Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Vân Tam Văn Cường

Phiên bản Dịch · 2597 chữ

Một giờ sau, tại bên trong khu ký túc xá, Lý Văn Cường chầm chậm thức tỉnh.

Lúc này Lý Văn Cường đã sớm mồ hôi đầm đìa.

Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!

Âm thanh thở mạnh không ngừng truyền ra từ trong miệng Lý Văn Cường.

Lý Văn Cường hơi có chút tinh bì lực tẫn mà bò ra khỏi giường. Trong lòng hắn không khỏi cười khổ vì khi người khác tu luyện xong về sau thì đều trở nên thần thanh khí sảng, còn mình khi tu luyện xong về sau thì liền có cảm giác như vừa mới bị một đám tráng hán đánh cho một trận tơi bời.

Vào thời điểm Lý Văn Cường duỗi người thư giãn, thì hắn bỗng nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến từng đợt ầm ĩ cùng chấn động.

Lý Văn Cường mặc vào một chiếc áo khoác rồi hướng phía ngoài mà đi. Nhưng khi Lý Văn Cường vừa đi được nửa đường và vừa nhấc mắt lên quan sát thì hắn thình lình phát hiện; trên vách tường trong phòng mình chẳng hiểu sao mà lại nứt ra một đường vết rách.

Mà trong phòng hiện tại càng là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là cái chén cùng bình hoa bị ngã nát.

Ánh mắt Lý Văn Cường lóe lên một vệt vẻ nghi hoặc, sau đó hắn vội vàng tăng nhanh tốc độ để đi ra ngoài.

Một tiếng kinh hô bỗng nhiên vang lên bên tai Lý Văn Cường:

"Nơi này có một vị sư đệ bị kẹt ở trong phòng! Mọi người mau tới cứu hắn a!"

Lý Văn Cường nhấc mắt nhìn xem xung quanh, hắn liền trông thấy khu ký túc xá bên kia đã trở thành một khu vực đổ nát, trông nó như một vùng phế tích. Mà một đám lớn đệ tử thì đang vây quanh ở nơi đó để đem những khối đất đá nhấc qua một bên.

Đúng lúc này, một vị sư thúc ngự kiếm mà đến rồi tay phải của hắn nhẹ nhàng vung lên. Trong giây lát những hòn đá bên trong vùng đổ nát kia bỗng nhiên bay lên lơ lửng, sau đó chúng đằng không lên trời rồi di chuyển đến những địa phương khác.

Các đệ tử cảm kích hô:

"Đa tạ sư thúc!"

Bên trong từng tiếng hét lớn xung quanh, các đệ tử vội vàng xông vào để mang ra ngoài một vị đệ tử cơ sở đang kêu thảm vì mắc kẹt bên trong đống đổ nát.

Lý Văn Cường kinh hô một tiếng:

"Xảy ra động đất sao?!!"

Lý Văn Cường vừa dứt lời, toàn bộ Kê Lung Sơn đều truyền đến một âm thanh vô cùng già nua:

"Hôm nay đã xảy ra động đất, do đó tất cả đệ tử cơ sở hãy mắc lều bạt tại các địa phương trống trải, đông thời phải chú ý dự phòng dư chấn. Trong thời gian ngắn mọi người hãy tận lực đừng có đi vào bên trong các công trình kiến trúc."

Thoại âm nói xong thì các đệ tử chung quanh đều vội vàng hướng về một phương hướng nào đó để hành lễ. Lý Văn Cường cũng hành lễ đối với thoại âm từ phương hướng không biết tên kia.

Ngay sau đó, Tử Vân Phái bỗng trở nên náo nhiệt hơn.

Vào đêm hôm khuya khoắt mà lại có vô số bó đuốc cùng ngọn đèn chiếu sáng khắp toàn bộ Tử Vân Phái.

Hơn một ngàn vị đệ tử đang nhiệt nhiệt nháo nháo để bắt đầu mắc lều bạt tại dã ngoại.

Lý Văn Cường cũng gia nhập trong công việc mắc lều bạt này.

Lý Văn Cường đi cùng một sư huynh để hợp lực đem dầu bố đong trên giá đỡ, rồi hắn tỏ ra vô cùng buồn bực mà hỏi:

"Kê Lung Sơn mà cũng sẽ có địa chấn sao?"

