Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh là hung thủ! (hoàn)

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Chương 38: Anh là hung thủ! (hoàn)

Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Beta: Hắc Thiên

-----------------------------------------------------

Âu Dương cơ hồ kích động đến mức không thể kềm chế được, hắn bắt lấy tay cảnh sát, dồn dập hỏi: “Lúc ấy tôi xuất phát từ tự vệ, không tính là phạm tội? Chỉ bị xử lý nhẹ thôi đúng không?”

Cảnh sát bình tĩnh đẩy hắn ra, nói: “Tôi chỉ là cảnh sát, phụ trách điều tra sự thật và bắt giữ nghi can, đồng thời tìm ra chứng cứ, mọi phán quyết đều phụ thuộc vào quyết định của toà án.”

Tay chân Âu Dương nháy mắt phát lạnh, việc này phải giải thích như thế nào đây? Bởi vì hắn sợ bị giết, cho nên giết Bác? Cái chết của Hoa chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi……

Đúng rồi, không phải còn một người đó sao? “Quý Phong đâu?” Âu Dương vội vàng hỏi: “Quý Phong chết như thế nào?”

Cảnh sát quay đầu, cũng không trả lời vấn đề này của hắn, Âu Dương lại kiên quyết bắt lấy vấn đề không chịu bỏ, kiên trì hỏi tới: “Quý Phong đâu? Hắn cũng chết ngoài ý muốn? Là Bác động tay? Như vậy có phải liền tính là tôi tự vệ chính đáng hay không? Người bị tôi giết cũng là tội phạm giết người!”

Âu Dương đã hoàn toàn điên cuồng, không biết bản thân rốt cuộc đang nói cái gì, chẳng thể tin nổi những lời này phát ra từ miệng hắn, nhưng sự thật chính là như vậy……

Cảnh sát như cũ bỏ qua vấn đề, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ba ngày sau sẽ mở phiên toà, trong khoảng thời gian này anh cứ suy nghĩ thật tốt nên trình bày lời khai như thế nào đi.”

Nói xong, cầm lấy bút và sổ trên tay, đại khái là tư liệu liên quan đến bản án, xoay người tính toán bước ra ngoài.

Âu Dương vẫn không buông tha bất kỳ nhân tố bé nhỏ nào, một trảo bắt lấy tay cảnh sát: “Quý Phong rốt cuộc chết như thế nào? Mau nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết!”

Hai mắt Âu Dương đều giăng đầy tơ máu, một nửa là bởi vì thiếu ngủ trong một thời gian dài, một nửa là bởi vì cảm xúc kích động, tóm lại bộ dạng hiện tại của hắn vô cùng dọa người.

Cảnh sát nhíu nhíu mày: “Mong anh hãy khống chế cảm xúc của mình một chút, buông ra!”

Cảnh sát khăng khăng rút tay về, Âu Dương chưa biết được nguyên nhân cái chết của Quý Phong thì nhất quyết không bỏ qua, hai người lôi lôi kéo kéo hết sức. Âu Dương trong lúc vô ý ngó tới một câu nhắc nhở trên notebook của cảnh sát.

“Tâm trạng nghi can rất kích động, nguyên nhân phạm án khả năng liên quan tới phương diện tinh thần.”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Âu Dương ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì cảnh sát hoài nghi hắn có bệnh tâm thần, mà là bởi vì chữ viết bên trên……

Không lâu trước đây hắn đã từng nhìn thấy kiểu chữ viết này, ở một mặt trang giấy: “Bọn mày đừng có nghĩ chạy thoát, tao sẽ từng bước từng bước giết hết chúng mày..."

Tuyệt đối không sai! Hình dáng chữ viết rất đặc biệt, hơn nữa Âu Dương đã nhìn chằm chằm tờ giấy kia suốt thời gian dài, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thấu nó! Tuyệt đối không sai! Chính là kiểu chữ viết này!

“Anh…… Anh chính là hung thủ!” Âu Dương mất khống chế kêu to: “Anh là kẻ nhốt chúng tôi ở kho hàng, là kẻ ném tờ giấy nhỏ kia xuống, làm chúng tôi ngờ vực lẫn nhau, cũng chính anh giết chết Quý Phong, khiến tôi và Bác nghi ngờ lẫn nhau, sau đó lần lượt trở nên điên cuồng!”

Biểu cảm trên khuôn mặt cảnh sát rất bình tĩnh, cơ hồ không phát hiện một tia dao động, hoàn toàn đối lập với trạng thái như sói xám bị giẫm phải đuôi của Âu Dương.

Âu Dương nhìn ánh mắt phẳng lặng của đối phương, trong lòng vô cùng sợ hãi……

……

Cảnh sát đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua khe cửa quan sát người đang run bần bật tránh ở dưới giường là Âu Dương, đồng thời hỏi vị bác sĩ bên cạnh: “Hắn điên thật rồi sao? Xác định không phải diễn điên để thoát tội giết người đấy chứ?”

Bác sĩ gật gật đầu: “Đã chẩn đoán chính xác, là chứng hoang tưởng bị hại.”

“Chứng hoang tưởng bị hại?”

Bác sĩ giải thích nói: “Người bệnh không lúc nào không cảm thấy chính mình đang bị giám thị, hơn nữa thập phần sợ hãi, vẫn luôn ở trong trạng thái phòng bị, chỉ cần có người tới gần phạm vi quanh hắn hai mét liền sẽ thét lên chói tai, nhảy dựng, độ khó trị liệu cũng rất lớn……”

Cảnh sát gật gật đầu, không nói chuyện nữa, Âu Dương hoảng sợ ngẩng đầu, tựa hồ thấy được sự tồn tại của hắn xuyên qua cánh cửa, nháy mắt tránh ở góc tường, cả người run rẩy, trong miệng liên tục nhắc lại: “Đừng gạt tôi…… Tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh đang nghiên cứu…… nghiên cứu phản ứng khi sợ hãi của nhân loại, cho nên mới đem nhiều người nhốt vào kho hàng như thế, cung cấp đồ ăn đồng thời cũng tạo nên sự sợ hãi kích thích chúng tôi…… Các anh là đồ biến thái…… Biến thái……”

Bỗng nhiên, hắn ôm đầu hét lớn, dường như không thể tiếp tục thừa nhận áp lực được nữa. Đôi mắt viên cảnh sát đứng ở cửa nhìn lại, không hề dò hỏi tình huống của hắn, hướng ra bên ngoài đi mất……

Chỉ là…… Âu Dương…… Thật sự mắc chứng hoang tưởng bị hại sao? Còn có rất nhiều nghi hoặc chưa được cởi bỏ, Quý Phong chết như thế nào, đến cùng là ai đem bọn họ nhốt vào kho hàng kia, một loạt vấn đề bất đồng đều hướng tới một câu hỏi thật lớn, Âu Dương…… mắc chứng hoang tưởng bị hại thật sao?

Đến tột cùng…… Ai là hung thủ?

------------------------------------

Beta: Tui đọc tới khúc này tui tức mà tui im luôn á…

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.