không rủ đứa con trai yêu quý của người đi nữa là càng sai thêm nên ta chỉ chỉ điểm một ít cho mẫu thân biết thôi chứ ta không có dở trò gì cả a".

Nghe được câu trả lời, trong lòng Tô Chiến càng thêm buồn bực,đã đi ăn đêm mà còn bị con mách thê tử, đúng là cười khổ không thôi. Tuy nói có tiền thì tam thê tứ thiếp nhưng nghĩ đến ánh mắt giết người của thê tử hắn, khiến hắn lạnh cả sóng lưng.

-" Hai phụ tử ngươi đang làm gì đó?".

Trong nhà một thiếu phụ bước ra,Tô Hạo lập tức chạy lại lấy ghế cho thiếu phụ đổi lại là một cái xoa đầu và khen ngợi. Nhìn thấy cảnh tượng đó Tần Chiến tâm thần cũng không khỏi ám đạo:

-"Đúng là con trai của ta".

Thấy hai cha con trên khuôn mặt là đầy vẻ nịnh nọt, thiếu phụ cũng không khỏi cười mĩm. Mà trong gia các gia đinh và nữ hầu thấy thế cũng khó nén cười. Trong hai năm hai phu phụ cũng làm ăn buôn bán, ra được một ít tài sản, thuê người làm cùng một ít gia đinh . Ít nhiều cũng ra dáng gia đình quyền quý.

-"Keng! Nhiệm vụ hệ thống khởi động".

Âm thanh như tiếng trời vang lên trong đầu Tô Hạo.

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Thiên sáng tác bởi yy73007748
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73007748
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.