Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 2881 chữ

Chương 8: Sơn tặc. . .

- Cẩn thận!- Hạ Tử Phong nhẹ giọng.

———————————————————————————————————–

Thanh kiếm vung lên hạ xuống thật chuẩn xác, không ai biết nó nhanh như thế nào, chỉ thấy lưỡi kiếm nhuốm máu đỏ tươi, tên bặm trợn ôm cánh tay bị chặt mất bàn tay rống lên đau đớn. Tú Anh không hoảng sợ, còn thấy rất rất đáng đời nhưng mùi máu tanh làm cô muốn ói. Những tên đồng bọn vẫn chưa hoàn hồn, tên đó thét lên oai oái:

- Mau giết chết hắn cho ta!

Xung quanh, những tên bặm trợn người cầm đao, người cầm kiếm hùng hổ xông lên. Hạ Tử Phong không thèm nhìn, kéo Tú Anh áp vào người mình, 1 tay cầm kiếm hạ gục những tên dám xông lên, từng nhát chém tạo thành vệt màu đỏ đẹp mắt, vết chém không nặng không nhẹ, không chặt đứt bất cứ gân mạch nào nhưng làm cho những người đó quằn quại đau đớn. Tú Anh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy những cảnh chém giết như thế này, dù biết, thế giới này, kẻ nắm quyền có tất cả, thắng làm vua thua làm giặc…

Cho đến khi khách điếm tan hoang, chỉ còn tiếng rên rỉ của đám giang hồ, Hạ Tử Phong lau sạch lưỡi kiếm, cho vào vỏ. Tú Anh chọn 1 bàn sạch sẽ nhất ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang thức ăn lên. Hạ Tử Phong hỏi cô:

- Lúc nãy ta có làm muội sợ không?

- Không!- Cô trả lời thẳng thừng, cô không phải là Bồ Tát Quan Âm, không phải là Bạch Cốt Tinh, cô chỉ là cô, không trời không sợ đất, chỉ sợ trước mắt không có tiền, không có thức ăn, chỗ ngủ.

- Thật không thể tin được.- Hạ Tử Phong nâng chén rượu uống cạn, Tú Anh chống cằm nhìn chàng, nụ cười nở trên môi:

- Ta không hiền lành, không lương thiện, ta sống cho ta… Ta chỉ sợ cuộc sống thiếu ngân lượng, thiếu lương thực… Nhưng lần sau, huynh đừng dùng kiếm, sẽ làm bẩn ngọc bội!

- Được!- Hạ Tử Phong nở nụ cười nhàn nhạt, Tú Anh cũng cười, đôi mắt sáng như sao trời cong thành 2 vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. Hạ Tử Phong nhìn cô không nói, cũng không ăn nhiều, chỉ nhìn cô ăn rồi nhẩm đếm đống chén dĩa chất thành 1 chồng cao.

Mưa đêm, tiếng mưa dội ầm ầm vào vách phòng. Tú Anh vẫn cắm cúi vẽ, nhất quyết không cho Hắc Huyết và Thạch Đào xem. Thạch Đào liền mỉa mai cô:

- Là ngươi vẽ xấu hơn mẫu thân của ta nên mới không cho ta xem!

- Tùy ngươi nghĩ…- Tú Anh không để mắc lừa, chân kẹp chặt mình nó không cho di chuyển. Hạ Tử Phong đẩy cửa vào, Tú Anh nhanh chóng cuộn bức tranh lại cất vào áo, cất ở đây thì không sợ mất, cũng không sợ ai xem trộm.

Khách điếm nào có thể sánh bằng hoàng cung, tiếng gió cứ va vào cửa sổ kêu lụp cụp. Tú Anh cố gắng chợp mắt nhưng không được, dáng người phong trần đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt khép hờ, mùi bỉ ngạn thoang thoảng dễ chịu, Tú Anh vùi đầu trong chăn, trời hôm nay quá lạnh so với lúc cô vừa mới đến. Ca ca ngồi đó thì có sao không nhỉ?

- Ca ca…- Tú Anh nhẹ giọng. Hạ Tử Phong đã ngủ, căn bản không thể nghe tiếng gọi của cô. Tú Anh bước xuống giường, lấy từ trong hành lí ra chiếc áo lông choàng lên người chàng, chắc chắn đủ ấm mới vùi mình vào giấc mộng…

- Ca ca, ca ca… Hôm nay có tuyết rơi!- Tú Anh trong tay cầm nắm tuyết chạy vào phòng đưa cố tình khoe với Hạ Tử Phong. Hạ Tử Phong choàng tỉnh giấc, chiếc áo choàng rơi xuống nền đất lạnh. Tú Anh 2 tay trần cầm nắm tuyết chuyền lại lên tay Hạ Tử Phong:

- Đây là lần đầu tiên muội chạm vào tuyết!

- Muội đâu có thích tuyết chứ!- Hạ Tử Phong cầm lấy nắm tuyết, Tú Anh xoa xoa bàn tay lạnh cóng, lắc đầu:

- Làm gì có! Chỉ là tuyết rất lạnh thôi!

