Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ đợi một người hữu duyên đến

Phiên bản Dịch · 1653 chữ

Cửu Lý chân nhân đã bị Trương Vân Long thuyết phục một cách từ từ. Trương Vân Long đã bắt đầu đổi chủ đề tại bên trong nội tâm của Cửu Lý chân nhân:

‘Chẳng lẽ tên Lý Văn Cường kia thật sự đang nắm giữ một loại phương pháp tu luyện kinh thiên nào đó chăng?’

‘Chuyện này chính là một cái đại bí mật a!’

‘Chính mình lúc ấy cũng thấy rất kỳ quái. Mặc dù bây giờ gã Cửu Huyền kia chỉ là một tên phế vật, nhưng năm xưa hắn cũng từng là hạng người kinh tài tuyệt diễm. Thiên phú Ngũ hành linh căn của Cửu Huyền đã làm rung động khắp Nam Châu a! Cũng bởi vì một số chuyện bí ẩn phía sau nên Cửu Huyền mới bỗng nhiên tự bạo linh căn và trở thành một tên phế vật!’

Đã đi qua nhiều năm như vậy, nhưng tất cả mọi người đều muốn biết tại sao Cửu Huyền lại có hành động như thế? Mà vì cái gì mà phần lớn những người sở hữu ngũ hành linh căn cũng đều làm như vậy?

Tất cả mọi người đều khẳng định, những kẻ có ngũ hành linh căn như Cửu Huyền đã biết được một bí mật gì vô cùng ghê gớm nên mới làm ra hành động như thế! Bằng không thì có ai tội gì đi tự phế linh căn của mình cơ chứ?!!

Do đó, với loại thiên phú cực tốt như Cửu Huyền và lại lấy dáng vẻ đang chôn dấu bí mật trong lòng của Cửu Huyền mà xem xét, thì khẳng định là Lý Văn Cường đã có đại bí ẩn gì đó nên Cửu Huyền mới thu Lý Văn Cường làm đồ đệ.

Nếu như không có nguyên nhân từ Lý Văn Cường, thì chỉ có thể do Cửu Huyền đã bị điên rồi nên hắn mới đi thu Lý Văn Cường làm đồ đệ.

Dần dần sau đó, tại bên trong nội tâm của Cửu Lý chân nhân đã rõ ràng ra một đầu con đường.

Chính là ở trong chuyện này hẳn là đang có một cái bí mật lớn không muốn người biết! Do đó Cửu Lý hắn nhất định phải đi thăm dò một chút.

Cửu Lý chân nhân trầm tư thật lâu, sau đó hắn nhìn về phía Trương Vân Long hỏi:

"Chuyện này còn có ai biết không?"

Trương Vân Long khoát khoát tay nói:

"Chuyện này có quan hệ trọng đại nên chỉ có một mình ta biết mà thôi! Ta chỉ dám đem chuyện này nói cho sư phụ, chứ nếu để cho người khác biết thì ta chỉ sợ. . . Sẽ khiến người khác ngấp nghé a! Vì dù sao Lý Văn Cường là kẻ mang ngọc nên hắn cũng là kẻ có tội!"

Cửu Lý chân nhân gật gật đầu nói:

"Ngươi làm rất tốt! Mau đem bí mật này vĩnh viễn nát tại trong bụng đi! Vi sư muốn đi thăm dò Lý Văn Cường một phen! Nếu như có thu hoạch gì đó thì trong tương lai. . . Gà chó sẽ lên trời a!"

Trương Vân Long trịnh trọng gật đầu nói:

"Ta hiểu được, sư phụ!!!"

Cửu Lý chân nhân bỗng nhiên tìm tòi một trận trong ngực, sau đó hắn móc ra một trăm viên linh thạch rồi ném tới Trương Vân Long và nói:

"Ta nghe nói ngươi còn bồi thường cho Lý Văn Cường một trăm viên linh thạch để làm tiền thuốc men đúng không?"

Trương Vân Long đỏ mặt lên nói:

"Cái này. . ."

Cửu Lý chân nhân lạnh lùng nói:

"Về sau ngươi đừng có làm mất mặt ta nữa đó! Hảo hảo mà dưỡng thương đi!"

Trương Vân Long chắp tay cảm tạ:

"Vâng, thưa sư phụ!"

Sau đó Trương Vân Long mở cửa rời đi.

Cửu Lý chân nhân ngẩng đầu lên liếc nhìn mảnh bầu trời xanh thăm thẳm. Rồi bên trong ánh mắt của hắn bỗng lóe lên một vẻ nghi hoặc mà tự hỏi:

"Lý Văn Cường!!! Cửu Huyền!!! Đến cùng các ngươi đang che dấu bí mật gì đây?!!"

Sau khi tự hỏi xong, Cửu Lý chân nhân yên lặng ngồi chờ đợi thời gian trôi qua tại bên trong đình viện.

Hắn đang chờ cho đến khi trời tối!

. . .

Cùng lúc đó, tại bên trong phòng ký túc xá của Lý Văn Cường.

Khòòò!!! Khòòò!!! Khòòò!!!

Tiếng ngáy của Văn Cường vang lên như sấm.

Lý Văn Cường gác chân ngủ say, thể xác và tinh thần của hắn lúc này đã vô cùng buông lỏng.

