Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao phong

Tiểu thuyết gốc · 2462 chữ

Chương 15:

Hàn Phong bị sát khí của Tô Thành khoá chặt tới không thể động đậy, y phục trên người hắn bay phần phật rồi nhanh chóng bị đông cứng thành băng tinh, máu trong huyết quản cũng như đột ngột ngừng chảy. Băng phượng khiếu lên tràng âm thanh lạnh giá, theo bàn tay của Tô Thành đánh thẳng vào giữa ngực Hàn Phong, chính xác rơi trên huyệt khiếu Đản Trung, quả thực là một đòn tuyệt sát. Thân thể Hàn Phong giống như rơi vào trong hầm băng, kinh mạch ngập tràn khí tức tuyệt diệt, linh hồn gần như tan vỡ. Chỉ trong vài ngày liên tiếp, hắn đã bị ném tới trước quỷ môn quan tới ba lần. Chẳng những thế, trong tất cả hoàn cảnh này, Hàn Phong lại hoàn toàn không thể phản kháng lên mảy may gợn sóng.

- Không!!!

Hàn Phong tâm thần gào lên điên cuồng, lần đầu tiên trong đôi mắt tinh thuần kia dâng lên phản kháng mãnh liệt. Hắn từng để mặc cho Lưu thiếu tướng sắp đặt hướng đi, hắn đã mặc cho Trần Ngọc thoải mái trêu đùa, từng để cho Nguỵ Lâm tự do khống chế, cũng hoàn toàn bất lực nhìn vòng xoáy kỳ dị cuốn tới thế giới này. Không. Cuộc sống này là của hắn, sinh mệnh này thuộc về hắn, ý chí này phải do hắn nắm giữ, là của hắn chứ không phải ai khác cả.

Theo sau ý chí cầu sinh mãnh liệt của Hàn Phong, vòng xoáy kỳ dị dưới đan điền cuối cùng cũng bị kích thích rung chuyển. Nó bắt đầu chầm chậm xoay tròn, toả ra khí tức vạn vật thu lưu, khí tức này giống như thuỷ triều trào dâng, quét qua vạn đường kinh mạch của Hàn Phong, đem vô tận băng hàn lực toàn bộ cắn nuốt. Chẳng những thế, kỳ dị khí tức còn hệt như lần từng đối diện Diệp Thanh Khê, nó theo kinh mạch Hàn Phong tự chủ ngược dòng, từ khiếu huyệt Đản Trung xâm lược qua bên thân thể Tô Thành, thẳng tiến đan điền mà công tới.

Tô Thành bên kia khoé miệng cười lạnh cũng đột ngột chuyển thành cứng ngắc. Khoảnh khắc một chưởng kia đánh trên ngực Hàn Phong, hắn đã tưởng tượng ra thân thể tên khốn này tan xác thành một đám vụ băng, tiện nhân Diệp Thanh Khê kia sẽ điên cuồng đau khổ. Thế nhưng tình cảnh hiện tại lại hoàn toàn trái ngược với những gì hắn nghĩ, Hàn Phong chẳng những không chết, bàn tay hắn tại trên ngực đối phương lại đột ngột dính chặt không thể thu hồi. Càng hoảng sợ hơn là nguyên lực toàn thân hắn không hiểu vì cái gì đang điên cuồng biến mất, nguyên khí phân giải vỡ tan, đan điền nhanh chóng rỗng tuếch rồi khô kiệt, đây là sự trước nay chưa từng có.

Đúng lúc này, Tô Thành phía sau lưng cũng truyền tới một tiếng xé gió, nguyên lực lam sắc như hồng thuỷ ngập tràn, tại huyệt Thiên Tông của hắn một chưởng đánh tới. Tô Thành không còn hơi sức quan tâm tới phía sau, uy hiếp phía sau ngàn lần không bằng nỗi kinh hoàng phía trước. Hắn tâm thần hoảng loạn cố gắng rút tay khỏi ngực Hàn Phong, hắn có cảm giác nếu để lâu hơn một giây thôi thì đời này của hắn coi như phế bỏ.

