Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 2882 chữ

Chương 2: Cuộc sống mới. . .

Ở đây, gió thổi rì rào, trúc liễu phủ kín tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.

————————————————————————————————————-

Sau khi được kéo khỏi dốc, người đàn ông cúi đầu cảm ơn:

- Cảm ơn cô!

- Tôi không cần cảm ơn, nhìn anh cũng giàu lắm, trả tiền đi!- Tú Anh xòe tay ra. Khuôn mặt xinh xắn nghênh lên. Cả 2 ướt như chuột lột mắt đối mắt, mặt đối mặt nhìn nhau. Người đàn ông phì cười:

- Cô đừng đùa chứ!

- Tôi không có đùa, chiếc ô của tôi là 80 nghìn, tiền công tôi kéo anh lên là 100 nghìn, tôi bị trễ giờ làm sẽ bị trừ 50 nghìn tiền lương, tổng là 230 nghìn, không bớt cũng không tính thêm!

Người đàn ông lâm vào tình thế dở khóc dở cười. Tú Anh vẫn chống nạnh không chịu buông tha, mặc cho trời vẫn đang mưa, nhất định cô phải lấy được 230 nghìn này.

- Được!- Người đàn ông này cũng không muốn mắc nợ con gái nên đưa tay vào túi tìm chiếc ví da nhưng không may, chiếc ví đang nằm yên bất động dưới dốc.- Ví của tôi bị rơi lại rồi!

- Trời ơi, hôm nay tôi lỗ vốn to rồi!- Tú Anh vò đầu.

- Cô cứ nói địa chỉ, khi về, tôi sẽ chuyển cho…

- Nghe giọng anh có vẻ giống người cùng quê với tôi?- Tú Anh nhướn mày, giọng nói này quả thật rất giống ngoại trừ người này ăn mặc chỉnh chu, giàu có.

- Hả? À… Tôi cũng là người Nam Bộ.- Người đàn ông nhanh trí gật đầu. Tú Anh thở nhẹ ra, gặp đồng hương ở đây cũng rất khó, cảm giác hơi an tâm ùa vào lòng cô. Cô đứng dậy, móc trong túi ra tờ 500 nghìn đưa cho anh ta:

- Cầm lấy, anh đi bộ khoảng 15 phút sẽ có nơi để anh bắt taxi. Cầm đi, tôi không có đòi lại đâu mà lo!

Người đàn ông sững người, tay hơi run cầm lấy tờ 500 nghìn, khóe môi khẽ cười. Không ngờ người mê tiền lại cho tiền không. Nhưng tôi đâu phải đồng hương của em chứ!

- Cô cứ nói địa chỉ đi, tôi sẽ trả đủ.

- Tôi không cần anh trả lại, nhưng biết tôi tên Tú Anh để mang ơn là được rồi!- Cô đứng dậy chạy đi, cô bị trễ rồi. Bóng dáng bé nhỏ xé toạc màn mưa vô tình chạy về phía trước. Người đàn ông nắm chặt tờ 500 nghìn trong tay, nụ cười trên khóe môi nở đậm thật đậm:

- Tôi và em xem như huề, Trần Tú Anh!


Do dầm mưa thời gian lâu cộng thêm phải làm việc tăng ca, Tú Anh đổ bệnh. Cô sốt li bì trong căn gác chẳng ai quan tâm đến. Nếu bây giờ có ba mẹ cô ở đây, cô sẽ không cô đơn như vậy. Cô liên tục mơ những giấc mơ kì lạ.

- Hạ Tử Anh! Nàng hãy nghe lời ta, đừng làm chuyện dại dột!

Người con gái xinh đẹp như hoa, khuôn mặt đẫm lệ, tay cầm con dao sắc béng đâm thẳng vào tim mình ngã người xuống dòng sông, máu loang ra đỏ rực. Khóe mắt đọng lệ sầu nhưng nàng lại nở nụ cười tươi hơn hoa nở:

- Kiếp sau, ta mong hoàng thượng và hoàng hậu sẽ là cha mẹ của ta, ca ca sẽ là 1 người xa lạ!

Tú Anh chạy về phía đó thì mọi thứ bỗng chốc biến thành khói bay đi mất. Lần này còn thấy người chết đấy, đáng sợ thật!

Cô run run đi xuống giường, bước chân yếu ớt hụt 1 cái làm cả người ngã xuống đất chẳng thể đứng dậy nổi. Chậu hoa bỉ ngạn rơi xuống sàn nhưng không vỡ. Tú Anh lại lần nữa bất tỉnh mê man.

Tiếng đàn ở đâu thế nhỉ? Lại là chốn bồng lai tiên cảnh. Ở đây, gió thổi

rì rào, trúc liễu phủ kín tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.

Nam nhân kia khí phách hơn người, Tú Anh không nhìn rõ mặt nhưng rõ ràng là rất tuấn tú, hơn nữa, tiếng đàn rất hay. Tiếng đàn vừa ai oán vừa thánh thót, vừa nghe đã có cảm giác say sưa, lưu luyến. Người con gái đang nhảy múa theo điệu nhạc xinh đẹp như tiên nữ, dáng vấp thon thả nhanh nhảu tựa chim én, nét xinh đẹp thoát tục không phải ai cũng có… Nhưng, cô gái đó là cô kia mà!

- Trần Tú Anh. . .

Nghe tiếng gọi tên mình, Tú Anh dụi mắt thức giấc. Lần này, cô đang tỉnh

hay đang mơ đây? Người con gái này giống cô như đúc, y phục cổ trang không rườm rà, ngược lại còn rất đẹp.

- Cô là ai?- Tú Anh có chút hoảng hốt trong lòng nhưng vẫn can đảm hỏi

người con gái kia.

- Ta là Hạ Tử Anh!

Hạ Tử Anh? Cái tên nghe quen quá, hình như cô đã nghe ở đâu rồi. Hạ Tử Anh, á!!!!

~~- Hạ Tử Anh! Nàng hãy nghe lời ta, đừng làm chuyện dại dột!

~~ Chẳng phải trong giấc mộng lúc nãy, cô ấy đã chết rồi sao?

- Sao cô lại giống tôi đến thế?

- Ta chính là kiếp trước của cô. Đừng sợ, ta không hại cô!

- Cô là ma, sao có thể hại tôi? Lần đầu tiên tôi thấy ma đó nha, cha, cũng

xinh đẹp lắm. Đâu có ghê rợn như mọi người vẫn nói.- Tú Anh nlở nụ cười yếu ớt nhưng đầy thích thú. Hạ Tử Anh không ngờ rằng, kiếp sau của cô lại trở thành 1 cô gái quái đãng như thế. Thoáng nhìn là đã biết rất ngông, rất quyết đoán, hơn nữa còn rất can đảm.

- Ta có chuyện muốn nhờ cô, chẳng biết, cô có nhã ý giúp ta hay không?

- Cô nói thử xem, trừ việc cho cô mượn thân xác này để tác oai tác quái,

nếu vừa sức thì ta sẽ nhận lời…- Tú Anh không sợ hãi đi đến bên cạnh Hạ

Tử Anh, giơ tay ra muốn chạm vào xem cô ấy là ảo ảnh hay vật thể nhưng cô quá yếu, vừa đi được nửa đoạn đã té ngã.

- Cô nên bảo vệ thân thể của mình đi, ta chỉ có thể giữ cho cơ thể cô khỏe hơn trong thời gian này. Cô đã hôn mê 4 ngày rồi. . .

- 4 ngày? Chết rồi, tiền lương, hàng hóa vẫn chưa giao xong!- Tú Anh đánh đánh vào đầu mình.

- Tú Anh à!- Hạ Tử Anh gắt lên 1 tiếng, chân mày mĩ nhân khẽ nhíu lại rồi dãn ra.- Kiếp số của ta còn vướng bận, chưa thể hóa giải được. Nếu ta ra đi ngay lúc này, ta sẽ mãi là oan hồn vất vưởng, thiên hạ căm giận, sinh linh đồ thán. Cô hãy hóa thành ta trong 100 ngày, sau 100 ngày này ta sẽ đưa cô trở lại thế giới của mình. . .

- Cô tưởng tôi tin cô sao? Nếu tôi đi theo cô, khi đó hồn sẽ lìa khỏi xác,

xem như chết rồi còn đâu!

- Thiên Xuân quốc là nơi ta sống. Những giấc mộng cô từng thấy là do ta

biến hóa. Sau 100 ngày, nếu cô hoàn thành nhiệm vụ ta nhờ vả sẽ chẳng có gì đáng lo ngại. Ta và cô là 2 người, ta biết sẽ thiệt thòi cho cô khi sống ở danh phận của ta nhưng ta cầu xin cô, chỉ cần cô hóa giải hiềm khích giữa Thiên Xuân và Lưu Phong, cô sẽ được trở về cuộc sống của cô. Chỉ có 1 khắc cho cô quyết định!- Hạ Tử Anh để ngoài tai câu nói phản đối của Tú Anh mà cố gắng diễn giải cho cô hiểu. Tú Anh vẫn không tin tưởng mà lắc đầu nguầy nguậy.

- Tôi không muốn, tôi còn có gia đình của mình, họ sẽ rất lo lắng. . .- Tú Anh nhất định không chịu, trong lòng vẫn đang thầm niệm “A di đà phật” để hồn ma này nhanh chóng biến đi nhưng cô ta vẫn trơ trơ như thường. Hạ Tử Anh nhìn ra cửa sổ lo lắng nắm lấy tay cô:

- Ta đành quyết định thay cô, thứ lỗi!