Hạ Tử Phong choàng áo choàng ra ngoài cùng cô. Tú Anh vui vẻ chạy nhảy trên nền tuyết, lắm khi còn lén lút vò tròn cục tuyết ném vào người ca ca. Hạ Tử Phong cũng ném trả lại, cả 2 cứ thế đùa giỡn dưới tuyết, tuyết lạnh nhưng lòng người thì ấm, bởi vì cô không còn cô đơn. . .

Họ lại tiếp tục lên đường nhưng lần này đê tránh gặp bấc trắc không đáng, Tú Anh lại phải cải nam trang. Mặt đất bây giờ hầu như phủ 1 màu trắng tinh, Tú Anh vừa đi vừa cầm ngọn cờ lau vừa hái nhảy chân sáo thật vô tư. Hạ Tử Phong đi phía sau, chỉ sợ cô ngã. . .

Đi qua con suối phía trước, họ đã rời khỏi thị trấn, qua khỏi khu rừng kia là mảnh đất trù phú nhất nhì đất nước bởi thông qua những lần thị sát, tình hình của dân chúng nơi đấy đều rất tốt. Hạ Tử Phong bước lên những tảng đá bắt sang suối trước, Tú Anh lúi cúi theo sau, đá quá trơn, giày cô mang cứ ma sát 1 vệt dài hơn bước chân. Tú Anh bước lên 1 tảng đá nhỏ, trượt chân, cô mất đà giơ tay tìm điểm tựa phía trước. Bàn tay nhanh chóng được truyền đến hơi ấm, Hạ Tử Phong siết nhẹ tay cô, Tú Anh thấy mình lúc đó thật sự vừa bất ngờ vừa cảm thấy là lạ.

- Cẩn thận!- Hạ Tử Phong nhẹ giọng, Tú Anh gật gật đầu, bàn tay vẫn siết lấy những ngón tay thon dài của nam nhân kia không muốn buông. Phải chi, con suối này dài hơn, rộng hơn 1 chút. . .

Rừng cây um tùm, không thể biết đâu là đâu. Tú Anh chạy nhảy xung quanh Hạ Tử Phong, chàng đi đâu cô đi đó, chẳng phải suy nghĩ về phương hướng, thú dữ. Tú Anh ngộ ra 1 điều là… cô phụ thuộc vào Hạ Tử Phong quá nhiều. Nếu như lúc trước vẫn kiên quyết đi 1 mình thì có lẽ vừa đến thị trấn đã phải làm tì thiếp người ta, biết đâu còn lưu lạc như Thúy Kiều, thân gái dặm trường kia mà…

Lá cây rung động nhẹ nhưng không qua khỏi tai Hạ Tử Phong, chàng đi gần Tú Anh hơn, bàn tay đặt lên cán kiếm sẵn sàng ứng chiến. Tú Anh cũng nhận ra điều khác thường mặc dù chàng không nói, cẩn thận đi bên cạnh, bàn tay chạm nhẹ vào người Thạch Đào, dù sao nó cũng là rắn độc, ai mà chẳng sợ…

- Tử Anh cẩn thận!- Cánh rừng bên cạnh Tú Anh rung động mạnh, mũi châm phóng ra nhanh như chớp, ghim thẳng vào bàn tay Hạ Tử Phong. Chàng rút cây châm ra, chất độc nhanh chóng truyền vào người làm chàng hơi lảo đảo. Tú Anh giật mình cầm lấy bàn tay Hạ Tử Phong:

- Ca ca, huynh không sao chứ?

- Đừng lo, ta không sao.

Hạ Tử Phong xoay người, thanh kiếm bị tuốc ra, giơ ngay trước cổ 1 tên lạ mặt chuẩn bị đánh lén.

- Các người là sơn tặc?- Tú Anh điềm đạm hỏi nhưng trong lòng rối như tơ vò.

- Muốn giết thì giết đi, cái bọn phục vụ cẩu quan như các người thì có quyền gì gọi chúng ta là sơn tặc?

Tú Anh bây giờ mới để ý, xung quanh đây đã bị mai phục từ lâu, bất cứ nơi đâu cũng có bẫy, những người ẩn náu bên trong chưa hành động vì lo cho sự an nguy của người huynh đệ.

