Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Hình Vũ Khí

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Chương 2:

(Cyborg: nửa người nửa máy)

Đội nhóm của hắn hiểu vấn đề. Họ đều được hắn chọn lựa kỹ lưỡng dựa trên tinh thần hi sinh vì khoa học tốt đẹp, chắc chắn sẽ không ngần ngại cống hiến tất cả cho nghiên cứu này. Kể cả khi nó bước vào giai đoạn khủng hoảng.

Còn chưa tới buồng thử nghiệm, Hàn Phong trước mặt chạm trán một đội ngũ hơn mười người tiến tới. Hàn Phong khẽ lui lại một bước, trong lòng hơi giật mình nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra trấn định. Hắn không sợ đám người này, chỉ là không biết mục đích của bọn chúng là gì, có liên quan gì tới thử nghiệm hay không. Hiện tại chính là giai đoạn cuối cùng, nếu hắn bị khống chế hay loại bỏ, mọi chuyện coi như chấm dứt. Nghĩ như vậy, Hàn Phong mở miệng chậm rãi lên tiếng.

- Các ngươi… Muốn gì?

Đám người này toàn thân trên dưới mặc đồng phục tác chiến màu đen, trên người trang bị súng ống đầy đủ, hơi thở tràn ngập cảm giác lạnh lẽo âm trầm. Người dẫn đầu ngược lại mặc một bộ âu phục phẳng phiu, khuôn mặt cười đắc ý nhìn Hàn Phong như nhìn một món đồ chơi, lúc này bước lên bằng một giọng điệu khiêu khích.

- Tiến sĩ Hàn.

Kẻ này đối với Hàn Phong thì không xa lạ gì. Hắn tên là Trần Ngọc, một quan chức rất có tiếng nói bên chính phủ. Hai người vốn chẳng ưa gì nhau vì những xung đột trong quá trình áp dụng thành quả từ cuộc thử nghiệm. Xung đột gay gắt đến mức Trần Ngọc buộc phải chuyển qua phân đoạn thực nghiệm trên thực địa, không còn được tham gia vào các quyết sách hạch tâm nữa. Thế nhưng thời thế giờ đây có lẽ đã khác, Trần Ngọc khoé miệng cười nhạt, một bộ dáng khí định thần nhàn như nắm chắc mọi việc khẽ vỗ tay, từ phía sau lưng hắn chợt bước lên một tên đại hán mặc quân phục màu đen tuyền cao lớn, trên thân thể toả ra khí tức lạnh như băng.

- Giới thiệu với Hàn tiến sĩ, vị này gọi là Nguỵ Lâm, người được hội đồng giao cho nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho tiến sĩ kể từ giờ phút này.

Hàn Phong nghe tới đây, trong lòng chợt trầm trọng. Chuyện phải tới rốt cuộc cũng tới. Chính phủ có lẽ đã cảm thấy đủ với kết quả thử nghiệm, đã tới lúc thu gặt thành quả, thành phần bất ổn như hắn sẽ không còn được tự do nữa, chắc chắn sẽ bị giám sát chặt chẽ, thậm chí trực tiếp loại bỏ. Hắn lướt nhìn qua đại hán kêu bằng Nguỵ Lâm này. Kẻ này cao gần hai mét, thân thể lực lưỡng phải to gấp ba lần hắn, một đôi nắm tay như hai quả tạ sắt nắm chặt, u ám lẳng, ánh xạ lên màu sắc chết chóc. Thế nhưng cho tới khi Hàn Phong nhìn vào đôi mắt Nguỵ Lâm, hắn mới chợt giật mình kinh hãi tới run rẩy.

Đây… Đây lại là một Cyborg…

Gương mặt của Nguỵ Lâm có phân nửa là da thịt màu cổ đồng, bất động không cảm xúc. Nửa bên kia được ráp lại bằng vô số chi tiết máy móc kim loại, đen kịt lạnh lẽo, phức tạp cùng cực, lúc này đang liên tục phả ra khí tức tử vong nồng đậm. Một đôi mắt vô hồn, dửng dưng, u ám, tuyệt vọng đang lẳng lặng khoá chặt lấy hắn, cái nhìn như đối với một loài sâu kiến không hơn không kém, như thể Hàn Phong chỉ là một con bọ dưới gót giày, nhẹ đạp là nát.

Một đôi mắt với từng tia năng lượng mười màu nhẹ nhàng xoay chuyển.

- Haha. Hàn tiến sĩ nói xem, vị đại ca Nguỵ Lâm đây có phải là một kiệt tác không? Nói cho ngài biết, vị huynh đệ Nguỵ Lâm này thì bản thân ngài cũng quen biết đó, chính tay ngài đã thiết kế ra hắn cơ mà. Hahaha…

Trần Ngọc ngửa mặt lên trời cười lớn tràn đầy thoả mãn. Hắn vừa thao thao bất tuyệt thuyết minh về nhân vật nửa người nửa máy này, rằng Nguỵ Lâm mạnh mẽ ra sao, có trang thiết bị gì, sức chiến đấu thế nào, khả năng huỷ diệt tới đâu. Hắn lại song song khoe mẽ bản thân đã đóng góp ý tưởng tạo nên vũ khí này thế nào, khó khăn ra sao để xin được hội đồng cấp phép, rồi viễn cảnh tương lai tươi sáng với hàng tá Cyborg dưới trướng. Giọng điệu của hắn ngày càng vặn vẹo điên cuồng, gương mặt biến dạng vì hưng phấn thích thú, hắn chỉ tay vào mặt Hàn Phong mà gào lên.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi. Chỉ vì lý tưởng hoà bình chó chết của ngươi ngăn cản mà công trình nghiên cứu của ta đã năm lần bảy lượt bị hội đồng từ chối. Nhưng ngươi đã hết giá trị lợi dụng rồi. Hãy nhìn xem tên robot này, cảm giác thế nào hả, có phải rất mạnh mẽ không? Đây mới là thứ đáng lẽ phải được tạo ra! Haha, chắc ngươi không ngờ tới phải không, kẻ luôn rao giảng hoà bình là ngươi lại là người tạo ra vũ khí này, lại trực tiếp huỷ diệt cả một quần đảo đông đúc chỉ với một cái chớp mắt của Nguỵ Lâm! Hahaha…

Hàn Phong nuốt xuống từng lời của Trần Ngọc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử thập sắc của Nguỵ Lâm, vào từng dòng năng lượng mười màu xoay chuyển trong mắt gã, toàn thân sớm trở nên phát lạnh. Hoá ra chính thứ này đã huỷ diệt cụm đảo phía tây. Thứ này thật quá quen thuộc, quá gần gũi, đây chẳng phải bản phác thảo do chính tay hắn thiết kế hay sao.

Làm sao mà Trần Ngọc có được? Hắn hiểu thứ này còn rõ hơn bản thân mình. Đây là một quái vật sắt thép siêu việt chứ không đơn thuần chỉ là một vũ khí chiến tranh, nó là quả bom huỷ diệt mà bất cứ điều gì trên địa cầu cũng không thể ngăn cản nổi.

- Trần Ngọc. Ngươi điên rồi…

Hàn Phong trong miệng lẩm bẩm, đôi mắt thất thần nhìn vào kẻ nửa người nửa máy trước mặt, đáy lòng chua xót khôn tả. Đội nhóm của hắn có nội gián, có người đã tiết lộ bản thiết kế Cyborg cho Trần Ngọc, đây là một thảm hoạ…

Trần Ngọc nhìn tới biểu hiện của Hàn Phong, nụ cười trên khoé miệng càng trở nên vặn vẹo. Hắn đã sống dưới cái bóng của Hàn Phong quá lâu, chịu đựng là kẻ đứng sau quá lâu rồi. Hắn phải dùng trăm mưu ngàn kế mới có thể đoạt tới bản thiết kế nhân hình vũ khí này tới tay, lại tổn hao đủ mọi lợi ích mới có thể được hội đồng chấp thuận đưa nó vào xây dựng. Thế nhưng thành quả cuối cùng đạt được lại vô cùng tuyệt vời. Vũ khí hình người này có sức tàn phá cực kỳ khủng khiếp, tính năng vượt xa tất cả thành quả trước đây, nó thừa đủ để hắn chiếm được một ghế trong chính hội đồng dự án. Kể từ hôm nay, cuộc đời của hắn sẽ lên một nấc thang mới, hắn sẽ vắt kiệt tên Hàn Phong khốn kiếp trước mặt này trước khi đạp gã vào địa ngục vô tận.

- Hàn Phong, chấp nhận số phận đi thôi. Nếu bây giờ ngươi quỳ gối xuống lạy lục van xin ta, có lẽ ta đây sẽ động lòng trắc ẩn mà tha cho ngươi một con đường sống! Haha!

Trần Ngọc hai mắt vằn máu dường như mất đi lí trí. Hắn trong miệng lẩm bẩm gì đó, Ngụy Lâm phía trước bỗng cúi đầu nhìn xuống Hàn Phong, đồng tử mười màu rung động chớp tắt, thoắt một chiêu nhanh như chớp vươn ra, bàn tay to lớn tóm lấy cổ Hàn Phong như tóm gà, cực kỳ nhẹ nhàng nhấc bổng lên trời.

- Khục!

Hàn Phong chỉ cảm thấy trời đất một mảnh quay cuồng, trước mắt rung chuyển hình ảnh trần nhà vặn vẹo những dải ánh đèn neon, cổ họng nghẹt thở tới mức ngột ngạt, toàn thân như bị rút cạn toàn bộ sức lực. Hắn bám chặt hai bàn tay vào cánh tay của Nguỵ Lâm, cảm nhận khí tức kim loại lạnh lẽo hung sát, hương vị tử vong theo đó cũng ngập tràn tâm trí, vô cùng kinh ngạc lẫn kinh sợ. Hắn chỉ còn biết khục khục kêu lên mấy lời vô nghĩa, hai mắt trợn trừng thiếu chút ngất đi.

- Haha, Hàn Phong, chết đi!

Nhìn thấy Hàn Phong bị Nguỵ Lâm một tay xách lên như xách gà, Trần Ngọc không nhịn được mà điên cuồng cười lớn thoả mãn. Giờ khắc này rốt cuộc cũng tới, bản thân hắn cuối cùng đã vượt qua Hàn Phong, đã có thể nắm được sinh tử của đối phương trong tay. Hắn phải giết Hàn Phong, phải giết tên khốn kiếp này!

- Trần Ngọc, đủ rồi!

Đúng lúc Trần Ngọc phát cuồng sắp ra lệnh cho Nguỵ Lâm bóp chết Hàn Phong, người mặc áo đen từ đầu tới cuối im lặng đứng bên cạnh hắn cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng. Hàn Phong còn có giá trị to lớn, hắn không thể cứ như vậy để Hàn Phong chết được, nhất là chết trong tay Trần Ngọc thì lại càng không được phép. Trần Ngọc vừa nghe tới đây, lông mày bất chợt nhíu chặt, trong lòng dần hiện ra chút băng hàn. Một bên hắn liếc nhìn nhân hình vũ khí Nguỵ Lâm, lại nhìn vào kẻ thù gần trong gang tấc đang hấp hối kia. Một bên hắn liếc nhìn người mặc áo bào đen, đáy mắt ẩn chứa không cam lòng.

- Trần Ngọc, ngươi không nghe lời ta nói sao? Thả hắn xuống!

