Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Lên đường

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Hồ Mị Nhi lúc này mới trông thấy một người mặc đấu bồng màu đen, trên mặt mang theo mặt nạ vô diện màu trắng, chỉ để lộ ra hai lỗ mắt sắc bén sâu thăm thẳm, bước theo phía sau Vương Tiêu An.

Không biết đó là hoá thân của Vương Tiêu An, nàng hỏi.

"Thánh tử Tiêu An, người kia là..."

"Hắn là người quen của ta, cô không cần phải để ý."

Vương Tiêu An nhàn nhạt đáp.

"Ừm."

Hồ Mị Nhi vui vẻ gật đầu, nàng lấy ra một chiếc thuyền nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, ném vào không trung, nó lập tức hoá thành một chiếc cổ thuyền lớn có màu ngân thiết, phát ra ánh sáng bàng bạc.

Trên thân thuyền được khắc vô số hoa văn có hình thù tượng trưng cho hồ ly, trông rất đẹp mắt.

"Thánh cụ cấp cao giai."

Vương Tiêu An không mấy ngạc nhiên, một phần là hắn được nghe qua nội tình và bối cảnh thế lực đằng sau Hồ Mị Nhi, thế nên việc sở hữu mấy món đồ vật quý giá này cũng là lẽ thường tình.

Đến hắn còn được phụ thân tiện tay cho vài loại Thánh binh cấp cao giai, thì lấy đâu ra trầm trồ và ngạc nhiên.

Tên của cổ thuyền này là Hồ Tuyết Chu, một loại linh cụ dùng để làm phương tiện di chuyển, khác với binh khí ở điểm nó không dùng để chiến đấu.

Hồ Tuyết Chu được một vị lão tổ trong tộc của Hồ Mị Nhi sáng chế ra. Cho đến ngày hôm nay, vì xuất hành cùng Vương Tiêu An nên nàng mới phải dùng đến nó.

Hai Vương Tiêu An và Hồ Mị Nhi cùng dịch chuyển lên khoang thuyền. Đến cảnh giới Thánh cảnh như họ, việc thuấn di chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Vương Tiêu An bình thường sẽ không dùng thuấn di nếu không cần thiết, hắn thích ngự vân hoặc binh khí phi hành hơn. Nguyên nhân là vì hắn có thể nhìn xuống mọi cảnh vật trôi qua ở bên dưới khi đứng trên cao.

Vương Tiêu An cảm thấy điều đó khá thú vị, không bị nhàm chán.

Bởi vậy mà lần trước, hắn đã không dùng thuấn di để đưa Uyển Nhi đến Chính điện một cách nhanh hơn.

Mà nhắc đến Uyển Nhi.

Trước khi rời đi, Vương Tiêu An để lại một bộ linh thân ở Thiên Cung. Với tính cách hoạt bát của Uyển Nhi, Vương Tiêu An biết nàng rất buồn khi hắn rời đi, khi ấy sẽ không có ai bầu bạn cùng, cộng thêm hắn sẽ chu du ngoài thế giới khoảng một thời gian dài.

Thế nên Vương Tiêu An có chút không đành lòng, vì vậy mới phân ra một bộ linh thân giống hệt bản thân để làm bạn với Uyển Nhi trong khoảng thời gian hắn vắng mặt.

Hồ Tuyết Chu lúc này khởi hành, tốc độ của nó không thể xem thường, lập tức biến mất khi bay về phía tây của Hư Thiên thế giới.

Trải qua vô số ngôi sao trôi nổi trong khoảng không hắc ám, tựa như một phương vũ trụ riêng biệt, thế nhưng Hư Thiên so với Vạn Cổ Tinh Không bên ngoài rất nhỏ bé, bởi tồn tại của nó chỉ ở cấp độ vị diện, còn kém một tầng được gọi là Thiên hà, rồi đến vũ trụ - tinh không.

Cái gọi là vũ trụ, chính là một phương thế giới rộng lớn vô ngần gần như chẳng thấy điểm cuối nếu không thể kiên trì đo hết. Mà Vạn Cổ Tinh Không, chính là một thế giới rộng lớn như vậy.

Thế nên nó được chia thành Ngũ Thiên Vạn Cổ. Tương ứng với Đông Thiên, Tây Thiên, Nam Thiên, Bắc Thiên và Trung Thiên.

Mỗi Thiên so với Hư Thiên thế giới đều lớn hơn nhiều lắm, nói chung Hư Thiên không đáng để nhắc tên nếu so sánh về sự rộng lớn của nó nếu được đo bằng năm ánh sáng.

Không bao lâu, Hồ Tuyết Chu đã đến rìa của Hư Thiên thế giới, nơi mà nhóm người Vương Tiêu An sẽ bắt đầu cuộc hành trình của họ.

Chỉ thấy phía trước, cách đó không xa Hồ Tuyết Chu, xuất hiện một vị nam tử ngồi trên phi kiếm, vẻ ngoài lôi thôi trông có phần bần hàn, gã nốc hồ lô rượu ừng ực.

Trông thấy Hồ Tuyết Chu lao đến, gã ợ một tiếng, chùi vài bọt nước vẫn còn dính trên cằm, sau đó vẫy tay.

Đứng trên mũi thuyền, Vương Tiêu An truyền âm cho Hồ Mị Nhi để nàng dừng Hồ Tuyết Chu.

Vị nam tử ngự kiếm kia không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh Vương Tiêu An, khoác lấy vai hắn.

"Mười năm không gặp, không ngờ thiếu chủ lại lớn nhanh như vậy, chẳng bao lâu ngài sẽ cao hơn cả ta đấy nha!"

