Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồng ra đại hải

Tiểu thuyết gốc · 2370 chữ

Lại 2 năm nữa trôi qua, Tô Hạo năm nay đã 12 tuổi, tu vi cũng bước vào khí huyết đệ nhị biến.

Hoán Huyết Cảnh có 12 lần hoán huyết, cách mỗi 3 lần là một cảnh giới nhỏ.

Võ giả vừa vào khí huyết cảnh, 3 lần hoán huyết đầu được gọi là Khí Huyết Lăng Yên.

Khí huyết cụ hiện thành vân vụ, bao quanh cơ thể, tùy theo chân khí hoặc công pháp mà màu sắc của làng yên vụ này cũng biến hóa theo.

Đến 3 lần hoán huyết kế được gọi là Khí Huyết Trường Hà, khí huyết lúc này đã có thể phóng ra ngoài cơ thể, khiến võ giả có khả năng công kích mục tiêu xa hơn.

Lần 7, 8, 9 được gọi là Khí Huyết Hỏa Lò, khí huyết trong cơ thể trở nên nóng bỏng như lò lữa, một số võ giả lợi dụng sức nóng này mà luyện ra khí hỏa, giành cho việc luyện đan.

Đa phần còn lại dùng sức nóng của khí huyết tiếp tục áp xúc, rèn luyện nhục thân nhằm chuẩn bị vào Hậu Thiên Cảnh.

Còn 3 lần cuối là hoán Huyết Cực Hạn chỉ một số võ giả thiên tài mới có thể làm được.

Mỗi lần hoán huyết cần một lượng khí huyết lớn, một số võ giả khi về già, khí huyết bắt đầu suy bại, đa số họ sẽ kẹt mãi ở Hậu Thiên Cảnh vì không đủ lượng để hoán huyết.

Tô Hạo năm nay 12 tuổi, cũng đã bước vào Khí Huyết Lăng Yên tầng thứ, cứ việc linh khí thiếu thốn nhưng hắn còn quá trẻ, khí huyết dồi giàu việc Hoán Huyết cũng không quá khó khăn.

Ngồi trong mật thất tu luyện, quay chung quanh Tô Hạo là một làng yêu vụ màu đỏ.

Đây là dị tượng mà công pháp hắn tạo ra. Huyết Thần Tâm kinh, là một môn đê giai công pháp, còn chưa nhập phẩm.

Công pháp này, là hắn rút được nhờ thẻ công pháp hệ thống, đi cùng bộ Huyết Thần Tâm Kinh là Huyết Thần Chưởng.

Tụ tập huyết sát chi khí vào trong lòng bàn tay, đánh vào đối thủ khiến khí huyết trong người đối thủ bạo động.

Là một môn võ công khá âm tàn.

Nhìn vào lòng bàn tay đang tụ tập một luồng chất lỏng màu đỏ, Tô Hạo có chút âm hiểm cười.

-"Công pháp cũng đã luyện thành, nên tìm đá mài đao thôi.!"

Lúc này, bên trong nhà lão Ngô, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lão vẫn như cũ, ăn mặc lôi thôi, đầu tóc rối bời.

Bỗng,

-"Ầm".

Một âm thanh vang lên, phá tang sự yên tĩnh trong nhà lão, cùng với đó là một cái động do hình người tạo nên xuất hiện trước mặt lão.

-"Khốn nạn!.... Tên tiểu quỷ ngươi không biết cửa chính à!".

Lão nhanh chống lui ra phía sao, tay cầm phất một cái, bụi mù tan đi, tại chỗ lão vừa ngồi xuất hiện một cái động lớn, xung quanh còn vương lại một ít khí kình.

-"Khốn nạn!... Ta đã nói người đừng tìm ta bồi luyện nữa rồi mà!".

-"Nhà hư ta sửa".

Âm thanh quanh quẩn bốn phương truyền lại.

-"Sửa ...Sửa...cái con khỉ."

Lão hối hận không thôi, tưởng chừng cho tên tiểu quỷ này công pháp, liền sẽ không còn đến phiền hắn.

