Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ai điên rồi? (Hoàn)

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Chương 14: Là ai điên rồi? (Hoàn)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

------------------------------------------------------------------------

Hoa Bác dường như còn chưa hoàn hồn: "Sau đó tôi nghi ngờ cô gái này hoặc là trong lòng có kế hoạch nham hiểm, hoặc là thật sự điên rồi..."

"Thế nên cậu tìm tôi?" Âu Dương đơn giản bỏ phần tự hỏi, lúc sau trả lời: "Phân tích từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, có thể là chứng hoang tưởng, nhưng cũng có thể là dấu hiệu của bệnh tâm lý khác, nên khuyên cô ấy đi bệnh viện làm kiểm tra tổng quát để xác định rõ tình trạng bệnh. Như vậy mới có thể dùng đúng loại thuốc được.”

"Cậu nghĩ tôi không biết sao?" Hoa Bác thực phiền não: "Đã sớm dẫn cô ấy đi khám rồi!"

Âu Dương cảm thấy kỳ quái, nếu đã đi bệnh viện rồi thì tìm hắn làm gì? Nhưng hắn cũng không trực tiếp hỏi những lời này, liền lái sang vấn đề khác: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Không gặp được bác sĩ!"

Cách một cái màn hình điện thoại cũng cảm nhận được Hoa Bác đang vô cùng sợ hãi cùng bất an, Âu Dương vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Qua rất lâu cũng không nhận được hồi âm, Hoa Bác ở đầu bên kia dường như đang hồi hồn. Thêm một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có nhắn tin đáp lại: "Tôi dẫn cô ấy ra ngoài, trên đường gặp một người bạn thân, sau đó cậu ta hỏi tôi làm gì mà phải lôi lôi kéo kéo không khí đi đường như thế!"

Âu Dương giật mình: "Có ý gì?"

"Tôi lập tức quay đầu lại, phía sau cái gì cũng không có! Rõ ràng một giây trước còn cảm giác được xúc cảm khi nắm cổ tay cô ấy! Nhưng vừa quay đầu lại thì không còn gì nữa cả!"

Hai người đều lâm vào trầm mặc, qua một hồi, Hoa Bác bất an hỏi: "Có phải tôi bị điên rồi không?"

"Cậu trước tiên bình tĩnh đã." Âu Dương an ủi: "Không cần lo lắng, tinh thần mỗi người đều sẽ có lúc hỗn loạn, thỉnh thoảng xuất hiện ảo giác, cậu không bị lún quá sâu, nghỉ ngơi kết hợp với thư giãn vài ngày là ổn thôi."

"Thật sao?" Hoa Bác cảm thấy có chút khó tin. Trong mắt hắn, đây là bệnh phải vào chữa ở bệnh viện tâm thần, làm sao từ miệng Âu Dương lại trở thành vấn đề bình thường rồi?

"Lừa cậu làm gì."

Hoa Bác ngờ vực nói: "Nghe lời cậu nói... Quả thực gần đây tôi có chịu áp lực hơi lớn..."

Âu Dương đáp: "Ra ngoài thả lỏng một chút đi, sẽ ổn thôi."

"Được rồi... Cảm ơn cậu..."

....

Âu Dương buông di động, nhịn không được thở dài: "Cô gái này thật đáng thương..."

Đồng sự bên cạnh lập tức nổi tâm tình bát quái, rất nhanh mò qua: "Cô gái nào? Cậu đang nói chuyện yêu đương hả?"

"Không, làm gì có chuyện đó." Âu Dương vội thanh minh: "Tôi đang nói đến một bệnh nhân."

"Bệnh nhân nào?"

Âu Dương nhìn lịch sử tin nhắn trên di động, thở dài: "Cô gái này suốt ngày ảo tưởng mình là nam, lúc tỉnh lại phát giác bên cạnh có thêm một người bạn gái, còn cả ngày gọi điện cho tôi hỏi có phải mình bị bệnh rồi không..."

Vị đồng sự kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn hắn hồi lâu trầm mặc, lúc sau run run giọng hỏi: "Âu Dương, cô gái kia... hai năm trước không phải đã chết rồi sao?"

Âu Dương sửng sốt: "Cậu đang nói gì vậy? Đừng có giỡn, chắc là chúng ta không nói về cùng một người... Cậu xem lịch sử trò chuyện vẫn còn đây..." Sắc mặt Âu Dương trong phút chốc liền trắng toát, ánh mắt nhìn màn hình di động...Không có lịch sử...

Đồng sự nhẹ nhàng thở dài: "Tôi biết, trước đây cậu phụ trách bệnh nhân đó, cho nên vẫn luôn tự trách bản thân không giúp được cô ấy, nhưng đã hai năm rồi, cậu vẫn nên thoát ra thì hơn..."

Ngay lúc đồng sự còn đang tiếp tục khai sáng cho Âu Dương, bác sĩ Hoa đã đi tới, vỗ vỗ vai của hắn: "Sao lại ở chỗ này thì thầm một mình nửa ngày thế, cậu đang nói cái gì vậy?"

"Cái gì mà một mình?" Hắn vô cùng khó hiểu: "Không phải bên cạnh tôi còn một người nữa sao?"

"Đâu có đâu..."

Lúc này, thực tập sinh trẻ Quý Phong vừa lúc đi qua, Hoa liền gọi hắn lại hỏi: "Quý Phong, cậu tới đây một chút, mau nói cho tên này biết đối diện hắn có ai đang đứng hay không?"

Quý Phong nhìn thoáng qua, tùy ý nói: "Có người mà."

"Cái gì?" Hoa kinh ngạc.

Cái giật mình này liền dọa tới Quý Phong, cậu ta chỉ tay về phía trước: "Không phải sao? Chỗ này rõ ràng có hai cô gái đang đứng mà?"

Hoa càng chấn kinh: "Cô gái?"

....

Trong phòng bệnh, Hoa Bác thống khổ ôm đầu, miệng nói gì đó không rõ, bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua lớp kính thủy tinh, Âu Dương cùng bác sĩ đang nói chuyện với nhau....

Âu Dương hỏi: "Bác sĩ, cậu ta thật sự chỉ có thể như vậy thôi sao?"

Bác sĩ thở dài: "Chúng tôi cũng đã tận lực, nhưng não bộ của bệnh nhân vẫn luôn trong tình trạng hỗn loạn."

Nghe được câu trả lời, Âu Dương cau mày, xuyên qua kính thủy tinh nhìn Hoa Bác không ngừng lẩm bẩm, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc cậu ấy đang nói cái gì?"

Bác sĩ nhún vai: "Chúng tôi cũng không biết... Thế giới bên trong đại não của cậu ta rất phức tạp..."

Bỗng nhiên, Quý Phong một thân blouse trắng xông vào: "Hai cái người này, vì sao lại một mình chạy ra khỏi phòng bệnh? Nhanh trở về cho tôi!"

Bác sĩ thấy Quý Phong thì liền sửng sốt, chỉ vào cậu ta hô: "Cậu, cậu không phải là bệnh nhân nhảy cửa sổ chạy trốn hai ngày trước sao?"

Rốt cuộc...Là ai điên rồi? [Lời edit: là tui điênnnnn!!!!]

Là hắn!

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.