Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứa Hôn

Tiểu thuyết gốc · 2612 chữ

Trong gian phòng khách rộng lớn của Bạch Gia, khi nghe những lời của Bạch Chính Quy nói thì Vũ Long mới sững người : " Nhạc phụ tương lai sao?"

Bạch Chính Quy giới thiệu : " Đây là Đông Phấn Nguyên tộc trưởng của Đông Gia, lão là hảo hữu của ta, còn vị tiểu cô nương đây là Đông Liễu Nhiên là con gái của lão già kia."

Đông Phấn Nguyên vừa nhìn thấy Vũ Long sắc mặt khẽ thay đổi, ủa. Năm xưa chẳng phải có tin đồn Bạch Vũ Long 3 tuổi bắt đầu tụ khí, vậy mà bây giờ đã 10 năm trôi qua mới đạt tới Cửu Đoạn Luyện Khí là sao? Hơn thế nữa, sao hắn lại đeo mặt nạ bên gương mặt trái?

" Lão già Chính Quy này không lừa mình chứ!" Đông Phấn Nguyên thầm nói. Sau đó nhìn sang con gái diệu của mình xem phản ứng của nàng.

Đông Liễu Nhiên là con gái lớn của Đông Gia, mới 15 tuổi thôi nhưng rất xinh đẹp, dáng người cân đối thành thục, chỉ cần thêm vài năm nữa sẽ khiến nam nhân trong thiên hạ điên đảo. Thiên phú của nàng cũng rất tốt, đã bước vào cảnh giới Ngưng Mạch.

Điều kiện của nàng tốt như vậy nhất định phải có một phu quân xuất sắc, tin đồn năm xưa Bạch Gia có một Bạch Vũ Long, mới 3 tuổi đã bắt đầu tụ khí, ở Ngự Long Vương Triều thì chỉ duy nhất có trường hợp của Vũ Long.

Chính vì vậy Đông Phấn Nguyên nhân cơ hội con gái lão đến tuổi cập kê liền sang nói chuyện với Bạch Chính Quy về hôn ước, tương lai lão sẽ có một thằng con rể đứng trên vạn người.

Nhưng thông tin về Vũ Long họ cũng chỉ biết nhiêu đó, còn việc Vũ Long bị sét đánh và bị kéo dài thời gian tụ khí thì bị che giấu nên không ai ngoài những người trong Bạch Gia biết.

Nhìn thiếu niên có dáng người bình thường, nửa gương mặt lộ ra khá tuấn tú nhưng tu vi lại thấp nên Liễu Nhiên lộ rõ thái độ xem thường, nàng hướng mắt nhìn nơi khác xem Vũ Long không ra gì.

Thấy thái độ của con gái như vậy, Đông Phấn Nguyên chữa thẹn đứng dậy tiến về phía Vũ Long. Khi lão tiến đến đồng thời tỏa ra uy áp, loại uy áp này giống như một chiêu thức đánh vào tâm lý. Thường thì những tiểu bối nhỏ tuổi như Vũ Long bị dính uy áp của lão sẽ đều run sợ quỳ xuống.

Bạch Chính Quy biết lão bạn già đang thử sức của Vũ Long, liền ngăn cản : " Hảo Hữu à, không cần vội thế chứ."

Nhưng Đông Phấn Nguyên vẫn tiếp tục tạo ra uy áp, nhưng kì lạ thay, uy áp lão tạo ra đủ để khiến một người có tu vi Thập Đoạn Luyện Khí phải quỳ sát đất lại không thể khiến Vũ Long với tu vi Cửu Đoạn Luyện Khí cảm thấy khó khăn.

Vũ Long vẫn đứng im đó, rồi biết điều cúi đầu chắp tay : " Tiểu bối Bạch Vũ Long xin ra mắt Đông Lão."

Chịu uy áp nhưng vẫn có thể bình tĩnh cúi chào mình, Đông Phấn Nguyên bắt đầu cảm thấy ưng ý với Vũ Long, lão thu lại uy áp rồi thân thiện nói : " Haha, quả là nhân tài hiếm có. Đừng gọi ta là Đông Lão, gọi nhạc phụ dần đi là vừa."

Nói rồi, Đông Phấn Nguyên quay sang nhìn con gái nói : " Liễu Nhiên, mau tới chào hỏi Vũ Long đi."

