Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý Bửu Đại Vương

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Đợi đến khi Trần Hoài Nam đã đi thật xa, Lily mới mặt mày hớn hở giở cuốn Album ra xem thử.

Trang đầu tiên kì thực cũng không có gì nổi bật, chỉ đơn giản là hai đứa trẻ đang nằm ngủ say sưa trong chiếc nôi mà thôi.

Bà Hằng khi thấy tấm ảnh này liền lộ ra vẻ mặt khá phức tạp, chẳng hiểu vì lí do gì. Bà ấy chỉ khẽ thở dài một hơi rồi quay đi: "Mấy đứa cứ thoải mái xem tiếp nhé, dì bận công chuyện một chút"

"Vâng ạ"

Lily nhìn ra sự kì lạ trong nét biểu cảm của bà Hằng nhưng cũng không có hỏi. Tất cả những gì cô bé quan tâm hiện giờ chính là Trần Hoài Nam lúc còn nhỏ trông như thế nào... Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thấy có chuyện vui, Himiko, bé Hoa cũng nhanh chóng tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lily. Riêng bé Hoa khi nhìn lại quyển Album cũ kĩ cũng không khỏi sinh ra một chút hoài niệm: "Hồi nhỏ anh ấy máu chiến lắm đó, hi vọng là hai người sẽ không bị choáng ngợp nha"

Bé Xuân đang ngồi tại phía đối diện đột nhiên cau mày bĩu môi, trong miệng thì thầm cái gì đó như thể đang tự trấn an bản thân... Mà thật ra thì hiện tại ở đây cũng chả ai buồn để tâm đến em ấy.

Lật sang trang tiếp theo, cả hai người bắt đầu chứng kiến quá trình trưởng thành của Trần Hoài Nam. Không hiểu tại sao mà lúc nhỏ cậu ta trông rất là xí trai, ít nhất là nếu đem so sánh với diện mục trông có phần thanh tú như hiện giờ.

"Lúc này anh ấy cỡ tầm bốn năm tuổi gì đấy thôi... Mà quậy lắm. Mẹ có dẫn anh ấy đến trường mầm non để học nhưng anh ấy chẳng bao giờ chịu đi học cho tử tế cả. Thay vào đó..." Bé Hoa dở khóc dở cười kể lại: "Anh ấy đi gạ kèo đấm nhau với cái bọn bắt nạt đã lấy mất chiếc kẹp tóc của em"

"Thật luôn?" Himiko không khỏi nhướng mày kinh ngạc.

"Ừm, khi đó anh ấy trông hung dữ thật... Tướng tùy tâm sinh mà. Em nghĩ chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra" Lily khẽ gật đầu, ngược lại không bất ngờ là mấy: "Để em đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo nhé... Anh ấy đã bị bọn kia tẩn cho nhừ tử đúng không?"

"Không sai, bị đánh nặng đến mức mấy ngày không gượng dậy nổi luôn... Báo hại ông già nhà em phải vác kiếm đến tận nơi thanh toán nợ nần. Tất nhiên là ông ấy chỉ lấy tiền bồi thường thôi... Chứ kẹp tóc của em thì ông ấy không có lấy lại"

"Tại sao?" Himiko hỏi.

"Vì danh dự" Bé Hoa mỉm cười, đáp lời với vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa tự hào: "Ông ấy biết rõ con trai mình hành động như vậy vì lí do gì, cũng như đã quá hiểu rõ tính cách của anh hai rồi. Cả hai người họ đều cho rằng có mỗi cái kẹp tóc của em gái mà còn không giành lại nổi thì thật là mất mặt đại trượng phu... Chính vì vậy, ông ấy chỉ định âm thầm quan sát chứ không có ý định xen vào"

"Bây giờ nghĩ lại, việc hồi đó em dễ bị người ta bắt nạt ngược lại là điều gì đó thật may mắn. Anh hai vì muốn bảo vệ em mà đã tự mình tôi luyện một tinh thần trách nhiệm cực kì vững vàng... Mặc dù bản thân anh ấy lại không tự nhận thức được điều đó"

"Về sau, mẹ em cũng bỏ luôn ý định đưa anh ấy đến trường mầm non. Bà ấy cảm thấy cứ để anh trai tung tăng chạy nhảy gây sự khắp nơi có khi còn học được nhiều thứ hay ho hơn là đến trường học"

Lily: "..."

Himiko: "..."

Phương châm giáo dục kiểu này... Hình như không áp dụng được với những đứa trẻ khác đâu! Nó chỉ khả thi với mỗi mình anh ấy mà thôi!

"Như vậy mất khoảng bao lâu để anh ấy giành lại được chiếc kẹp tóc vậy chị?" Lily cười hỏi.