Vị sư huynh kia thở dài nói:

"Aizz~! Ta cũng không biết a! Từ nhỏ tời giờ ta liền chưa nghe nói qua có loại chuyện địa chấn như vậy phát sinh tại Nam Châu! Vừa rồi nó đã làm ta sợ muốn chết a! Lúc nãy khi ta vừa nhổ nước miếng trên mặt đất, rồi khi ta đang dùng đế giày để xóa nước bọt thì liền xảy ra động đất. Chuyện này đã khiến cho ta giật nảy mình. Huynh đệ cùng phòng với ta cũng ngạc nhiên hỏi rằng có phải ta đã đột phá Đại Thừa kỳ rồi hay không? Ta chỉ nhổ ra một bãi nước bọt mà đã có uy lực lớn như vậy. . . Nhưng sau khi trên trời bắt đầu có sét đánh, thì lúc đó ta liền biết chuyện này nhất định không có quan hệ gì với ta!"

Lý Văn Cường nhịn cười mà lại hỏi:

"Mới vừa rồi còn có sét đánh nữa sao?"

Vị sư huynh kia đáp:

"Không chỉ có sấm chớp rền vang mà còn hạ xuống một cơn mưa to nữa đó! Nó làm làm lão tử muốn hỏng a! Aizz~! Mà đúng rồi, ta trông ngươi rất lạ mặt nha! Sư đệ họ gì vậy?"

Lý Văn Cường cười nói:

"Dễ nói dễ nói! Ta họ Lý, tự Lý Văn Cường!"

Tê!!!

Vị sư huynh kia đột nhiên hít một hơi lãnh khí rồi tỏ ra kinh hãi mà lui về sau ba bước nói:

"Ngươi. . . Ngươi chính là cái gã Tử Vân không có Lý Văn Cường, Tiên đạo mênh mông như đêm dài Lý Đêm Dài. . . A không, Lý Văn Cường đúng không?"

Lý Văn Cường nghe vậy liền đỏ mặt lên, hắn chỉ cảm thấy thẹn muốn hoảng:

“Đều là do tên Cửu Huyền kia! Sao hắn nhất định phải rống to một cái như vậy chứ?!! Chuyện tự kỷ như thế mà hiện tại đã truyền khắp toàn bộ Tử Vân Phái rồi a!”

Lý Văn Cường vội vàng chắp tay nói:

"Không dám không dám! Đây đều là do người khác khen thưởng mà thôi. . . Xin hỏi tôn tính đại danh của sư huynh là gì?"

Ánh mắt vị sư huynh kia có chút phức tạp mà liếc mắt nhìn Lý Văn Cường ấp úng:

"Bần đạo. . ."

Lý Văn Cường nghi hoặc nhìn vị sư huynh này hỏi:

"Huynh sao thế?"

Vị sư huynh kia hơi đỏ mặt lên, rồi cúi đầu lắp bắp nói:

"Bần đạo. . . tên là Lưu Văn Cường."

Lý Văn Cường đột nhiên ho kịch liệt lên:

"Hụ khụ khụ khụ khụ…"

Bởi vì hắn đã bị chính nước bọt của mình sặc cho một cái, kém chút nữa hắn đã sặc chết ở chỗ này.

Thật xấu hổ a!

Đụng tên rồi!

Lý Văn Cường đã cảm thấy rất xấu hổ, mà Lưu Văn Cường kia thì càng cảm thấy xấu hổ hơn. Lưu Văn Cường có chút thẹn quá thành giận mà nhìn xem Lý Văn Cường nói:

"Kỳ thật tại lúc ban ngày, ta đã cùng mấy vị huynh đệ cùng phòng thương lượng rằng sẽ đánh cho ngươi một trận. Bởi vì ngươi dám nói ra một câu Tử Vân không có Lý Văn Cường, Tiên đạo mênh mông như đêm dài. Ngươi có biết trong lòng những người cũng có tên gọi là Văn Cường khi đó đang là cái cảm giác gì không?!! Aizz~! Nhưng sau khi được ngươi giúp đỡ làm ra một trận nhân sinh hồi nãy, thì ta cảm thấy kỳ thật tiếp xúc với ngươi vẫn còn khá tốt, do đó ta liền không muốn đánh ngươi nữa. . ."