Liễu nhiên vừa nhìn đã không ưa Vũ Long, nhưng khi thấy ánh mắt dữ tợn của phụ thân nhìn mình thì cũng buộc phải làm theo.

Cái này là vì giữ thể diện cho phụ thân nàng, còn Vũ Long nàng không thèm bận tâm.

Liễu nhiên tiến tới trước mặt Vũ Long, nàng cao hơn hắn một chút. Trên thân nàng phủ lớp y phục màu xanh ngọc bích thanh cao, vòng eo thon thả thắt một miếng ngọc bội quý giá, nàng có một mái tóc dài qua mông. Tuy chưa phát triển hết nhưng ngực nàng cũng khá lớn, dự là vài năm nữa thôi bộ ngực này sẽ làm bao sinh linh phải chết yểu trong nhà vệ sinh.

Vũ Long ấn tượng bởi vẻ đẹp của Liễu Nhiên, nhưng thái độ nàng bày ra với hắn là hắn biết ngay nàng xem thường hắn nhưng hắn vẫn lịch sự chào hỏi : " Hân hạnh được làm quen với Liễu tiểu thư, ta là Bạch Vũ Long."

" Hân hạnh!" Đáp lại thái độ lịch sự của Vũ Long, Liễu Nhiên lạnh nhạt nói một câu sau đó trở lại chỗ ngồi.

Đông Phấn Nguyên quay sang vỗ vai Vũ Long nói : " Đừng để bụng với con bé nhé, tại thường ngày ta nuông chiều nó hơi quá, thực ra con bé rất tốt đó."

Vũ Long hơi gật đầu nói : " Không sao đâu, thỉnh thoảng ta cũng hay gặp những cô nương như thế."

Bạch Chính Quy biết Vũ Long sẽ nói gì tiếp theo, liền ngắt lời rồi tiến đến nhắc nhở : " Ta quên mất, Linh Nhi có việc nhờ con đó, đi tìm con bé đi."

Biết lão đuổi khéo mình, Vũ Long cũng không muốn ở đây nữa nên ngoan ngoãn gật đầu nói : " Vậy con xin phép!"

Vũ Long quay sang hướng Liễu Nhiên, con mắt trái của hắn đội nhiên chuyển sang màu xanh.

Ngay lập tức, một lượng thông tin của Liễu Nhiên nạp vào não Vũ Long.

"Đông Liễu Nhiên, 15 tuổi, tu vi Ngưng Mạch Tam Đoạn, linh lực hệ phong. Tính cách cao ngạo, chảnh chọe nhưng đó là vỏ bọc bên ngoài."

Khoảnh khác đổi màu mắt của Vũ Long chỉ xảy ra trong vài giây, mà Liễu Nhiên là người duy nhất thấy cảnh đó, nàng giật mình nhìn lại nhưng đúng lúc mắt Vũ Long trở lại bình thường.

Một lát sau hai lão bạn già nói chuyện qua lại rồi Đông Phấn Nguyên cũng ra về dẫn theo Liễu Nhiên.

Trên đường về, Liễu Nhiên hỏi phụ thân : " Ban nãy phụ thân có nhìn thấy tên Vũ Long đó không ạ?"

" Sao? Con bắt đầu thích hắn à?" Đông Phấn Nguyên nghe con gái hỏi về Vũ Long thì liền hỏi.

Liễu Nhiên lắc đầu : " Không, ban nãy khi hắn nhìn con, một trong hai con mắt của hắn đổi màu nhìn khá là dị."

Nghe vậy, Đông Phấn Nguyên ngạc nhiên rồi nhíu mày : " Đổi màu mắt? Ban nãy ta có dùng uy áp để kiểm tra thằng bé và nó hoàn toàn không hề hấn gì, ta thấy thằng bé ổn đấy."

" Con không thích hắn!" Liễu Nhiên bực mình nói.

Đông Phấn Nguyên thở dài giải thích với con gái : " Con thấy bây giờ ta thế nào?"

" Rất mạnh ạ!"

" Sao nữa!"

" Ừm...rất tốt ạ!"

" Năm xưa khi bằng tuổi con, ta chật vật mãi mới đột phá lên Ngưng Mạch, vì cách đó vài năm ta bị một vết thương khá năng phải tĩnh dưỡng quãng thời gian dài. Để có được như này hôm nay ta đã phải cố gắng gấp đôi người khác. Chắc con hiểu ta muốn ám chỉ điều gì đúng không?" Đông Phấn Nguyên trầm giọng kể rồi hỏi.