"Hừm... Chắc là khoảng nửa năm đó" Bé Hoa nói đến đây, sắc mặt cũng dần trở nên trĩu nặng: "Lúc đánh thắng được tụi kia anh ấy trông có vẻ hạnh phúc lắm. Nhưng tụi kia cũng hoàn toàn không phải hạng lương thiện gì... Thế là sau khi vào tiểu học, cả em lẫn anh ấy đã bị bọn chúng lập kế cô lập"

"Ban đầu, anh ấy vẫn có thể bảo vệ được em ở một khía cạnh nào đó. Tuy nhiên, khi mọi đứa trẻ đạt đến mười tuổi, cơ thể bắt đầu dung nạp được linh khí hay ma lực gì gì đó... Đó cũng chính là thời điểm mà vị thế giữa em và anh ấy bị đảo ngược"

Bé Hoa khẽ thở dài nói tiếp: "Có lẽ hai người cũng biết mà... Khả năng chiến đấu của anh hai vốn cực kì kém. Nguyên nhân chủ yếu là vì cơ thể của anh ấy tiếp nhận linh khí một cách vô cùng hạn chế, gần như đạt đến ngưỡng cửa phản nghịch luôn rồi... Các bác sĩ lúc đó đều nói anh ấy chỉ thiếu chút nữa đã mắc phải bệnh "sốc phản linh lực cấp tính" nhưng cũng may là tình trạng không có nặng đến vậy"

"Sốc phản linh lực cấp tính á?" Himiko hơi lạnh người: "May mắn thật, cậu ta không xúi quẩy đến mức mắc phải cái án tử thống khổ tột cùng đó"

"Bệnh đó là sao vậy chị?" Lily hỏi.

"Kiểu như cơ thể của em hoàn toàn đề kháng với linh khí của môi trường, dẫn đến hiện tượng bài xích vô cùng dữ dội. Tuy nhiên, đã là sinh vật thì không thể tránh khỏi việc mang một chút linh khí trong tế bào... Vì vậy, một khi hiện tượng bài xích diễn ra, nó sẽ trở nên cực kì đau đớn"

Cảm thấy nói như vậy thì quá mơ hồ, Himiko ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra ví dụ: "Em cứ tưởng tượng mỗi tế bào máu trong cơ thể em đều muốn rạch da róc thịt em để chảy ra ngoài ấy. Nó dạng vậy đấy, nhưng phải nhân lên thêm rất nhiều lần"

Lily nghĩ tới cảnh tượng cơ thể mình tự đào thải máu ra ngoài theo phương thức tàn khốc như vậy liền không khỏi run sợ.

"Nhưng anh ấy không có mắc phải nên mọi người đừng lo" Bé Hoa lên tiếng trấn an với một nụ cười gượng gạo: "Chúng ta xem tiếp đi, chẳng phải hai người đều muốn xem sự trưởng thành theo từng năm của anh ấy hay sao?"

"Được..."

Ở những bức hình tiếp theo, cả nhóm có thể nhìn thấy rõ ràng sự thu mình ở cậu ta. Không còn là thứ khí chất ngổ ngáo ngông nghênh không sợ trời không sợ đất, vẻ mặt của cậu ta lúc đó luôn chứa đựng một sự u ám và đượm buồn đến nặng nề...

Có lẽ thời điểm nhận ra bản thân là một kẻ khiếm khuyết đã khiến cho cậu ta dần trở nên hướng nội, để rồi trở thành Trần Hoài Nam của ngày hôm nay chăng? Nhiều khả năng chính là vậy rồi...

"Quãng thời gian sau đó anh ấy cứ cắm đầu vào học hành, không thiết tha gì với những mối quan hệ xã hội bên ngoài nữa. Thay vì bị cô lập như hồi trước, anh ấy lúc đó đã tự cô lập bản thân với những người khác luôn rồi" Bé Hoa tiếp tục nói: "Mà cũng may là sau khi lên trung học, tình trạng này của anh ấy có đỡ hơn đôi chút"

"Em không hỗ trợ cậu ta sao?" Himiko hỏi.

"Em có chứ, lúc đó em cũng lớn khôn rồi chứ bộ, vậy nên em phải nghĩ cách che chở ngược lại cho anh trai nha" Bé Hoa cười đùa nói tiếp: "Cơ mà do anh ấy đã tự cô lập bản thân rồi nên chả mấy ai chủ động tìm tới gây sự với anh ấy cả. Mà kể cả có đi chăng nữa, em cũng có thể giải quyết trong âm thầm mà chẳng cần anh ấy phải bận tâm đến"

"Coi như cậu ta nuôi em không phí công"

"Ha ha ha"

Bé Hoa khẽ cười vài tiếng rồi chỉ về phía một bức hình nơi Trần Hoài Nam đang tươi cười bên gia đình của mình... Và cả những gia đình khác trong xóm nữa: "Đây là bức hình kỉ niệm hồi anh ấy thi đậu vòng tỉnh môn toán. Mọi người có thể thấy rõ nụ cười của anh ấy lúc này không hề có một chút sự gượng gạo nào đúng không?"

"Ừ... Tại sao thế?"

"Bởi vì anh ấy khi đó đã vô tình tìm ra một niềm vui mới... Đó chính là trở thành wibu. Mà các Quý Bửu Đại Vương thường có khả năng liên kết rất tốt với nhau trong môi trường tự nhiên, cũng vì vậy mà anh ấy bắt đầu có bạn chơi cùng từ thuở ấy"

Himiko: "..."