- Tôi không muốn!- Tú Anh bật dậy, lồng ngực truyền đến 1 cơn đau âm ỉ,

giống như bị dao đâm. Đau như vậy là không phải mơ. Chết tiệt, cái kiếp

trước quái đãng đó lại lôi cô về đây, cái xã hội gì mà toàn cổ trang thế

này?

- Công chúa, người tỉnh lại rồi!- 1 cô gái ôm cô khóc nước nở. Các đấng nam nhi xung quanh cũng vui mừng hớn hở. Ngự y bên cạnh ngạc nhiên, Hạ Tử Anh đã hôn mê suốt 10 ngày 10 đêm, mạch ngừng như tim vẫn đập, đúng là kì tích xuất hiện. Từ trong sâu thẳm, đầu óc cô truyền đến 1 giọng nói:” Cô không được nói với ai cô không phải là ta, tuy ta và cô là một nhưng cũng không phải như thế! Nếu cô nói ra điều này, cô sẽ giam tại đây không thể trở về…”

Tú Anh thầm chửi thề trong bụng. Yêu ma cũng biết cách hút hồn lắm, chờ khi thân thể cô bị sốt muốn liệt mới đến tìm. Giờ thì cô lại phải giả làm cái hồn ma đó, cái gì là 1, cái gì là 2, rõ ràng, cô và hồn ma đó là 2 người.

- Nói đi, các người là gì hả? Đây là ma nữ, 1 đám ma nam, còn đây là 1 con ma già!- Tú Anh giơ tay chỉ vào mặt từng người. Cô không tin vào chuyện Hạ Tử Anh hăm dọa nhưng để chắc ăn nên không dám nói ra, chỉ điểm mặt… từng con ma đồng bọn ở đây.

- Tử Anh, muội… bị điên rồi sao?- Nam nhân trẻ nhất tiến lên, vẻ mặt hoảng hốt lắc đầu.

- Điên cái tiên sư nhà mày!- Tú Anh quát lên, nhìn mặt thì biết con ma này là ma non, mặt còn búng ra sữa, cao lắm cũng chỉ tầm 18 tuổi.

- Hả?- Tên đó lùi lại che mặt hoảng sợ. Hạ Tử Anh chưa bao giờ ăn nói như thế, thật sự điên rồi sao?

- Muội không nhận ra ta sao?- 1 nam nhân khôi ngô tiến lên hỏi cô. Tú Anh nhếch mép, đẹp thì có đẹp nhưng ta đây cũng là đại mĩ nhân, đâu dễ bị sắc đẹp mê hoặc!

- Ranh giới giữa người và ma rất khác biệt, ta giao du với các ngươi được cái gì? Chân khí để tu tiên à?

- Ngự y, ông có chắc Tử Anh vẫn bình thường chứ?- Người nam nhân đó khuôn mặt xám xịt quay sang hỏi ngự y.

- Tất nhiên là bà bình thường rồi, đưa ta trở về thế kỷ 21 đi! Ta học khoa Khoa học, máy tính, không có điện thoại, internet sao ta chịu nổi?- Tú Anh nhảy đổng lên, vết thương ngay ngực cũng… nổi dậy đấu tranh chung với cô.- Đau quá trời ơi!- Tú Anh nằm 1 cái ầm xuống giường bất tỉnh.

- Tình hình của công chúa vẫn bình thường, nhưng có lẽ công chúa bị mất trí rồi!- Người ngự y lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.

- Công chúa!- Cô gái kia ôm giường khóc nức nở như sắp đi chôn người chết.

- Tiểu San à, muội đừng lo lắng. Tử Anh còn lớn giọng, có lẽ không sao. Tuy không quen với tính cách hiện giờ của muội ấy nhưng ít ra muội ấy còn sống.- Nam nhân mặt búng ra sữa vỗ vỗ vai an ủi cô người hầu.

- Nhị ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?- Hạ Tử Văn hỏi Hạ Tử Quân. Hạ Tử Quân đưa tay bóp mi tâm rồi lại nhìn thân thể yếu ớt của Tử Anh lắc đầu khó nhọc.

- Chúng ta cần phải gợi lại trí nhớ uội ấy!

- Nô tì sẽ đi báo chuyện với hoàng thượng và đại thái tử!- Tiểu San quệt nước mắt đứng dậy rời đi.