- Bảo bọn họ cho chúng ta đi tiếp, nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi!- Hạ Tử Phong lạnh lùng ra lệnh, dù sao cũng là con dân Thiên Xuân quốc, chàng không muốn phải giết người chung lãnh địa, nhất là trước mặt Hạ Tử Anh. Tú Anh tiến lên 1 bước, phản đối:

- Không được… Lúc nãy ngươi gọi bọn ta là gì?- Tên kia nhếch môi như chẳng còn biết sống chết là gì. Khuôn mặt hắn cũng rất khôi ngô, chỉ tầm 20 tuổi. Hạ Tử Phong cảm thấy choáng váng, lưỡi kiếm hơi lung lay, nhân cơ hội đó, tên kia hất lưỡi kiếm, cầm lấy cổ áo Tú Anh lôi đi. Những tên đồng bọn ném đạn mù, khắp nơi toàn 1 màu trắng xóa. Chẳng thể phân biệt đâu là khói, đâu là tuyết…

Hạ Tử Phong thấy đầu mình trĩu, bên tai vẫn nghe được tiếng hét hoảng hốt của Hạ Tử Anh. Chàng thấy mọi sinh lực trong cơ thể bị rút đến cạn kiệt, rốt cuộc, phi tiêu lúc nãy có loại độc gì?

———————————————————————————————————–

- Tiểu tử ăn đi!- Tên sơn tặc lúc nãy đưa cho Tú Anh 2 cái màn thầu. Tú Anh cầm lấy, cho thì ăn, chỉ sợ chết đói ở nơi hoang vu hẻo lánh này thôi, thức ăn chùa, không tốn tiền, ngu gì không ăn.

- Các ngươi nhầm bọn ta với ai rồi, bọn ta chỉ đi sang khu rừng này để đi xuống ngôi làng phía trước!- Tú Anh vừa ăn vừa nói, so với lúc nãy, tên sơn tặc này hiền lành hơn.

- Chẳng phải… tri huyện phái các ngươi đến đây đến bắt chúng ta hay sao?

- Quan cái con khỉ, chỉ có 2 người bọn ta sao đánh lại các ngươi?- Tú Anh gõ lên đầu hắn 1 cái, tên sơn tặc lùi lại, nhíu chặt mi tâm. Tú Anh nghe qua cũng đã hiểu sơ sơ câu chuyện. Có lẽ đây là những thường dân bị quan huyện ức hiếp, phải tự nổi dậy đấu tranh…

- Nào, kể rõ thử xem, tên tri huyện hiện nay cùng loài với con cẩu hả? Cứ nói đi, giúp được ta sẽ giúp!- Tú Anh bẻ 1 miếng màn thầu cho vào trong thắt lưng, Thạch Đào nhanh chóng gặm cắn.

- Đúng vậy, những tên cẩu quan trong vùng đều cấu kết với nhau. Thuế của người dân còn cao hơn cả thu nhập, làng mạc, ruộng vườn đều nằm trong tay của tên cẩu tri huyện, tri châu thì xu nịnh theo hắn để được nhận bổng lộc. Cướp bóc, lừa lọc xảy ra khắp nơi, chỉ cần hối lộ là được tiêu diêu tự toại. Triều đình là gì chứ? Chỉ là những người ăn không ngồi rồi, lấy thuế lương dân tiêu xài.- Tên đó bức xúc lên tiếng, xung quanh, mọi người cũng hô hào đồng tình. Tú Anh không lấy làm lạ, tri huyện có tật không phải chỉ 1 ngươi nhưng như vầy thì thật quá đáng, nhưng gom chung triều đình thì thật bức xúc giùm mà.

- Nói bậy rồi gái à, phun nước miếng nói lại. Triều đình phải cai quản đất nước, chống giặc ngoại xâm, tầm nhìn của ngươi thật hạn hẹp. Cái này cũng như làm công ăn lương thôi!- Cô lại gõ vào đầu hắn 1 cái. Tên đó tức tối nhảy lên:

- Ngươi thật hỗn láo, nếu so về tuổi thì cũng nhỏ hơn ta thôi!

- Ngươi bao nhiêu tuổi?- Tú Anh nhếch mép, 22 tuổi không quá lớn nhưng cũng thuộc hàng gái già trong thời đại này rồi.

- 19.

- Khi ta đây được 2 tuổi, biết gọi tên ba mẹ thì ngươi vẫn là con “nòng nọc bé nhỏ” trong bụng mẹ ngươi có biết không!- Tú Anh lại đánh thêm phát nữa, Hạ Tử Anh chỉ mới 17 nhưng Trần Tú Anh đã 22 rồi đấy. Tên đó gãi đầu, tên tiểu tử này nói chuyện kì lạ, khó hiểu, cứ như từ trên trời rơi xuống.

- Ngươi tên gì?

- Vương Hiên Quan!

- Ta tên Trần… à, Hạ Tử Anh! Chuyện của tri huyện, ngày mai cứ để ta lo. Mọi người có ai muốn kiện cò gì thì viết ra giấy đưa cho ta, ta nhất định sẽ giúp!

.

.

.

Trời ơi, bao đồng làm chi mà xem hoài vẫn không hết văn kiện, xem ra dân làng chịu uất ức lâu ngày nên được dịp bùng nổ thì “yomost” hết mình. Con gái bà A bị công tử X cưỡng ép về làm tì thiếp, ông B bị tri châu cướp bóc hết ngân lượng khi tình cờ qua làng, bây giờ thì không có lộ phí để tiếp tục lên đường. . .

Tú Anh gạt qua 1 bên, cầm bút cắm cúi vