Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2061 chữ

Kẻ bị điểm danh tên Hoa Niên Dạng, đang nghiến răng trừng mắt nhìn tóc đẩy cao, thế nhưng chẳng đáp trả. Coi mòi dẫu lời lẽ khá gai góc, vẫn mang vài phần chân thật.

Hiệu phó vuốt chòm râu suông, trông Hoa Niên Dạng đỏ mặt phát giận, ông cười bảo: – Ngươi rất căm tức? Nhưng nhóc kia cao to như vậy. Que củi giống ngươi, đánh thắng sao? Ngươi vừa lùn vừa gầy yếu, lại không tốt mã bằng. Thế ngươi cam tâm à? Đã từng thử thay đổi chưa? Luyện võ, tập thể hình, dùng sản phẩm dưỡng da, thậm chí trang điểm, chẳng lẽ nếu ngươi nỗ lực và bỏ ra nhiều vốn liếng như thế thì vẫn còn tự ti không đủ sức đối kháng à?

Nghe ông nói thế, trong ánh mắt của "Hoa tong teo" lập lòe một tia sáng. Đồng thời, giọng nói đầy bất mãn của tóc đẩy cao vang lên: – Thưa thầy, em không dùng sản phẩm dưỡng da mà!!! Với cả, nó là con trai.

– Thời buổi nào rồi còn quan niệm con trai không dùng sản phẩm dưỡng da? Thân già ta đây còn chưa chán ghét, nhóc nhà ngươi ý kiến ý cò?

Thấy hiệu phó lườm mình, tóc đẩy cao cúi đầu, trề môi nhỏ giọng: – Hèn chi da thầy còn đẹp như thế.

Lúc này, ngay cả khóe miệng hiệu phó cũng muốn co quắp giật giật, phòng nghị sự cứ liên tục xì xụp âm thanh nén cười.

– Hai đứa các ngươi hẳn là thân quen? – Ông dò hỏi.

Tóc đẩy cao hì hì khoe hàm răng trắng đều, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng đáp: – Ba mẹ em bán rau với củ cải nên thỉnh thoảng gặp nó thôi ạ.

Tên này vừa dứt câu, vẫn tỉnh rụi hứng lấy cả trăm ánh mắt sắc lẻm từ khắp phòng phóng tới.

Bán rau với củ cải mà cổ tay đeo đồng hồ trí năng mạ kim cương mẫu mã mới nhất, mặc quần áo hàng hiệu số lượng giới hạn theo mùa,...

Thậm chí ngay cả tác giả cũng thấy ghen ghét!

– Thế ta "phê chuẩn" nhóc nhà ngươi làm bạn cùng phòng với hắn, giúp nhau tiến bộ, nếu sang năm II mà chưa đạt tiêu chuẩn thể năng cơ bản của quân đội, thì hai đứa cùng lưu ban là vừa.

Lời mới dứt, liền tiếp nối bằng tiếng thét kinh hãi của tóc đẩy cao.

– Thầy à. No! Say No!!!

Chẳng ngờ Hoa Niên Dạng lần này sẽ nói đỡ hộ tóc đẩy cao: – Thầy ơi, chuyện này... không ổn đâu!

– Ngươi là thiên tài hay kẻ vô năng? – Hiệu phó nheo mắt – Gặp chút trắc trở nhỏ như thế đã chùn bước, thì còn vào Thiên Tự học làm gì nữa?

Rồi giữa hàng loạt cặp mắt hóng chuyện của đám thiếu niên, tóc đẩy cao thế mà thốt lên một câu khó đỡ.

– Nhưng em là con gái mà?! – Vừa nói, tóc đẩy cao vừa chỉ chỉ vào ngực mình – Đây này, tại em còn chưa dứt kỳ dậy thì thôi.

Sau đó, toàn bộ âm thanh ngưng bặt, mọi người mặc niệm mấy giây...

Đành phá lên cười đến không còn kiêng nể.

Vị hiệu phó mang vẻ mặt già nua rối rắm, nhìn đám học sinh ngả ngớn, cũng bật cười theo.

Khúc nhạc đệm trôi qua, chính sự tiếp diễn.

Chăm chú nghe phổ biến quy định, thể chế kỷ luật của học viện xong, mọi người lần nữa hồi hộp chờ đợi gọi tên, thỉnh thoảng vẫn xì xầm vài lời lén lút bình luận về các giáo chức. Lớp A2 được học sinh hướng đến nhiều nhất, vì bởi chủ nhiệm chính là nữ giáo viên đầy quý khí hôm thực hiện thức tỉnh Bình Phàm đã trông thấy, phó chủ nhiệm A2 đứng cạnh nàng, là thanh niên phong thái nho nhã điển hình, tên gọi Lê Diễn, một thân trang phục thanh lịch nhẹ nhàng, khiến rất nhiều nữ sinh ôm ngực hô hào muốn gả.