Vị nam tử cười ha hả, lộ ra biểu tình vô cùng thân thiết.

"Cũng lâu rồi ta mới gặp lại Vô Nhai thúc thúc, không nghĩ tới thúc thúc vẫn bầu bạn với bình rượu đó không bỏ."

Vương Tiêu An không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhàn nhạt đáp.

Vị nam tử này tên Kiếm Vô Nhai, là một vị Đế cảnh cường giả, thuộc hàng ngũ tuỳ tùng của phụ thân hắn ngày xưa, có danh hiệu là Tuý Kiếm Đại Đế.

Phụ thân hắn trước đây từng là Thần tử của Tinh Anh Tiên Điện, đồng thời cũng là một vị Đế cảnh cường giả trẻ tuổi lợi hại nhất nhì Tinh Anh Tiên Điện lúc bấy giờ!

Không mấy ngạc nhiên khi một trong bảy tuỳ tùng của phụ thân hắn cũng là một vị Đế cảnh, đáng tiếc là y đã không tại Hư Thiên và Vạn Cổ Tinh Không, nên đã giao phó quyền bảo vệ Vương Tiêu An cho Tuý Kiếm Đại Đế Kiếm Vô Nhai.

Quá quen với vẻ lạnh nhạt của tiểu thiếu chủ, Kiếm Vô Nhai vuốt mũi, cười nói.

"Không có rượu đối với ta như cực hình vậy, thiếu chủ chưa thử nên chưa biết nó mỹ vị đến mức nào đâu."

"Nếu không thiếu chủ thử đi, ta sẽ rộng lòng mà cho ngài vài hột rượu!"

Kiếm Vô Nhai định dốc hồ lô rượu vào miệng Vương Tiêu An, nhưng bị hắn lấy tay chặn lại.

"Vô Nhai thúc, ta vốn không ưa loại chất lỏng cay như vậy, phiền ngươi một mình uống hết đi."

"Há, nếu thiếu chủ đã chê thì thôi vậy."

Kiếm Vô Nhai lắc đầu, liền dốc nốt giọt rượu cuối cùng vào miệng.

"Vị này chính là tuỳ tùng của phụ thân ta, danh hào Tuý Kiếm Đại Đế, đồng thời cũng là người giám sát của ta trong lần nhiệm vụ này..."

Sau đó gã nhìn về phía hai thân ảnh phía sau Vương Tiêu An, một người mặc đấu bồng đen đeo mặt nạ thì gã đã biết đó là hoá thân của Vương Tiêu An. Còn thiếu nữ tóc vàng có chín đuôi hồ ly, Kiếm Vô Nhai gọi là có nhận biết.

Vương Tiêu An hướng về Hồ Mị Nhi giới thiệu qua lai lịch của Kiếm Vô Nhai.

Nhận thấy ánh mắt của gã, Hồ Mị Nhi hạ lễ.

"Vãn bối Hồ Mị Nhi bái kiến tiền bối."

"Khí tức của Vĩ Hồ tộc ở Đông Thiên, lại còn sở hữu Vạn Cổ Tuyệt Thế Thể Chất, không hổ là Thánh nữ của Tinh Anh Tiên Điện ta."

Kiếm Vô Nhai gật đầu, gã ghé vào mạn thuyền, hơi lấy làm thắc mắc.

"Ta nghe các trưởng lão nói rằng mỗi thánh tử thánh nữ sẽ đi làm nhiệm vụ của riêng mình, tại sao tiểu cô nương lại đi cùng thiếu chủ của ta?"

"V-Vãn... vãn bối..."

Hồ Mị Nhi đỏ mặt, vô cùng bối rối trước câu hỏi của Kiếm Vô Nhai.

"Hậu bối có thể giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện tốt sao? Huống chi giữa bọn chúng còn là thánh tử thánh nữ, đâu cần phải lúc nào cũng tranh đấu quyết liệt."

Giọng nói nhu nhã của nữ nhân truyền đến, một bóng hình thon thả trong thanh y lụa mỏng từ không trung hạ xuống Hồ Tuyết Chu. Nàng có mái tóc lục sắc xoã ngang lưng, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, vì xuất sinh từ Vĩ Hồ tộc, nên nàng cũng toát ra khí chất kiều mị đặc trưng của bộ tộc này.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt bốn người.

"Thập tứ trưởng lão Hồ Du Na!"

Hồ Mị Nhi như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, lập tức chạy đến, nép vào người nữ tử.

Ai cũng biết Thập tứ trưởng lão và Thánh nữ Hồ Mị Nhi có quan hệ họ hàng với nhau trong một tộc, thế nên hai người họ có hành động thân mật như vậy cũng không tính là chuyện gì cấm kỵ.

Nữ tử Hồ Du Na nhìn Hồ Mị Nhi mà mỉm cười, tay ngọc nhẹ nhàng nựng má nàng.

"Công chúa việc gì phải xấu hổ, việc ngươi thích Thánh tử Vương Tiêu An và giúp hắn không có gì sai, việc gì phải tìm nguyên nhân để giấu diếm."

"Tr-Trưởng lão... s-sao sao ngài có thể nói toẹt ra như vậy chứ..."

Hồ Mị Nhi mặt lại càng đỏ, đâu biết rằng vị tiền bối của nhà nàng cũng thẳng thắn như vậy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Bạn đang đọc Thiên Tài Đến Từ Tinh Anh Tiên Điện sáng tác bởi Kissmenow242004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kissmenow242004
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.