- Phụt!!!

Nguyên lực lam sắc đánh vào trong thân thể Tô Thành, đem hắn kinh mạch vốn đang bị áp chế lại một tầng nữa rung chuyển. Thế nhưng chính lực đạo này lại vô hình cắt đứt diễn tiến tan vỡ chân chuyên, kỳ dị khí tức tới nhanh mà rút lui cũng nhanh, thoắt một cái đã rút ngược trở về cơ thể Hàn Phong, một lần nữa lâm vào trạng thái an tĩnh. Tô Thành phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh hãi bay ngược về phía sau.

- Dừng tay!

Lão giả tóc bạc bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vàng từ đằng sau bay tới đỡ lấy Tô Thành. Nhìn thấy Diệp Thanh Khê còn muốn huy chưởng truy kích, lão cũng không nén nổi giận dữ nữa mà một chưởng đánh ra, nguyên lực xích sắc hoá thành một đầu hùng sư chồm tới. Diệp Thanh Khê ánh mắt không chút sợ hãi, hai tay kết một cái thủ ấn liên hoa, anh khí bức người một chưởng đối chọi.

- Ùng!

Lam sắc cùng xích sắc nguyên lực phút chốc va chạm, không khí run rẩy như muốn vỡ tan, khí lưu cuồng bạo cuồn cuộn cuốn ngược, đem mấy căn bàn ghế xung quanh toàn bộ đập nát. Diệp Thanh Khê khoé môi trào máu, liên tục rút lui năm bước tới trước mặt Hàn Phong mới có thể đứng vững, trong khi lão già tóc bạc lại không hề có một chút suy chuyển, khuôn mặt băng sương vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.

- Giả Đan!

Diệp Thanh Khê cổ họng rên lên một tiếng đau đớn, đan điền vận chuyển muốn một lần nữa tụ tập nguyên khí. Đối thủ quá mạnh, nàng không thể chống cự, nguyên lực toàn thân vẫn liên tiếp rung động cùng sôi trào, trong lúc nhất thời không thể ổn định. Phía bên kia lão già tóc bạc bàn tay hơi run rẩy thu vào tay áo, ánh mắt băng sương nhìn chằm chằm hai người Hàn Phong. Thế nhưng lão cũng không có vội ra tay mà quay lại kiểm tra Tô Thành một lượt, sau khi nhận thấy hắn chỉ bị hư thoát mà không có tổn thương thực chất, lão mới âm thầm thở ra một hơi.

- Diệp Thanh Lang, các ngươi đây là có ý gì?

Mấy người bên phía Tô gia bây giờ mới giận dữ kêu lên, từ trên ghế dựa đồng loạt đứng dậy, giống như đã sẵn sàng lao vào làm thịt phía đối diện. Chuyện hôm nay quả thực là không tưởng, đám người Thanh Lang dong binh đoàn nhỏ nhoi này chẳng những dám từ chối bọn hắn, lại còn thật dám ra tay đánh người. Tô gia từ khi nào lại bị người khác coi thường như vậy? Thanh niên tóc bạc lúc này bước lên phía trước, bàn tay bốc lên hắc quang nồng đậm, hắn hoàn toàn không sợ bất cứ ai bên phía kia cả.

Diệp Thanh Lang cũng hết sức đau đầu, không hiểu vì đâu mà nữ nhi lại ra sức bảo vệ tên Hàn Phong kia tới như vậy. Hắn không tin nữ nhi có liên hệ gì với Hàn Phong, lại càng không tin chuyện nữ nhi đột nhiên nảy sinh tình ý. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại ra tay bảo vệ Hàn Phong. Chẳng lẽ quyết định thu lưu Hàn Phong của lão đã có gì sai lầm?

Diệp Thanh Lang âm thầm bước tới trước mặt nữ nhi, bàn tay tuy không có vận chuyển nguyên lực, thế nhưng ánh mắt dũng mãnh cùng táo bạo kia lại hoàn toàn không chút run sợ. Ngô, Mạc hai người cũng là trái phải ứng bên Diệp Thanh Lang, toàn thân căng cứng nhưng cũng không có vẻ muốn rút lui, không khí trở nên vô cùng áp bách.

