Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Tâm Sự

Tiểu thuyết gốc · 3108 chữ

Tối hôm đó một bữa tiệc chào đón sự trở lại của Vũ Long được diễn ra với sự góp mặt của đông đủ mọi người mà Vũ Long coi là bằng hữu ngoại từ Hàn Phong và Sở Nhi.

Hàn Nguyệt kể Hàn Phong và Sở Nhi đã đưa nhau đi trốn nửa năm rồi và chắc là không có dấu hiệu trở về.

Vũ Long hỏi Tiểu Bạch cũng không có thông tin, giống như hai người này bị bốc hơi vậy.

Vũ Long trở về, lại cộng thêm việc hôm nay ở trên võ đài trấn nhiếp quần hùng được Thất Quái cùng Hàn Nguyệt kể lại và thổi phồng lên gấp mấy lần làm cho bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

" Đạo Chủ biết không, Thanh Nhã cô nương tay nghề nấu ăn ngày càng cao, có lần chúng ta còn tới một ngôi làng nghèo làm cơ miễn phí cho họ, người dân ủng hộ rất nhiệt tình." Lão Đại rượu uống đã vài chum, say xỉn nói.

Vũ Long hứng thú : " Thật vậy sao?"

Quay sang nhìn Thanh Nhã, Chỉ thấy nàng e thẹn cúi đầu giống như sợ Vũ Long biết mình làm việc tốt.

Lão Tam uống hết bát rượu, sau đó cay cú mắng : " Con mẹ nó Đạo Chủ, ta vẫn còn bất mãn vụ đó. Chúng ta bỏ tiền bỏ công ra cứu đói dân nghèo, chúng hốc no hốc chán rồi sinh ra dở chứng đòi hỏi thêm, nào là chim quay, gà tần, ếch om măng, không đáp ứng thì chúng đập phá làm loạn, hại Thanh Nhã cô nương hoảng sợ khóc sưng cả mắt...!"

" Nói ít thôi." Lão Nhị quay sang gằn giọng với Lão Tam.

" Ta cứ nói, sau đó ta bực mình lôi cả đám ra và mắng nếu các ngươi muốn ăn ngon thì bỏ tiền ra mà tự mua, bọn chúng liền la ó rằng ta cậy làm được tý công đức lên mặt dạy đời bọn chúng...ta máu dồn lên não đánh cho bọn chúng sưng mặt cúp đuôi chạy...ta...ực ực!" Lão Tam bị Lão Nhỉ vật ra đổ rượu vào mồm không cho nói tiếp.

" Haha Lão Tam mỗi lần uống rượu là nát, Đạo Chủ đừng để ý. Chúng ta tiếp tục uống!" Lão Đại cười khổ nói.

Vũ Long do tuổi nhỏ lại không biết uống rượu nên chỉ mới uống một chén mặt đã đỏ bừng và có dấu hiệu gãy.

Hắn quay sang bên trái mình thì thấy Thanh Nhã, quay sang bên phải thì thấy Chỉ Hạc. Hắn nhìn hai thành bốn rồi cười cười kiểu say rượu nói : " Các nàng đáng yêu quá!"

Nói rồi hắn ngồi không vững mà đổ sang bên phải gối đầu lên cặp đùi của Chỉ Hạc rồi bắt đầu ngủ kệ mẹ buổi tiệc.

Chỉ Hạc thấy vậy thì bất giác quay sang nhìn Thanh Nhã với ánh mắt có phần hơi hoảng. Nếu đem so ra thì Thanh Nhã là người đến trước, Chỉ Hạc tự xem mình là kẻ thứ ba xen vào nên khá là sợ sệt.

Thanh Nhã lúc này cũng đã uống vài ly rượu, tửu lượng nàng chỉ khá hơn Vũ Long một chút nên sớm đã say. Nàng thấy Vũ Long ngủ thì liếc nhìn Chỉ Hạc sau đó nói : " Ta chưa say, muội cũng uống đi."