Nào ngờ, cứ có một chút tiến bộ là đến tìm hắn bồi luyện.

Có lúc thì đạp nát cửa bay vào, có lúc thì phá nóc nhà rơi xuống.

Giờ nhìn nhà hắn mà xem, chung quanh hơn cả chục lỗ vá, có khác gì chuồng lợn không.

Chưa kịp nói lời kế tiếp, trước mặt Ngộ lão xuất hiện một đạo thân ảnh, đưa tay vung ra một quyền.

Quyền ra, nhắm thẳng vào mặt của Ngô lão, quyền chưa tới mà khí kình đã tới , thỗi bay râu tóc của lão.

Thế quyền tấn mãnh, mang theo tiếng rít, nhấm thằng vào mặt Ngô lão.

Thấy thế tới hung hãng, lão lập tức làm ra ứng đối, mũi chân phải đạp nhẹ một bước, thân thể như một chiếc lá, thuận theo khí kình mà lước về sau hơn chục thước.

Quyền kình thế đi không giảm, xoay một vòng lấy thế rồi tiếp tục truy kích theo.

Ngô lão cũng không nhịn được, trên thân toát ra một đám vân vụ màu lam, đưa ra tay phải, vung ra một quyền.

Ầm!

Một tiếng âm bạo vang lên, Tô Hạo cấp tốc lui lại hơn 10 bước mới dừng lại thân, còn Ngô lão chỉ lùi một bước.

Ổn định thân hình, Tô Hạo nhìn vào cánh tay phải vừa mới ra quyền, hổ khẩu có dấu hiệu nứt ra

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều bước chân dẫm mạnh, thét liên một tiếng.

-"Cuồng Phong!".

Một luồng khí mát lạnh từ phổi chảy vào kinh mạch của Tô Hạo, khiến hắn cảm nhận được người nhẹ như yếu là như thế nào.

Mũi chân vừa nhúng một phát đã xuất hiện trước mặt Ngô lão, trên thân vân vụ từ đỏ máu đã biến thành lam nhạt.

Tay phải lại tiếp tục vung ra một quyền, trực diện, nhằm vào lòng ngưc của Ngô lão.

Ngô lão cũng không chịu yếu thế, lấy hai tay đan lại trước ngực định đón đỡ trực tiếp một quyền như vũ bão này của Tô Hạo.

Phanh!

Lần này Tô Hạo không là người lui về sau nữa mà là Ngô lão, hai tay của lão bị Tô Hạo đánh bật ra, tạo ra một khoảng trống trước ngực.

-" Không ổn.... Lại trúng chiêu của tên tiểu quỷ này!" Ngô lão vừa dứt, đã thấy một bàn tay đỏ ngòm xuất hiện trước ngực lão.

Không kịp làm ra ứng đối, lão chỉ đành vận chuyển Hậu Thiên Cảnh khí kình bức Tô Hạo lùi lại, thoát kinh thoát hiểm trốn được một chưởng vào ngực.

Bị khí kình bức lui, Tô Hạo cũng không tiếp tục truy kích, phủi ít bụi bậm trên người đạo.

-"Ây da....Người càng sống càng đi xuống a.....Đối phó với trẻ nhỏ mà cũng phải dùng cảnh giới để đè a."

Nghe lời của Tô Hạo, mặt Ngô lão lập tức đen lại.

-"Tiểu tử thúi nhà người còn dám nói..... Đánh lén lão phu đã đành còn ở đó khoa mẻ....Nếu đánh chính diện .....Một mình ta cũng đủ làm thịt một trăm tên oắt con nhà ngươi... Hừ... Hừ."

Ha.... Ha....!

Tô Hạo cũng chỉ biết cười gượng là hắn đánh lén người ta sao trách người ta được.

Thấy Tô Hạo nhận túng Ngô lão cũng không có được thế lấn tới.

Mà tiếp tục nhìn vào Tô Hạo đạo.

-" Ngươi người này, không việc, không đăng tam bảo điện....Nói đi!... Có chuyện gì cần ta sao?"