- Thạch… Thạch lão… Chúng ta đi thôi.

Ngoài dự đoán của mọi người, chiến đấu lại không có như vậy nổ ra. Tô Thành bên kia ánh mắt một mảnh run rẩy, gã nhìn Hàn Phong như nhìn quái vật, vừa hận vừa sợ, vừa dâng lên cảm giác bất lực cùng khó hiểu. Gã không muốn ở lại đây thêm bất cứ giây phút nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng tranh xa tên kia, tránh xa cảm giác bị xâm lược mà Hàn Phong mang lại. Lão giả tóc bạc hơi nhướng mày, thế nhưng chung quy vẫn là nhớ tới gì đó, chỉ đành âm thầm đỡ lấy Tô Thành.

- Chúng ta đi!

Lão giả lướt qua Hàn Phong cùng Diệp Thanh Khê, âm thầm ghi nhớ hai cái gương mặt này, sau đỡ lấy Tô Thành dứt khoát bước đi, cũng không có nhìn tới Diệp Thanh Lang lần nào. Đám người Tô gia vốn còn muốn phát tác, thế nhưng chính chủ đã rời đi, bọn chúng cũng không tiện nán lại, chỉ đành hậm hực tiếp bước theo sau. Thanh niên tóc bạc lướt qua Hàn Phong một chút, khoé miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu, tiếp theo cũng cùng Tô gia lần lượt rời khỏi, để lại căn phòng tràn ngập nguyên lực cuồng bạo cùng bàn ghế vỡ nát.

- Khụ.

Diệp Thanh Khê khuôn mặt tái nhợt, lau đi vệt máu nơi khoé miệng, nguyên lực sôi trào như hồng thuỷ dần dần bình ổn. Nếu không phải lúc sáng mới đột phá nhị tầng, nàng hiện tại e rằng thương thế còn nặng hơn. Diệp Thanh Lang vội vàng chạy đến bên cạnh nữ nhi, ánh mắt vừa thương xót vừa không đành lòng, cũng không biết phải làm sao cả. Đứa con gái này của lão thực sự quá mức độc lập, từ nhỏ tới lớn đều là tự mình quyết định, người làm cha như hắn hoàn toàn không dâng lên nổi tư thái che chở.

- Ngươi không sao chứ?

Diệp Thanh Khê trái lại nhìn tới Hàn Phong, nhìn đám băng vải đông cứng trên ngực hắn mà nội tâm không khỏi lo lắng. Thế nhưng nàng thân thể vô cùng thoát lực, đã không thể đối với hắn ra tay xem xét. Hàn Phong bây giờ mới giật mình tỉnh lại, hắn vừa trải qua cảm giác vô cùng kỳ diệu, cảm giác như hoà hợp cùng thiên nhiên, như hoá thân đồng cảm cùng mảnh thiên địa này. Hắn nhìn người ngọc nhợt nhạt trước mặt, nội tâm dâng lên đau lòng không hiểu, vội đỡ lấy nàng tới chiếc bàn gần đó.

- Ta không sao, một chút cũng không sao. Ngươi không sao chứ.

Diệp Thanh Khê cười yếu đuối lắc đầu, nàng chỉ có chút rối loạn chân nguyên, hiện tại đã bình thường, trái lại bởi vì cử động của Hàn Phong mà vành tai lại nhuốm chút màu hồng nhạt. Diệp Thanh Lang cái cằm sắp rớt xuống đất tới nơi, cảm giác hoang đường mau chóng xâm chiếm đầu não. Đây là cái gì, nụ cười kia của nữ nhi là sao, trước đây nàng đã từng cười qua với nam tử khác như vậy sao? Không có. Chẳng lẽ tên Hàn Phong kia đã bỏ bùa con gái lão.

- Thanh Khê, mau dùng thứ này.