Lý Văn Cường liền cười khổ rồi thở dài một tiếng nghĩ:

“Cửu Huyền a Cửu Huyền! Ngươi đã hại ta rồi!

Sớm biết sẽ có chuyện này thì ta liền không cho Cửu Huyền trang bức rồi a! Tuy chính mình lúc ấy nhất định phải nói ra một câu giả bộ như vậy. Nhưng chính mình lúc ấy cũng không nghĩ tới là tên Cửu Huyền kia sẽ nhặt lên lời nói của mình a! Mà hắn còn rống to một cái như vậy tại bên trong toàn bộ môn phái nữa chứ…”

Lý Văn Cường đi tới gần bắt tay với Lưu Văn Cường rồi nói:

"Văn Cường huynh! Đúng là duyên phận a!"

Lưu Văn Cường cũng cười khổ rồi thở dài đáp:

"Đúng vậy a Văn Cường huynh. . ."

Lưu Văn Cường bỗng xoay chuyển lời nói mà vừa cười nói:

"Tuy là ta sẽ không đánh ngươi, nhưng không có nghĩa là huynh đệ cùng phòng của ta sẽ không đánh ngươi nha!"

Lý Văn Cường liền liếc mắt vào bên trong căn phòng hỏi:

"Huynh đệ cùng phòng của ngươi thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?"

Lưu Văn Cường tỏ ra u oán mà nhìn xem Lý Văn Cường, sau đó hắn yếu ớt nói:

"Huynh đệ cùng phòng của ta gọi là Trương Văn Cường. . ."

Lý Văn Cường:

"? ? ?"

Vừa nói đến Trương Văn Cường thì Trương Văn Cường liền đến. Hắn chính là một thiếu niên béo ăn mặc đạo bào, tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai.

Từ thật xa trong phòng, thiếu niên mặt tròn mập mạp này đã khiêng sắn mấy cây cọc gỗ mà đi tới. Mặt mũi hắn lúc này tràn đầy kích động mà hô to:

"Văn Cườnggg!!!"

Lý Văn Cường cùng Lưu Văn Cường đồng thời quay đầu lại kinh hô:

Hả?!!

Trương Văn Cường liền dừng bước, rồi hắn buồn bực mà nhìn xem hai người và hỏi:

"Văn Cường, vị này là ai?"

Lưu Văn Cường nghe xong thì mặt mũi hắn tràn đầy vẻ nín cười đáp:

"Chào Văn Cường huynh! Ta xin giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Văn Cường huynh!"

Trương Văn Cường:

"? ? ?"

Chỉ nghe cạchhh cạchhh mấy tiếng, mấy cây cọc gỗ trong tay Trương Văn Cường đều rơi vãi lên trên mặt đất.

Khuôn mặt béo của Trương Văn Cường liền trở nên đỏ bừng. Hắn không ngừng thở hổn hển, rồi dùng một loại ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Lý Văn Cường.

Hồi lâu sau, Trương Văn Cường vén tay áo lên mà đi tới nói:

"Ngươi chính là Lý Văn Cường sao?!!"

Lý Văn Cường không phải là người sợ phiền phức nên hắn cũng muốn xem xem con hàng này đang muốn làm gì mình và muốn làm đến mức độ nào. Lúc này Lý Văn Cường nhặt lên một khối đá và giơ lên nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Trương Văn Cường thấy vậy liền mộng bức:

“Lão tử dùng tay không còn ngươi lại cầm tảng đá! Vậy mà ngươi còn hỏi ta muốn làm gì nữa sao?”

Lưu Văn Cường vội vàng đứng ra ngắt lời:

"Bớt giận bớt giận a! Hai vị Văn Cường huynh, nghe một lời khuyên của Văn Cường này đi! Trong chuyện này đúng là có chút hiểu nhầm a! Kỳ thật nếu chúng ta suy nghĩ kỹ một chút thì đây cũng chính là duyên phận mà!"

". . ."

Năm phút sau, ba người cùng nhau ngồi tại ven đường có chút ẩm ướt, đông thời bọn hắn đều đang nghẹn họng không nói ra được một câu.

Ba người họ đều cảm thấy rất buồn bực.

Ngươi nói xem làm sao lại khéo như vậy chứ?!! Một môn phái mà lại có ba người chung một cái danh tự a...

Thật là quá lúng túng đi!