Thế rồi Chỉ Hạc bị Thanh Nhã ép uống rượu, trong cái không khí vui vẻ thế này khó mà từ chối. Chỉ Hạc uống liền ba ly rượu sau đó chóng mặt rồi cũng đổ gục. Thanh Nhã ngay sau đó cũng gục nằm đè lên Chỉ Hạc và Vũ Long.

Nhìn bộ dạng khó đỡ của ba người, Hư Thật Thử không khỏi lắc đầu ngao ngán, sau đó tiếp tục đánh chén thức ăn trên bàn.

Nửa đêm, Vũ Long tỉnh rượu mơ hồ mở mắt thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ rộng rãi, ánh đèn mờ mờ.

Cả hai bên trái phải của hắn đều tỏa ra một cỗ hơi ấm cùng mùi hương dễ chịu. Hắn lần lượt nhìn sang thì biết đó là Thanh Nhã cùng Chỉ Hạc, cả hai đang ôm hắn ngủ say. Hơi thở đều đều cùng với mùi rượu thoang thoảng thì Vũ Long nghĩ hai nàng đã say.

Ôm hai thân thể mỹ nhân trong lòng, Vũ Long vui sướng và nghĩ mình là kẻ may nắm nhất trên đời.

Trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ đen tối nhưng lại thôi vì hai nàng ngủ say quá, vậy là hắn ôm hai nàng ngủ đến sáng.

Việc Vũ Long trở về hiển nhiên là làm cho trên dưới Thần Long Đạo vui mừng nên ai cũng say bét nhè nên đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới có người chịu mở cửa ra khỏi phòng.

Thanh Nhã tỉnh dậy trong khi Vũ Long cùng Chỉ Hạc vẫn ngủ. Nàng xoay sang Vũ Long thì thấy hắn và Chỉ Hạc đang nằm sát cạnh nhau giống như nàng và hắn đang nằm.

Bỗng Chỉ Hạc cũng mở mắt tỉnh dậy, hai mỹ nhân nhìn nhau.

Thanh Nhã mở lời trước, nàng hỏi về mối quan hệ giữa Chỉ Hạc và Vũ Long. Cách nói chuyện của Thanh Nhã đối với Chỉ Hạc rất lịch sự và từ tốn giống như người trong gia đình. Chính vì vậy tạo cho Chỉ Hạc cảm giác gần gũi, nàng cũng đem quá trình gặp nhau của hai người kể ra. Kể cả việc nàng và Vũ Long đã nảy sinh quan hệ, nàng còn nhận rằng mình đã dụ dỗ Vũ Long.

Thanh Nhã cũng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, xem ra còn tốt hơn nhiều so với Chỉ Hạc. Cùng là phận nữ nhân nên nàng cũng đồng cảm, dẫu biết đối phương và người nàng thích có phát sinh quan hệ.

Sau khi biết câu chuyện của Chỉ Hạc, Thanh Nhã không giận mà còn nói : " Vũ Long bất phàm, hai ta có duyên quen biết chàng sớm thì phải nắm bắt cơ hội thật tốt, cùng nhau cố gắng để chàng khỏi phải nghĩ ngợi."

Chỉ Hạc gật đầu : " Dạ, Thanh Nhã tỷ tỷ."

" Mà ta hỏi này?" Thanh Nhã chợt hỏi.

" Dạ!" Chỉ Hạc đáp.

" Vũ Long chàng ấy lúc cùng muội ấy ấy, có.....!"

" ưm....có!"

Hai người ngồi thủ thỉ chuyện nữ nhân, quên béng đi Vũ Long đã dậy từ bao giờ và nghe lén hai nàng.

Ngày đầu tiên thức dậy ở Thần Long Đạo, việc đầu tiên của Vũ Long là thăm thú mọi ngóc ngách của nơi này.

Sau đó hắn để cho Thanh Nhã dẫn Chỉ Hạc đi nốt còn hắn tới tòa tháp cao nhất của Thần Long Đạo để gặp một người.

Trên tòa tháp cao nhất, Tử Lan đang ngồi xếp bằng tu luyện thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Linh lực nàng phóng xuất ra dò xét, khi phát hiện bên ngoài là Vũ Long thì gương mặt có chút biến sắc rồi phất tay đem cánh cửa phòng mở ra.

Vũ Long nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng, hắn vẫn luôn kiêng kị cái tính cách nóng lạnh thất thường của Tử Lan có thể đập chết hắn bất kì lúc nào, nhưng dẫu sao đã về cũng phải báo cho nàng một tiếng.

Hắn bước vào sau khi cửa mở, bên trong căn phòng một luồng tử khí nhàn nhạt bao quanh màu tím nhạt.

Tử Lan tu luyện tử vong linh lực, lại có công pháp Phệ Sinh Hồn Thuật cực kì âm hiểm bá đạo nên khi tu luyện sinh ra chút tử khí cũng không có gì quá lạ.

Bất quá luồng tử khí này cũng không quá nồng đậm nên không gây hại cho Vũ Long.

Ở phía trên cao giữa căn phòng, một dáng hình xinh đẹp đang ngồi xếp bằng hai tay kết ấn. Linh lực dao động đối lưu xung quanh cơ thể nàng giống như làn gió nhẹ đưa y phục cùng tóc nàng lơ lửng như không trọng lực.

Gương mặt xinh đẹp vẫn chứa đầy tia sát khí như nửa năm trước, có điều khí tức nàng tỏa ra lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

" Kim Đan Trung Kỳ!" Vũ Long sau khi hỏi Tiểu Bạch về tu vi hiện tại của Tử Lan, không khỏi ngạc nhiên thầm nói.

Đôi mắt đẹp của Tử Lan dần mở ra, con ngươi phát ra ánh tím chết chóc nhìn xuống thân ảnh thiếu niên anh tuấn bên dưới.

Ngoại hình khác như vẫn là Vũ Long, Tử Lan rời khỏi trạng thái tu luyện nhàn nhạt nói : " Cuối cùng cũng chịu quay về."

Vũ Long không mong gì hơn từ thái độ của Tử Lan, hắn khẽ cười cung kính : " Vũ Long bái kiến Tử Lan tỷ."

Tử Lan nhàn nhạt đáp : " Ngươi quên rồi sao? Giờ ta là trưởng lão của Thần Long Đạo rồi."

Vũ Long xém quên, hắn vội sửa lại lời nói : " Vũ Long bái kiến Tử Lan trưởng lão."

Tử Lan lúc này mới gật gật đầu, sau đó nói : " Về rồi thì tốt, tới đây có việc gì?"

Vũ Long đen ra một vật hình tròn giống như cái đĩa nhưng dày hơn bằng kim loại, xung quanh có hoa văn trạm trổ vô cùng kì quái và giải thích : " Đây là Thủ Hộ Trận, là ta vất vả lắm mới có được. Trận pháp thủ hộ tông môn này cần có linh lực Kim Đan trở lên mới khởi động được."

Ánh mắt Tử Lan khẽ liếc nhìn vật trong tay Vũ Long, sau đó nhàn nhạt nói : " Trận pháp thủ hộ Thần Long Đạo? Ngươi cũng suy nghĩ sâu xa đó, thôi được rồi."

Bàn tay trắng trẻo khẽ đưa lên, một luồng linh lực mạnh mẽ từ đó phát ra truyền vào Thủ Hộ Trận trong tay Vũ Long.

Lập tức những hoa văn kì lạ bắt đầu phát sáng, Vũ Long lập tức lao ra ngoài sau đó nhảy lên đỉnh của tòa tháp đồng thời giơ cao Thủ Hộ Trận lên trời.

Một làn sóng linh lực lan tỏa, Thủ Hộ Trận trong tay Vũ Long biến mất. Rồi từ vị trí ngay trên đỉnh đầu hắn một lớp phòng ngự màu vàng kim bắt đầu xuất hiện và lan rộng theo hình bán cầu. Trong chốc lát đã bao phủ cả Thần Long Đạo, lớp phòng ngự cũng dần trở lên vô hình ngay sau khi bao phủ hết Thần Long Đạo.

Xong xuôi, Vũ Long lại trở vào phòng của Tử Lan.

" Thế thôi à?" Tử Lan nhàn nhạt hỏi.