Sau mỗi lần tu luyện, Lý Văn Cường đều ngủ đặc biệt ngon, đặc biệt sâu. Bởi vì chuyện này có quan hệ với việc hắn đã tiêu hao khí lực quá độ vào việc tu luyện.

Trong đầu Lý Văn Cường lúc này vẫn như cũ vang lên âm thanh của hệ thống:

"Mời túc chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ tiến vào Ngưng Khí kỳ trong một tuần, nếu không hệ thống sẽ vô tình thiên phạt một người xem qua đường."

"Mời túc chủ có thái độ đoan chính. Lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, không được để thời gian lãng phí trên việc đi ngủ."

"Mời túc chủ có đoan chính thái độ, nếu không hệ thống sẽ tiến hành cảnh cáo đối với một người xem qua đường."

". . ."

Lý Văn Cường không thèm để ý đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, mà hắn liền trở mình rồi chổng mông ngủ tiếp.

Từ khe cửa sổ chiếu vào ánh nắng trời chiều, đồng thời chiếu ở trên mặt cùng trên mông của Lý Văn Cường. Lý Văn Cường lấy loại tư thế quái này dị để nằm ngủ.

Bởi vì hắn không hề vội vã một chút nào.

Thời điểm không có nhiệm vụ thì hắn liền hảo hảo cố gắng.

Còn nếu đã có nhiệm vụ thì. . .

E hèm. . . Hắn cứ chờ đợi một người hữu duyên đến là được rồi!

. . .

Màn đêm buông xuống.

Lý Văn Cường tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ.

Hắn nhìn một chút thời gian đếm ngược trong đầu chỉ còn lại hơn hai giờ.

Hiện tại bên ngoài cũng vừa mới bắt đầu vang lên những âm thanh huyên náo của các vị đệ tử mới thích sống về đêm.

Trong lòng Lý Văn Cường không khỏi có chút bực bội mà đứng lên nói:

"Hiện tại bên ngoài đang có nhiều người như vậy nên ta không thể đi dạo loạn được a! Đây là khu ký túc xá của người mới, nếu hệ thống tỏa định phải một người không có lợi hại bằng ta, thì đây chẳng phải là ta đang lạm sát kẻ vô tội rồi hay sao?!!"

Tâm tình bây giờ của Lý Văn Cường cũng rất phiền não.

Bởi vì Lý Văn Cường đang mang rất nhiều hi vọng hệ thống có thể tỏa định được vị đại lão ngưu bức trong truyền thuyết kia của Tử Vân Phái, đó chính là chưởng môn của Tử Vân Phái. Nếu như hệ thống có thể tỏa định Lý Văn Cường cùng với chưởng môn của Tử Vân Phái, thì Lý Văn Cường coi như là sẽ trở thành thân nhi tử của vị chưởng môn này. Lúc đó Lý Văn Cường hắn sẽ có thể làm ra các loại hô mưa gọi gió tại Tử Vân Phái mà chẳng còn sợ cái gì nữa.

Nhưng vấn đề chính là, Lý Văn Cường cũng không biết vị chưởng môn này đang ở nơi nào.

Lúc này, tại bên ngoài ký túc xá đang có một đám lớn đệ tử mới thừa dịp đêm xuống mà cũng không chịu đi tu luyện, bọn hắn vậy mà đang đi dạo hóng mát.

Dần dần, có một loại giai điệu quen thuộc bỗng nhiên truyền vào bên trong lỗ tai của Lý Văn Cường:

"Xin chào các vị sư huynh đệ! Lần trước khi ta đi một chuyến tới Cô Tô Thành, trong một lần tình cờ ta đã nghe được khắp nơi trong Cô Tô Thành lưu truyền ra một ca khúc. Ta cảm thấy ca khúc đặc biệt dễ nghe, do đó ta muốn chia sẻ một chút cùng với các ngươi!"

"Ca khúc gì vậy huynh?!!"

"Tên của ca khúc này thì ta không biết, nhưng giai điệu của nó rất là êm tai!"

"Ca nhạc của phàm nhân thì có cái gì tốt để nghe cơ chứ?!!"

Tiếng hát vang lên:

"Ai đã từng chiếu cố qua cảm thụ của ta, đối đãi ôn nhu với ta, hôn qua vết thương của ta. Có thể nhận được sự an ủi sau khi thất tình, thì về sau người được cứu đó sẽ rất cảm kích ngươi như một chú chó trung thành. Ai đã từng để ý đến ta, cũng không chịu nổi ta, vì ta mà ra mặt, chạm qua hai tay của ta, người trùng sinh đi được đều đã đi, ai lại vì tiên tử mà ưu sầu, không có những lời đường mật nhưng lại có thể cho ta một vị hảo hữu. . ."

Giai điệu sáng sủa trôi chảy của ca khúc này khiến cho đám tu chân giả ven đường đều nghe đến khóc.

"Hu hu hu! Sư huynh ơi! Bài hát này đúng là đang khắc hoạ ta rất chân thực a!"

"Nói ra chuyện xưa của ngươi đi!"

"Một ca khúc thật bi thương a! Đây là tác phẩm của vị nhân tài nào thế?"

"Ta nghe nói ca khúc này là do đệ nhất đại tài tử của Cô Tô sáng tác ra a!"

"Aizz~! Ta đã nhớ ra rồi! Ca khúc này dường như chính là do Lý Văn Cường viết ra đó. . ."

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.