Kỳ thật người khó xử nhất vẫn chỉ là Lưu Văn Cường cùng với Trương Văn Cường.

Bởi vì hai người bọn họ tại nhiều năm về trước đã tự mình ma quyền sát chưởng để tiến vào Tử Vân Phái. Lúc đầu bọn hắn đều cảm thấy từ nay về sau Thiên là lão đại còn Ta là lão nhị, chính mình sẽ là kẻ độc nhất vô nhị.

Nhưng kết quả là sau khi được phân bố vào khu ký túc xá, thì cả hai bọn hắn đều trợn tròn con mắt. Bởi vì bạn cùng phòng ký túc xá cũng có một người có tên gọi là Văn Cường.

Nhưng cũng được đi! Bọn hắn cũng xem như đó là duyên phận nên sau đó cả hai liền trở thành hai huynh đệ có quan hệ tốt nhất.

Rồi sau này vật đổi sao dời, khi Cửu Huyền mang theo đệ tử mới đến đại náo khắp Tử Vân Phái, mà lại mẹ nó hắn đa mang tới một kẻ cũng gọi là Văn Cường!!!

Hơn nữa Cửu Huyền còn cực kì táo bạo mà truyền ra một câu trang bức: Tử Vân không có Lý Văn Cường, Tiên đạo mênh mông như đêm dài! Sau đó trong nháy mắt, hai huynh đệ này đã trở thành trò cười của rất nhiều người. Tuy vẫn gọi là Văn Cường, nhưng Văn Cường đến sau lại phủ lên danh tiếng của hai Văn Cường phía trước.

Cái này mẹ nó quả là duyên phận a!

Danh tự Văn Cường này có chút đặc biệt, Văn trong từ Chữ Nghĩa ý là Tài tử, Cường trong từ Kiên Cường ý là không sợ hãi. Do đó để cho ba gã Văn Cường có thể đụng nhau thì chuyện này quả thực cũng là trời ban duyên phận a!

Một hồi lâu sau, dưới ánh trăng sáng tỏ, tại bên trong một mảnh bận rộn của Tử Vân Phái.

Ba người thiếu niên kia bỗng đứng dậy, rồi tay trong tay vai sóng vai mà hiên ngang bước đi.

Lý Văn Cường nói:

"Đây là do thượng thiên đã đem chúng ta tập hợp chúng lại một chỗ a!"

Lưu Văn Cường nói:

"Đúng vậy a!"

Trương Văn Cường do dự trong chốc lát rồi mới đáp:

"Có đạo lý!"

Lý Văn Cường cười nói:

"D đó chúng ta được chú định là những người bất bình phàm a! Từ nay về sau các ngươi hãy cùng ta chinh chiến! Ba huynh đệ chúng ta sẽ đi cùng một chỗ, mệnh danh là Tử Vân Tam Kiếm Khách, Tử Vân Tam Văn Cường!!!"

Hai gã Văn Cường kia trầm ngâm hồi lâu, rồi có chút lúng túng mà gật đầu. Bọn hắn cùng nhau nhai nuốt lấy câu nói Tử Vân Tam Văn Cường này.

Lý Văn Cường hít sâu một hơi rồi cất cao giọng nói:

"Câu nói kia cần phải sửa lại!"

Hai gã Văn Cường cùng hỏi:

"Câu nói gì?"

Lý Văn Cường nói:

"Từ nay về sau, Tử Vân không có Tam Văn Cường, Tiên đạo mênh mông như đêm dài!"

Tê!!!

Hai gã Văn Cường nghe xong kia liền hít sâu một hơi. Bọn hắn chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Con đường tương lai vẫn còn rất dài, và đây chính là hai vị bằng hữu thứ hai cùng cái thứ ba của Lý Văn Cường sau khi hắn tiến vào thế giới này.

Vị thứ nhất đương nhiên là Cửu Huyền rồi.

Phía dưới tinh không, toàn bộ Tu Chân giới tối nay đều sẽ không ngủ vì bọn hắn vẫn còn đang chìm trong rung động sau khi nhận lấy kinh nộ từ Hoàng Thiên Hậu Thổ do một vị đại yêu thần bí nào đó gây nên.

Mà vào lúc này, vị đại yêu thần bí kia lại đang có vô hạn mộng tưởng đối với tương lai!!!

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.