Cơ mà chẳng hiểu sao, nhìn kỹ tổ hợp này cứ man mán chút không hài hòa.

– Bạo diễm nữ vương phối ôn nhu giáo thảo? – Đây là lời nữ sinh gan dạ nào đó nhận xét.

Tóc đẩy cao cười cợt chen ngang: – Phi công trẻ lái máy bay bà già.

Mọi người: – ...

Nếu để hai vị kia nghe được, chẳng biết cuộc sống học đường tương lai của "nữ soái ca" này sẽ ra sao nữa. Chắc chưa dứt dậy thì đã hồn về cõi thiên?

Vài học sinh biết trước chút tình huống, nhìn về phía tóc đẩy cao với ánh mắt sùng bái kẻ gan góc, kèm theo vẻ thương hại kỳ quái.

Một cô gái dằn chẳng đặng lòng, nhỏ giọng rằng: – Cho cậu biết một điều, vào A2 cũng chẳng phải thiên đường, đây là phó bản cấp SSS, mà boss cuối chính là "Thiết Phiến La Sát", tức nữ chủ nhiệm kia đấy!

– Ơ thế phó chủ nhiệm là "Ngưu Ma Vương" à? – Tóc đẩy cao nghe xong, há hốc mồm, trợn tròn mắt hỏi.

Cô gái tốt bụng đen mặt, lẳng lặng né xa.

Tổng cộng 120 người, vừa vặn phân vào ba lớp, thế nhưng để công bằng, vẫn theo cách thức bốc thăm phân chia, rồi đến năm II, sẽ có đợt khảo sát, dựa vào năng lực mà điều chỉnh xếp lớp lần nữa, tiếp diễn cho tới năm IV, tiềm lực mỗi cá nhân đều được bộc lộ rõ ràng.

Thật ra ở đây, cũng là vì một phần các "dị số" thức tỉnh huyền tự trễ giống như Bình Phàm, tuy đạt đánh giá cao từ phía học viện, nhưng chưa trải qua rèn luyện hoặc chiến lực quá yếu, nếu tiến hành so đấu chia lớp, tuy theo hiệu phó đã nói, thiên phú không phải tất cả, còn cần nghị lực, cần cù chăm chỉ mới là chìa khóa thành công. Cơ mà nếu chưa bò được đã bị buộc bay, thì hơi quá trớn rồi?

Lần lượt từng người được gọi tên, tiến lên bốc lấy quẻ thăm rồi về chỗ, xì xầm to nhỏ.

Sở Hiên chăm chú nhìn tờ giấy biên lớp của mình, ngó sang Tiêu Lỗi và Bình Phàm, lặng lẽ gấp tờ giấy lại, khi mở ra lần nữa, thì ký tự đã đổi khác.

– Ủa rõ ràng là A2 mà ta? Sao giờ thành A1 rồi? – Gần chỗ họ có một cô gái thốt lên đầy khó hiểu, bị bạn bè xung quanh trêu chọc mấy câu, xong cũng đành.

Sở Hiên vỗ vai Tiêu Lỗi cùng Bình Phàm, nói: – Chúng ta đều học chung lớp này?!

Nghe thế, Tiêu Lỗi cười bảo: – Mong về sau chiếu cố nhiều hơn.

– Ha ha, cậu câu nệ quá.

Bình Phàm gật nhẹ đầu đối đáp hai người, vừa định mở miệng, thì bỗng phía ngoài ầm vang tiếng nổ rất lớn, chấn động đến đỗi đại đa số học sinh đều ù tai choáng váng, té ngã lũ lượt.

Sự việc bất ngờ khiến gần như toàn bộ mọi người nảy sinh hoảng loạn. Chen chút ngó ra ngoài, thấy một cột khói cao ngất ngưỡng xuất phát từ dãy phòng thí nghiệm ở học lâu phía tây.

Mặt của hiệu phó tức thì đen như đáy nồi.

Tuy sau đó cục diện đã được các giáo viên ổn định nhanh chóng, nhưng tiếng xì xào bàn tán vẫn không ngớt.

– Bộ học viện bị nổ kho đạn hả? Nguyên cây nấm khói luôn kìa? – Một thiếu niên tóc vàng trưng bộ dạng khoa trương thảng thốt.

Có cô gái thanh tú nêu suy luận của mình cho đám bạn nghe: – Boom mà nhả cây nấm khói lỗi thời từ mấy trăm năm trước rồi. Chắc hồi xưa chiến tranh lưu lại giờ mới phát nổ ấy.