Mấy năm gần đây Tô Hạo tu luyện, không thời gian rãnh đi mua dược liệu và đan dược phụ trợ cho việc tu luyện.

Cũng mai nhờ có Ngô lão, hắn liền nhờ Lão mua đan được hộ hắn, riết rồi thành quen, cứ cách một tháng là Tô Hạo lại đi nhờ lão đi mua đan dược.

Nhưng mà lần này, tựa hồ có chút khác biệt, nhìn thấy bộ dang Tô Hạo có chút ấp a ấp úng, Ngô lão có chút trào phúng đạo.

-"Ngươi hôm nay là nữ nhân nhập vào à?"

Nghe lời trào phúng của Ngô lão, Tô Hạo cũng không có sinh khí, chỉ chấp tay sau lưng, giọng kiên quyết nói.

-" Ta sẽ đi ra ngoài."

-"Ngươi?"

Ngô lão có chút không tin hỏi.

-" Ta muốn nhìn thế giới bên ngoài."

Nhìn vào gương mặt lúc này của Tô Hạo, Ngô lão có cảm giác như thấy mình thời niên thiếu.

Thời niên thiếu ai không mang trong mình một trái tim giang hồ mộng, để rồi khi tỉnh dậy còn được mấy ai.

-"Ta đi qua nhân gian vô số... Nếm hương say rồi cũng thành hư ... Tay ta chôn vạn ngàn địch thủ.... Đúc tâm thành bất hủ tinh kim."

Ngô lão có chút thất thần, lão nhớ lại hồi lão còn niên thiếu, khi lão hăng hái ra đi, sư phụ cũng từng đọc 4 câu thơ này tiễn lão.

Bây giờ, lão cũng đang làm điều mà sư phụ lão từng làm, tuy nói Tô Hạo chưa từng bái lão làm sư, nhưng mấy năm chung sống, người đâu phải cỏ cây sao phải vô tình.

Lúc này, bầu không khí có chút kiềm nén, Ngô lão không biết nói gì, Tô Hạo lại càng không.

Hai người ngồi trên máy hiên, đều nhìn về một hướng.

Lão nhìn bóng lưng Tô Hạo, rồi nhìn vào ánh mắt của hắn, lão thấy đươc một ánh mắt tham vọng, một ánh mắt như muốn thôn thiên phệ địa.

Lão biết được tên tiểu quỷ này, không lâu sau đó, chắc chắn sẽ làm cho giang hồ, lại vung lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Một tháng sau, trên quan đạo, xuất hiện một vị thiếu niên, mày kiếm mắt sáng, trên mang một chiết hộp lớn, đội một chiếc nón cỏ, cả người toát ra một cỗ lãnh ý, người sống chớ tới gần.

Trên người hắn mặc một bồ áo vải, nhưng đã bị nhượm đen bởi huyết dịch hun khô.

Người thiếu niên đó không ai khác là Tô Hạo, từ biệt lão Ngô, hắn liền lên đường vào thành gần nhất, nhưng mà hắn lại quên một điều, hắn không biết đường đi.

Hắn đi lang thang cũng đã được gần một tháng ,người thì ít, nhưng giặc cỏ thì nhiều.

Bọn hắn không cướp giết dân thường, thì cũng khi nam phách nữ, điểm không nên là bọn hắn còn đánh chủ ý lên người Tô Hạo.

Hắn cũng không ngạy thế thiên hành đạo, qua bao nhiêu thôn, trảm bao nhiêu giặc.

Từ miệng của những người đi đường, Tô Hạo cũng biết được, thành lớn, gần hắn nhất là thành Đa Bang nay thuộc Hà Giang quận.

Còn Hà Giang quận lại là một trong 7 quận của Hà Tây phủ.

Đại Ngu vương triều được thành lập sao khi lật đổ sự thống trị của nhà Trần, lấy hoàng tộc làm gốc dựng nên đại Ngu vương triều

Đại Ngu vương triều, chia lãnh thổ ra thành 16 châu chi địa, mỗi châu lại chia thành phủ, quận, huyện, thành.