Lily: "..."

Bé Xuân: "..."

Wibu? Cậu ta/anh ấy á?

Không liên hệ nổi! Cái người đó mà đã từng là wibu ư?

"Lúc đó... Cậu ta đã xem cái gì? Em có thể cho chị biết không?" Himiko gặng hỏi với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Nếu như con đường trở thành wibu đã thật sự cứu rỗi cậu ta... Cô ấy có thể chắc chắn rằng đấy tuyệt đối là một nguồn thông tin hữu ích!

"Thể loại á? Anh ấy xem nhiều loại lắm... Mà trong phim lại toàn là tiếng bản địa phương Đông nên em nghe chẳng hiểu gì cả. Bất quá, trong phim có nhiều thời điểm xuất hiện cảnh tình tứ nên em đoán là..."

"Phim tình cảm sao? Dường như mọi chuyện đang càng lúc càng hư cấu hơn rồi. Một người đã xem nhiều phim tình cảm thì làm sao có thể đầu đất đến như vậy chứ?" Himiko tuyệt vọng tự hỏi.

"Nếu có băng đĩa anime còn sót lại thì tốt quá rồi, mình có thể thông qua nó để điều tra thêm..." Lily nói khẽ.

Bé Hoa lắc đầu: "Lúc đó anh ấy xem web lậu nên không có gì còn sót lại đâu. Muốn biết anh ấy đã xem cái gì thì chỉ có nước đi hỏi trực tiếp anh ấy... Cơ mà em không nghĩ là anh ấy sẽ trả lời đâu"

"Cũng phải..."

Himiko mỉm cười vỗ lên vai bé Hoa, vẻ mặt trông giống như vừa tìm được nguồn tình báo đáng tin cậy: "Nếu không phiền thì em có thể kể thêm được không? Nhân lúc cậu ta vẫn còn chưa về..."

"Chị... Mong chị đừng xem em như một món công cụ. Em sẽ buồn lắm đó"

...

...

Khoảng chừng hơn một tiếng sau, Trần Hoài Nam đã quay trở về trong cái há hốc mồm của toàn bộ khách khứa đến chơi.

"Nam... Mày..."

Đừng nói là khách khứa, ngay cả người thân của Trần Hoài Nam cũng không thể giấu nổi vẻ sững sờ khi chứng kiến những gì cậu ta mang về. Đó là cả một con heo quay vàng óng nóng hôi hổi, làn da thơm ngọt ánh lên màu hổ phách dưới ánh mặt trời chói chang, vô tình tạo cho người ta một cảm giác vô cùng kích thích vị giác.

"Chết tiệt, sao nó thơm quá vậy?" Chú ruột của Trần Hoài Nam chảy dãi, phải vất vả lắm mới có thể tiếp tục giữ vẻ điềm nhiên: "Anh trai, cái này mà đem uống với bia tươi là hết xảy con bà Bảy đấy..."

"Vấn đề không nằm ở chỗ đó!" Ông Lâm quát lên: "Nam! Mày đào đâu ra tiền mua cả thứ này về thế? Tao biết là mày thương tao nhưng làm thế này thì thiệt hại kinh tế quá rồi đó con ạ!"

"Hờ... Chút tiền lẻ thôi, chuyện vặt ấy mà" Trần Hoài Nam tỏ ra không quá để tâm đến biểu cảm của ông già nhà mình: "Mấy khi có dịp về nhà chơi, con bỏ ra chút tiền thiết đãi hàng xóm là sai hả?"

"Thì không sai, nhưng..."

"Đã nói rồi á, chút tiền lẻ thôi, con lo được"

"Mày..."

Ông Lâm cứng họng, bùi ngùi một hồi lâu rồi chợt thở dài: "Trưởng thành rồi con ạ"

"Không trưởng thành thì không nuôi nổi hai cô nàng bụng lớn kia đâu" Trần Hoài Nam cười ha ha: "Nhanh lên nào mọi người, nhân lúc còn nóng thì mau chế biến nó đi chứ? Con bưng từ nãy đến giờ mỏi tay lắm rồi đó"

"Tao đang tự hỏi sao tự nhiên mày khoẻ đến thế đấy" Chú ruột nhanh chóng tiến ra phụ Trần Hoài Nam một tay với vẻ mặt tham lam trần trụi: "Con mẹ nó, đồ nhắm bạc triệu đấy con zai ạ... Mày thực sự xem nó là tiền lẻ luôn hả?"

"À thì... Suy cho cùng cũng chỉ là một tờ tiền"

Chiếc vali mà Himiko mang về đang chứa đựng không biết bao nhiêu tờ tiền tương tự như vậy đấy. Mặc dù cô ấy đã cho phép cậu muốn làm gì thì làm với số tiền đó nhưng thú thật là sau khi tiêu xong... Cậu thật sự cảm thấy rất ngại.

Mồm thì bảo thích được phú bà bao nuôi thế thôi chứ cậu cũng ngại lắm.

Khi khác phải nghĩ cách trả lại mới được.

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.