Người mặc áo bào đen dường như cảm nhận được sự phản nghịch liều mạng từ bên cạnh, âm lượng trong lời nói bỗng chốc gia tăng, đồng thời cũng không chút do dự đưa tay vào bên trong áo bào thủ thế. Trần Ngọc vừa nhìn động tác này của hắn, mồ hôi lạnh túa ra, đầu óc vốn điên cuồng cũng thanh tỉnh trở lại, vội vàng lẩm bẩm trong miệng mấy câu. Tức thì Nguỵ Lâm phía trước năm ngón tay khẽ thả lỏng, đem Hàn Phong sắp chết ngạt thả phịch xuống sàn.

- Khụ Khụ…

Hàn Phong đổ gục xuống sàn vì kiệt sức, hai tay ôm lấy cổ họng khụ khụ ho lớn, đôi đồng tử đỏ bừng lên vì tụ huyết cùng chất chứa sợ hãi vô hạn. Hắn không sợ hãi cái chết, cũng không sợ hãi sức mạnh của tên Cyborg này, cái mà hắn sợ hãi chính là sự lạnh lùng tàn nhẫn trong đôi mắt kia. Một sự vô cảm tới đáng sợ. Tên Cyborg này có ý chí của riêng mình, thế nhưng ý chí đỏ chỉ nhuốm màu chết chóc, huỷ diệt và tàn khốc. Nó rõ ràng không phải nghe theo lời của Trần Ngọc mà dừng tay, nó hiểu hiếu sát nhất thời chỉ làm cho nó bị rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Nói cách khác, nó tuân lời Trần Ngọc chỉ để tìm kiếm cơ hội phản kháng trong tương lai. Đây là một nhân hình vũ khí biết tư duy đích thực, Trần Ngọc không khống chế được nó.

- Trần Ngọc, anh phải dừng chuyện này lại. Anh không thể khống chế được Nguỵ Lâm này, hắn là một mối hoạ lớn. Hắn có tư duy phản nghịch cực lớn!

Hàn Phong gào lên trong gấp gáp. Hắn hiểu tính nghiêm trọng trong chuyện này. Cyborg này là do hắn thiết kế ra, hắn hiểu rõ từng chút một đặc điểm của nó, nó không thể có tư duy bậc cao như vậy được. Chắc chắn Trần Ngọc đã thay đổi thiết kế ở đâu đó nhằm nâng cao năng lực tác chiến độc lập, thế nhưng trong vô tình điều đó đã khiến cho Nguỵ Lâm có mạch tư duy phản nghịch riêng biệt, càng tệ hơn là tư duy này chỉ nhuốm một màu tàn sát. Nếu để cho Cyborg này thoát khỏi khống chế, nó chắc chắn sẽ huỷ diệt văn minh của sự sống.

- Haha, Hàn Phong tên đáng thương, ngươi ghen tị với thành quả nghiên cứu của ta sao? Ngươi đã nhận ra tiềm năng to lớn trong nghiên cứu của ta sao?! Haha, muộn rồi!

Trần Ngọc từ trên cao nhìn xuống ha ha cười lớn. Hắn khoái chí khi nhìn thấy biểu hiện này của Hàn Phong, tất nhiên rồi khi hắn đã trước một bước hoàn thành kiệt tác này. Nó là con đẻ của hắn, tại sao hắn lại không thể khống chế cơ chứ, Hàn Phong tên khốn kiếp này chỉ muốn khoa môi múa miệng, đánh động hội đồng nhằm tước đoạt thành quả của hắn mà thôi. Hắn không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

- Mang đi!

Trần Ngọc nhếch miệng, phất tay ra lệnh cho Cyborg Nguỵ Lâm, cùng với người mặc áo bào đen quay đầu đi trước. Tên người máy sóng mắt lưu chuyển, cánh tay sắt thép vạm vỡ vươn ra tóm lấy gáy Hàn Phong, bàn tay như thiết giáp xách Hàn Phong như xách gà nối gót theo sau. Cả đoàn người nhanh chóng tiến về phòng thử nghiệm trung tâm, nơi khởi nguồn cho tất cả mọi thứ.

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.