Liễu Nhiên gật gật đầu đáp : " Ý của phụ thân là tên Vũ Long kia cũng giống như người, gặp trục trặc làm gián đoạn quá trình tu luyện."

Đông Phấn Nguyên đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu con gái, sau đó ôn tồn khuyên bảo : " Có những quyết định đôi khi chỉ là nhất thời nhưng tương lai nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới chính mình. Ta nói như vậy thôi để con tự hiểu, kẻ khởi đầu thuận lợi chưa chắc là kẻ về đích đầu tiên."

Liễu Nhiên khẽ cúi đầu nhận lấy cái vỗ đầu của phụ thân, nàng không nói gì thêm và đang tự suy nghĩ lại mình.

Lúc này ở Bạch Gia...

" Con cần một lời giải thích!" Vũ Long đứng trước mặt Bạch Chính Quy, người hơi khom thể hiện sự kính trọng hỏi.

Bạch Chính Quy nhấp một ngụm trà, bên đùi hắn Linh Nhi đang ngồi ăn bánh.

Bạch Chính Quy đáp : " Ta quên không nói trước với con, giờ nói cũng chưa muộn. Ta và bá mẫu của con thấy con cũng sắp tới tuổi gả vợ, liền kiếm cho con một cô nương tốt. Ý con thế nào?"

Vũ Long giận tím người, mới mười ba tuổi thì vợ con cái gì! Hơn nữa hai người còn tự quyết định mà không hỏi ý kiến hắn. Ở Thiên Sơn Đại Lục, việc hôn sự của con cái là do cha mẹ định đoạt nếu như ngươi không có thanh mai trúc mã từ bé.

Vũ Long cũng hiểu điều đó nhưng ít ra cũng phải nói trước để hắn chuẩn bị, đằng này mọi việc đã đi quá xa rồi.

Hắn đáp : " Liễu tiểu thư xem ra không thích con, con cũng không ưa cô ta."

Bạch Chính Quy từ tốn nói : " Mới gặp thôi mà, dần dần sẽ có tình cảm."

Ở một bên, Bạch Ngọc Lan bước ra bưng một đĩa bánh ngọt cùng trà nóng ra đặt bên cạnh bàn nơi Bạch Chính Quy đang ngồi, nàng quay sang nói với Vũ Long : " Trước kia ta và bá bá con cũng được sắp đặt đấy! Năm xưa bá bá của con vừa trẻ trâu vừa ngỗ nghịch ta nhìn cái là ghét."

Vũ Long trợn mắt ngạc nhiên, còn Bạch Chính Quy thì khẽ đưa tay nắm tay vợ rồi bảo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mỉm cười nói : " Bá mẫu con hồi đó đâu có hiền như bây giờ, động tý là đánh người đấy. Nhưng bây giờ thì sao? Chẳng phải vẫn là hiền thê của ta đó thôi."

Ngọc Lan khẽ đỏ mặt cười mỉm nhìn chồng, Chính Quy cũng nhìn đắm đuối vợ nếu không có bọn trẻ ở đây có lẽ cả hai đã trao nhau những nụ hôn say đắm.

Vũ Long được một màn cơm chó no cả bụng, hắn thở dài nói : " Việc hôn ước có thể hoãn lại được không? Con muốn chuyên tâm tu luyện thêm vài năm."

Bạch Chính Quy gật đầu : " Tất nhiên, nhưng nhớ là không được vượt quá tuổi 18 đâu đấy."

Vũ Long vui vẻ gật đầu, sau đó vẫy tay gọi Linh Nhi : " Con dẫn Linh Nhi ra ngoài chơi, hai người cứ nói chuyện tiếp đi ạ."

Linh Nhi thấy Vũ Long gọi thì nhanh nhẹn rời khỏi đùi phụ thân rồi lon ton chạy tới bên cạnh Vũ Long.

Nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau ra ngoài, vợ chồng Bạch Chính Quy cũng mỉm cười hạnh phúc.

" Nếu hai đứa không phải họ hàng, thì thật xứng đôi phải không phu quân!" Ngọc Lan nở nụ cười hiền dịu nói.

Bạch Chính Quy cũng gật gù : " Ta đang cho người tìm dược liệu về chữa vết sẹo cho Vũ Long, hy vọng là có kết quả. Thằng bé tuấn tú vậy mà phải mang vết sẹo lớn thật là thiệt thòi."