Vũ Long cười gượng, nếu bây giờ trả lời không thỏa đáng liệu có ăn một chưởng không? Hắn toát mồ hôi sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ đưa ra phía trước nói : " Đây là một cực phẩm đan dược có tác dụng trị thương ta vô tình có được, tặng Tử Lan trưởng lão."

" Tặng ta? Ngươi cứ giữ mà dùng đi." Tử Lan nhàn nhạt hỏi sau đó nói.

Vũ Long suy nghĩ một chút, sau đó nói : " Đây coi như là lời cảm ơn của ta vì người đã ra tay đả thương Thiên Âm của Thiên Độc Tông."

Tử Lan nghe vậy, trong đầu nàng nghĩ tới lúc bản thân đi tìm Vũ Long và chạm mặt Thiên Âm. Cả hai phát sinh ra giao chiến, Thiên Âm trọng thương bỏ chạy. Tử Lan không đuổi được bởi vì Thiên Âm dùng một thủ đoạn kì dị để lẩn trốn.

Lúc phát hiện ra chút khí tức của Vũ Long trên người Thiên Âm, Tử Lan quả thực có chút tức giận. Nàng suy đoán rằng Thiên Âm rất liên quan đến việc Vũ Long mất tích ở Biên Thành. Quả nhiên suy đoán của nàng là chính xác.

Tên này vậy mà lại phát hiện ra người đả thương Thiên Âm chính là nàng, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng khi giao thủ với Thiên Âm cũng phải hao tổn linh lực nên mới tặng nàng đan dược.

Trước ý tốt của Vũ Long như vậy bỗng Tử Lan thay đổi ý định, nàng đưa tay lên phóng ra một luồng linh lực đem hộp nhỏ thu vào trong tay mình, nhàn nhạt nói : " Ngươi đã có lòng như vậy ta cũng không thể không nhận."

Vũ Long thấy nàng nhận quà thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nói : " Thiên Độc Tông cường giả như mây thâm sâu khó dò, Thiên Âm lại là thiếu chủ của Thiên Độc Tông nên việc này chắc chắn không dễ gì mà được bỏ qua. Ta mong người thời gian này cứ an vị tại đây tu luyện."

Tử Lan hơi gật đầu, ánh mắt luôn thờ ơ với mọi thứ vậy mà lúc này lại lóe lên chút gì đó không hiểu : " Ừ! Ngươi đã trở về nên việc còn lại ta giao hết cho ngươi, liệu mà làm."

Nói xong, Tử Lan từ từ lại bay lên trong tư thế xếp bằng. Hai mắt dần nhắm lại, linh lực tỏa ra một lần nữa bao trùm lấy cơ thể tuyệt mỹ của nàng.

Vũ Long biết ý, liền cáo từ rời đi.

Vũ Long rời khỏi tòa tháp, sau đó tới ao nước nhỏ phía sau đại điện định hít thở không khí trong lành. Tình cờ phát hiện Chỉ Hạc cùng Thanh Nhã đang ở đây.

Thanh Nhã cùng Chỉ Hạc đứng nhìn ngắm đàn cá vàng bơi lội tung tăng dưới nước, chợt Chỉ Hạc lên tiếng hỏi : " Thanh Nhã tỷ, ta có một chuyện không biết phải nói ra thế nào!"

Thanh Nhã ngẩn ra hỏi : " Giờ chúng ta đều cùng một nhà, có gì khúc mắc cứ nói."

Chỉ Hạc cảm thấy an tâm phần nào, gật đầu nói : " Ta trước khi gặp công tử không có tu vi, không biết gì về tu luyện. Nhưng sau cái đêm cùng công tử quan hệ cho đến bây giờ ta mới phát hiện bản thân ta có thể cướp đi sinh mạng của sinh vật khác."

Thanh Nhã nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng bởi nàng trước khi quen Vũ Long cũng không có tu vi, sau khi quan hệ với Vũ Long thì cũng có một khả năng đặc biệt nhưng không phải cướp đi sinh mạng giống như Chỉ Hạc.