Nhóm bạn bắt đầu sôi nổi bàn tán.

– Boom này chả biết hàng nước nào nữa. Thả xuống mà qua mấy trăm năm mới nổ cũng "xịn" dữ há?!

– Ai biết, nghe đồn thời xưa bản xứ chuộng hòa bình, hình như toàn nhập khẩu boom nước ngoài về trữ hàng thôi.

– Chuộng hòa bình với mua boom nó liên quan nhau à? – Cô gái thanh tú trợn mắt nói.

– Cái này gọi là sống trong hòa bình vẫn phải phòng ngừa chiến tranh.

– Phòng?! – Nàng nọ vuốt mái tóc uốn xoăn xinh đẹp, giễu cợt – Nếu trên đời chẳng quốc gia nào chế cái boom nguyên tử boom hạt nhân này nọ thì đâu suýt phá nát Mẫu Tinh.

– Dù muốn sống trong hòa bình đến cỡ nào, thì cũng phải bỏ tâm tư ra đề phòng khi hòa bình bị phá vỡ. Chúng ta sống trong hòa bình là vì ông cha đã đổi bằng xương máu và cuộc đời. – Một cô gái thân hình mũm mĩm thở dài.

– Trên đời làm gì tồn tại hòa bình? "Hòa bình" chỉ là cái công cụ được giả định ra để tự lừa dối bản thân và thế giới, rồi từ đó khống chế phương hướng để con người có thể sống an ổn nhất có thể mà thôi.

– ...hình như chủ đề càng ngày lệch lạc thì phải?

Cô gái thanh tú khẽ nói sau một hồi im lặng nghe chúng bạn hứng khởi tranh luận.

Sự việc diễn ra khoảng dăm mười phút, nhân viên liên quan đến để trình bày nguyên do. Hiệu phó vẫn chưa nguôi giận.

Vụ việc cũng là vì trong quá trình mài mò thí nghiệm kích hoạt một bảo vật khiến học viện mất rất nhiều công sức lẫn nhân lực tìm được ở khu di tích cổ đại ở mấy năm trước phát sinh sai lầm. Nửa may nửa sầu vì sức oanh tạc lớn thế mà thứ kia chưa hề hư hao tổn hại. Nếu chẳng phải dao động năng lượng nó phát ra vô cùng mạnh mẽ và kỳ bí, hấp dẫn sự tò mò của các nhà nghiên cứu thì hiện tại có khi đã bị đem bán đồng nát sắt vụn tự thuở nào.

Nhưng trước khi phá giải được bí ẩn của bảo vật này, thân là chủ nhiệm quản lý tài chính học viện, ông phải tìm cách xoay vòng vốn, chi tiền tu sửa nơi vừa bị đem nổ nát đã.

– Cái đám thành sự chả thấy bại sự có thừa, tháng sau nhất định phải bóp kinh phí, để bọn hắn phá của theo kiểu phát xít thế này ai chịu nổi?! – Hiệu phó căm tức gắt gỏng.

– Đúng đấy, vốn nên tăng kinh phí cho ban Sinh Vật thay vì hoang phí cho đám trọc kia.

– Sai rồi, ban Ngữ Văn mới thiết yếu.

– ...

Coi mòi nhóm giáo chức đôi lúc cũng tranh đua lẫn lộn.

Hiệu phó ngồi nghe mà phát rầu.

Sự việc tuy hơi nhốn nháo, nhưng sau đó vẫn chẳng ảnh hưởng nhiều đến phân chia lớp.

Khi hoàn tất mọi việc, ông nghiêm khắc dặn dò: – Bây giờ đám nhóc các ngươi cơ bản đã biết được khái quát về học viện và lớp của mình, ta cũng chẳng nói nhiều nữa, các ngươi có hai tuần để hoàn tất hết thảy việc cá nhân, sau đó vào ngày đầu tiên của tháng sau, nhất định phải góp mặt tại học viện, nếu vắng mà không có lý do chính đáng, xem như hủy bỏ tư cách nhập học.

Ông nhìn quanh một lượt, thấy được chút khẩn trương của đám thiếu niên, mới gập gù, phất tay bảo: – Được rồi, giải tán thôi.

Sau đó, nhóm tân sinh năm I ban A rất tự giác cúi chào các vị giáo chức mới dần ly khai.

Nhìn dòng người rời đi, từng mái đầu non trẻ tràn đầy hy vọng về tương lai, chẳng hiểu sao, hiệu phó lại buông một tiếng thở dài lặng lẽ.

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.