Đứng đầu châu là châu mục, một vị quan văn tam phẩm hoặc cao hơn, hoặc một vị võ tướng tam phẩm hoặc cao hơn.

Nhưng một số châu phủ lại rơi vào tay của các Tiết Độ Sứ, các vị vương gia hoặc là một số tông môn, gia tộc hùng mạnh.

Các thế lực này đượ triều đình cân bằng ở một trái thái nhất định, cơ quan cân bằng đó là Trấn Ma Ti và Thần Bộ Tị

Trấn Ma diết địch, Thần Bộ điều tra, hai bộ nghành là thanh vũ khí của triều đình, nhằm đả kích, trấn áp, thậm chí là diệt sát các thế lực thù địch.

Kéo thân mệt mỏi, đi vào tán cây ven vệ đường, Tô Hạo ngồi xuống ăn ít lương khô và kiểm tra lại hành lý.

Nhìn vào tay nải, nhớ đến lão Ngô, hắn không khỏi tức cười.

Nhớ lại buổi sáng hôm đó trước khi đi, lão Ngô kéo tay hắn vào một góc, vẻ mặt nghiêm túc đạo.

-"Hôm nay ngươi đi, ta chỉ còn một điều cuối muốn dạy ngươi."

Thấy bộ dạng của lão Tô Hạo cũng đánh lên mười phần nghiêm túc.

Lão Ngô thấy Tô Hạo nghiêm túc cũng nhất lên tâm hứng khởi tiếp tục nói.

-" Ta đi qua vô số thành trì, tích lũy không ít chiêu số, chiêu chiêu thấy máu, chiêu thức ra đối thủ chỉ biết rên la khuất phục, có chiêu như bão ráp mưa sa, có chiều nhẹ nhàng sóng vỗ, có chiêu hung mãnh lạ thường, lại có chiêu dịu dàng tình cảm."

Nhìn vẻ mặt có chút nham nhở của lão, Tô Hạo bắt đầu thấy lạnh cả người, hắn không biết võ học đó là gì, nhưng biểu cảm của lão, cũng làm hắn bất an, hắn đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía lão.

Thấy bộ dạng bất kham của Tô Hạo, lão có chút bực bội, phải biết, hắn quý tên tiểu tử này nên mới truyền cho đấy!

Chứ có tìm mua thì trên đời cũng chẳng có bảng thứ 2 đâu.

-"Tiểu tử thúi.....Ngươi chớ xem thường.....Năm xưa lão phu cũng là một mỹ nam tử.....Ngọc thụ lâm phong.... Phong lưu phóng khoáng..... Đa tài đa nghệ. Ngươi làm sao biết, khi đó có bao nhiêu tiểu thư khuê các, hoàng hoa khuê nữ,.... Thầm thương trộn nhớ ta đâu. Các nàng nhớ ta đến nỗi ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa........Tên của ta không mỹ nhân nào không hay, không mỹ nhân nào không biết...... TA.......XIN TỰ GIỚI THIỆU...TA .....CÔNG TỬ MÚA QUẠT.....NGÔ BÁ KHÁ".

Đợi lão tự sướng xong, Tô Hạo cũng đã đi ra xa hơn cả dậm đường, để mặc lão đứng lộn xộn trong gió, quển bí tịch mà lão đúc kết ấy, đơn giản chỉ là một quyển "Xuân Cung Đồ".

-"Đúng là lão già vô sỉ... Haizzzzz.....Để tránh nó lọt vào tay trẻ em, hủy hoại đi những mầ non trong sáng trong sáng của tương lai, ta chỉ đành cố mà nhận lấy vậy."

Miệng thì nói không muốn, nhưng tay cũng rất là thành thật, lật xem một ít trang rồi nhanh chống nhét vào ngực, Tô Hạo ngữa đầu lên trời cảm thán.

-" Đúng là gừng càng già càng cay mà........Không! ...là ta quá ngây thơ rồi....Còn có thể chơi như vậy a!."

Bất giác, trên miệng hắn cũng nở một nụ cười bỉ ổi.

-"He...He...He....".

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Thiên sáng tác bởi yy73007748
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73007748
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.