Diệp Thanh Lang từ trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu vàng nhạt lớn chừng ngón tay. Diệp Thanh Khê cũng không có từ chối, đem viên hoàn từ cha nàng một ngụm nuốt xuống, sắc mặt cũng khá hơn mấy phần. Nàng vừa định nói gì đó thì bên ngoài đã vang lên vô số tiếng kêu gào.

- Kẻ nào dám cả gan tổn thương muội muội ta!

- Tên nào đụng tới Diệp cô nương chính là kẻ thù của Tạ Hằng ta!

- Thanh Khê muội muội, Âu Dương Khắc ta tới đây.

- Hàn Phong ngươi ở đâu.

Theo sau tiếng ầm ĩ là một đám người từ bên ngoài vọt vào. Dẫn đầu là một thanh niên chừng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, mái tóc màu lam nhạt rối rung, khuôn mặt có ba phần giống với Diệp Thanh Khê. Hắn ánh mắt như điện xà, nhoáng một cái đã đứng bên cạnh bàn nhỏ, đối với Diệp Thanh Khê vừa giận dữ vừa thương xót.

- Thanh Khê, ta đã trở về. Là kẻ nào đã đả thương muội, mau nói với ca ca, ca ca sẽ làm thịt hắn. Có phải là tên Tô Thành đáng chết kia, ca hiện tại đi tìm hắn tính sổ!

Nam tử vừa tới mày kiếm mắt sáng, giữa hai hàng chân mày như có một luồng điện quang lẹt xẹt chạy quanh, thân thể toả ra khí tức sắc bén tới cùng cực. Hắn vừa về tới thì đúng lúc thấy đám người Tô Thành rời đi, bây giờ lại thấy thân muội muội bị thương thì biết ngay có chuyện chẳng lành, muốn ngay lập tức tìm tên Tô Thành kia tính sổ. Diệp Thanh Khê khuôn mặt dở khóc dở cười, đáy lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp, vội đối với người huynh trưởng này ngăn lại.

- Đại ca, muội không sao, mọi người đi săn thế nào?

Diệp Thanh Khê khó khăn lắm mới đem nam tử ngăn lại, thể hiện bản thân thân không có gì không khoẻ, lại cùng với mấy người vừa tới nói chuyện mấy câu, phút chốc đem không khí căng thẳng từ từ giải khai. Mấy người này sau khi xác nhận Diệp Thanh Khê không có vấn đề mới phần nào yên tâm, đối với nàng nhao nhao kể lại chuyến săn vừa rồi.

- Hàn Phong huynh đệ, ngươi làm sao toàn thân đông cứng như vậy, có phải hay không gặp chuyện rồi. Mau mau kể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, bên kia quá đông rồi, ta đã không thể nhịn được muốn nghe đây.

Lưu Mãnh thân thể lốm đốm máu tươi, sau khi chen chúc thăm hỏi bên kia không nổi thì mới nhớ tới Hàn Phong bị đẩy ra phía ngoài, lúc này mới thăm hỏi hắn vài câu. Hàn Phong cũng cười cảm tạ hắn, lại tuỳ tiện giải thích chuyện vừa rồi, lược bỏ đi mấy chi tiết linh tinh, lúc này mới đối với Lưu Mãnh đánh lạc hướng được.

- Ngươi không biết đâu, hôm nay chúng ta đi săn đúng là đại thắng. Súc sinh Mộc Hắc Hùng kia không biết vì cái gì đã chết trong hang ổ, chúng ta không cần động thủ cũng có thể thu thập nó dễ dàng. Đã vậy còn tại nơi đó đem về một đám linh dược vô cùng nhiều, có cả Xà Lan Thảo vô cùng quý hiếm. Tuy rằng trên đường về bị linh thú tập kích, vài huynh đệ bị thương không nhẹ, thế nhưng chung quy vẫn vô cùng thành công.

Hàn Phong một bên nghe Lưu Mãnh tường thuật, một bên cảm nhận bản thân. Hắn dường như thấy một chút thay đổi, một chút thay đổi trong những đường kinh mạch khô cằn.

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.