Cây bút trong tay nam nhân ngừng lại 1 giây, sau đó lại vẽ tiếp, chẳng quan tâm đến chuyện Tiểu San thông báo. Hạ Tử Anh đã tỉnh, lại còn mất trí. Thật nực cười! Mái tóc đen xõa dài hơi bay lượn tạo nét quyến rũ, ma mị cho chủ nhân. Nam nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắt nhưng chim ưng thật sắt đá. Khóe miệng vẫn nhếch lên tạo nụ cười như có như không, tỏ vẻ bất cần. Bức tranh vẽ mực hơi đậm bị ngòi bút đâm thủng. Người con gái xinh đẹp đang chăm chú gảy đàn, khóe miệng vấn vươn nụ cười hạnh phúc, liễu trúc rũ xung quanh nàng tạo cảm giác, nàng là tiên nữ giáng trần. Bức tranh nhanh chóng biến dạng, bị quăng đi nơi khác, căn phòng toàn giấy là giấy, đều bị vò nát như nhau.

​10 ngày sau, vết thương trên ngực mới khép miệng, Tú Anh vẫn nguyền rủa không thôi. Hóa giải hiềm khích? Từ trước đến nay cô đâu có phải cái hạng người thích lo chuyện bao đồng, giờ lại trở thành kẻ táy máy nhiều chuyện. Quần áo thôi cũng là điều bực bội, lúc nhỏ, Tú Anh vẫn mong khoác lên mình những bộ quần áo này để trở thành công chúa nhưng khoác lên rồi mới biết nó… thật nóng.

- Công chúa! Người khoác áo vào đi, không nên ăn mặc như thế!- Tiểu San khổ sở chạy theo cô khắp phòng.

- Mặc như vầy thì có sao? Nhiệt độ ngoài trời ít nhất cũng 37 độ nha… Mặc vào chảy mỡ hết thì sao?- Tú Anh chỉ mặc chiếc váy mỏng và yếm đào, không hở như mấy cô “gà móng đỏ” ban đêm thì có gì đáng lo?

- Thật sự không được mà!

- Tử Anh!- Hạ Tử Quân đẩy cửa phòng Hạ Tử Anh.

- Gì thế?- Tú Anh xốc váy đi ra. Hạ Tử Quân thấy máu nóng truyền lên đến tận não, mặt đỏ phừng phừng, ở mũi nong nóng, hình như bị chảy máu rồi. Hắn vội vội vàng vàng quay mặt ra ngoài.

- Muội mặc y phục vào trước đã!

- Nóng lắm có biết không?- Tú Anh một mực không mặc. Toàn thân cô cứ như gai đâm, nóng không chịu được.

- Trời gần cuối thu, sao có thể nóng được? Đêm tối còn hơi lạnh kia mà!- Hạ Tử Quân khó hiểu nói. Hơn nữa, là nữ nhi đài cát, ai lại ăn mặc thế kia?

- Thu?- Tú Anh hỏi lại 1 tiếng, sao cô lại thấy toàn thân bức bối thế này?

- Đúng vậy công chúa!- Tiểu San khoác chiếc áo vào cho cô, Tú Anh thấy mình cũng hơi dị nên đành mặc y phục vào cho chỉnh chu.

Mái tóc đen được búi lên, cài 1 bông hoa màu hồng xinh xắn. Khuôn mặt Tú Anh không trang điểm nhưng không thể giấu đi vẻ đẹp xuất thần. Tú Anh nghiêng người đứng dậy.

- Nhị ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?- Tú Anh cũng phải tập quen dần với cách xưng hô này. Ai bảo cái hồn ma Hạ Tử Anh đêm nào cũng về báo mộng:” Cô không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể trở về! Chỉ cần cô thành thân với Lạc Bình Thiên mà thôi!” Nhưng chỉ là tập thôi, cô không thể nào quen được. Do thời tiết ở đây quá nóng, Tú Anh cho người đặt chiếc giường của cô cạnh cửa sổ, sương buông thì đắp chăn. Cuộc sống ở đây rất thanh nhàn nhưng nhàm chán. Không một thiết bị thông tin, không 1 quyển ngôn tình cũng như phim bộ. Cô chỉ sợ mình chán chết thôi.

- Ta muốn dẫn muội tham quan kinh thành!

- Đi! Ta sắp chán chết rồi đây!- Tú Anh đứng dậy lướt qua người Hạ Tử Quân. Hắn nhìn bóng dáng xinh đẹp đến ngẩn ngơ, Hạ Tử Anh lúc trước đã rất đẹp rồi nhưng không ngờ bây giờ có thể xinh đẹp đến mức này. Hạ Tử Anh dịu dàng, êm ả như dòng suối nhưng lại mang đôi mắt buồn man mác, chẳng mấy khi cười. Từ khi tỉnh lại, Tú Anh như một người khác, hay nói hay cười, cũng hay cáu gắt, giận dữ, hơn nữa còn rất thích hỏi về… ngân lượng. Vì thế khuôn mặt xinh đẹp có sức sống rất nhiều.

- Muội cải nam trang trước đã?

- Hả?

Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 3

Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng của Winny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.