Ngọc Lan buồn bã thở dài : " Tội nghiệp, tia sét kia không đánh chết thằng bé nhưng lại để lại vết sẹo mà ngay cả đan dược chữa trị cao cấp cũng không thể phục hồi được."

Biết vợ đang nghĩ gì, Bạch Chính Quy nắm tay vợ an ủi : " Đừng tự trách nữa, ta sẽ dốc toàn lực chữa trị cho thằng bé."

Rồi hắn nhìn ngắm Ngọc Lan một cách chăm chú, thấy vậy Ngọc Lan hơi đỏ mặt. Là phu phụ bao năm nàng lại biết thừa ánh mắt của chồng mình, nàng khẽ nói : " Thôi nào, mới hôm qua mà."

Bạch Chính Quy cười sảng khoái đáp : " Bọn trẻ đi rồi, chúng ta cũng nên vào phòng thôi."

Mười năm trôi qua, Vũ Long lớn lên trong sự xa lánh của mọi người ngoại trừ gia đình tộc trưởng. Người trong tộc xa lánh Vũ Long bằng hành động thay vì nói bằng thời.

Những việc cần sức của nhiều người Vũ Long sẽ không được làm cùng. Ăn cơm tập thể cũng ngồi một mình một chỗ, cũng không có người bạn đồng trang lứa nào cùng hắn tập luyện.

Cứ mỗi khi Vũ Long đi tới đâu thì mọi người sẽ tự động né tránh tới đó.

Dần dần Vũ Long cũng quen, lúc đầu hắn rất tủi thân nhưng lâu dần hắn cảm thấy khá bình thường. Hắn chỉ cần Linh Nhi luôn lẽo đẽo theo hắn là được.

Vì không được chào đón ở những chỗ đông người, Vũ Long thường dẫn Linh Nhi ra bờ sông hoặc vào rừng chơi.

Linh Nhi thì lại có hoàn cảnh trái ngược Vũ Long, nàng từ bé được cả tộc yêu quý vì vẻ ngoài đáng yêu và tính tình hiền lành ngoan ngoãn. Hễ nàng ở đâu là sẽ có người tới bắt chuyện hoặc chơi cùng.

Nhưng Linh Nhi không thích, nàng thích ở cùng Vũ Long hơn. Vì khi ở cạnh hắn nàng cảm giác được là chính mình.

" Vũ Long ca ca huynh sẽ kết hôn với tỷ tỷ xinh đẹp kia sao?" Đang được Vũ Long nắm tay dẫn ra bờ sông, Linh Nhi ngước mắt lên hỏi nhỏ. Đôi mắt long lanh lóe lên tia buồn bã.

Vũ Long cũng không nghĩ gì, hắn đáp :" Muội còn nhỏ! Biết kết hôn là gì mà nhắc." Hắn vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của nàng.

Linh Nhi phồng má ra vẻ hơi khó chịu nhìn vô cùng đáng yêu, nàng chống nạnh đáp : " Muội biết hết nhé, muội nghe lén phụ thân nói là ca ca và tỷ tỷ kia sẽ trở thành phu thê, sẽ sinh em bé."

Vũ Long hơi ngỡ ngàng, hắn ngồi xuống nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh của Linh Nhi nhẹ nhàng nói : " Ta thấy muội có vẻ không vui khi biết tin ta sẽ kết hôn."

" Muội...muội rất vui mà!" Linh Nhi gượng cười, nụ cười gượng này khiến Vũ Long phì cười vì độ đáng yêu của nàng.

Vũ Long không vòng vo với nàng nữa, hắn xoa đầu Linh Nhi rồi từ từ giải thích : " Hiện tại thì ta cũng không thấy có gì bất thường về hôn ước của mình, nhưng phải 5 năm nữa ta mới kết hôn. Từ giờ tới lúc đó ta vẫn sẽ chỉ thương một mình tiểu Linh Nhi thôi."

Linh Nhi thư thái đón nhận cái xoa đầu của Vũ Long, nàng khẽ ôm hắn rồi nỉ non : " Muội hứa sẽ ngoan không làm ca ca buồn, từ giờ cho tới lúc đó huynh chỉ được ôm Linh Nhi thôi đấy."

" Đồng Ý!"

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Lượt thích 25
Lượt đọc 636

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.