Vũ Long vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mỹ nhân, hắn nhảy lên một cành cây mà không phát ra động tĩnh sau đó tiếp tục nghe ngóng.

" Cướp đi mạng sống, giống với Tử Lan trưởng lão sao?" Thanh Nhã nghi hoặc.

Chỉ Hạc không biết giải thích thế nào, nàng đưa tay ngắt lấy một bông hoa đang nở rộ bên cạnh. Bông hoa khi bị ngắt thì tất nhiên vẫn nở rộ đẹp đẽ, chỉ có điều khi Chỉ Hạc vận linh lực của bản thân thì lập tức sinh khí của bông hoa bị nàng hút lấy, sinh khí bay ra khỏi bông hoa thành những đốm sáng xanh li ti và bị hút về phía đan điền của nàng.

Bông hoa tươi tắn bỗng héo rũ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cho đến khi nó khô héo rồi vỡ thành từng mảnh khô xơ xác theo làn gió bay đi.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thanh Nhã không khỏi kinh ngạc. Năng lực này quá ư bá đạo, nếu không thể kiểm soát thì sẽ vô tình lấy đi mạng sống của những người xung quanh.

" Việc này muội đã nói cho Vũ Long chưa?" Thanh Nhã hỏi.

Chỉ Hạc lắc đầu buồn bã : " Công tử dù có tài giỏi tới đâu thì bất quá năm nay người mới 14 tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để phải lo toan nhiều thứ, bây giờ người lại là Đạo Chủ Thần Long Đạo nên thêm rất nhiều việc phải lo, muội sợ nói ra sẽ làm phiền công tử."

Thanh Nhã cảm nhận được sự buồn bã của Chỉ Hạc, nàng khẽ nắm lấy tay Chỉ Hạc rồi an ủi : " Dù mới chỉ gặp nhau nhưng ta đã có hảo cảm với muội, yên tâm ta sẽ giúp muội."

Chỉ Hạc cảm thấy ấm áp, nhưng nàng vẫn còn lỗi lo rồi khóc nấc lên : " Muội chỉ sợ ngộ nhỡ không kiểm soát được mà vô tình lấy đi mạng sống người khác...muội...muội thật sự rất sợ huhu!"

Thanh Nhã an ủi : " Đừng lo, Tử Lan trưởng lão cũng có khả năng như muội, chắc người sẽ có cách giúp muội kiểm soát sức mạnh. Để ngày mai ta sẽ dẫn muội tới tìm Tử Lan trưởng lão."

Vũ Long ngồi trên cành cây nghe thấy tất cả, hắn thầm trách Chỉ Hạc ngốc nhếch nhưng cũng tự trách bản thân đã không đủ sự quan tâm đối với nàng.

" Chủ nhân, có nhiệm vụ mới đây!" Chợt giọng nói của Tiểu Bạch vang lên.

"Nhiệm vụ gì?" Vũ Long hỏi.

Tiểu Bạch đáp : " Nhiệm vụ chính thứ 2 : Trong vòng một năm đột phá Trúc Cơ Kỳ, phần thưởng chưa xác định."

Vũ Long nhíu mày, hiện tại hắn là Ngưng Mạch Bát Đoạn chỉ cách Trúc Cơ kỳ có hai cảnh giới nhỏ cộng một lần đột phá. Một năm thời gian liệu có quá dài.

Nhưng Tiểu Bạch đã đập vỡ cái suy nghĩ nông cạn của Vũ Long : " Đột Phá từ Ngưng Mạch lên Trúc Cơ khó gấp trăm lần từ Luyện Khí lên Ngưng Mạch. Có những người đạt Ngưng Mạch Cửu Đoạn năm 20 tuổi nhưng cả đời không thể đột phá, đột phá một cảm giới không chỉ nhờ vào thiên phú, ngoại vật mà còn phải có cảm ngộ."

" Tu vi thì có thể tăng tiến bằng cách song tu, nhưng cảm ngộ để đột phá thì....!" Vũ Long trầm mặc nhíu mày, hắn cũng mông lung về vấn đề này và muốn Tiểu Bạch lý giải.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.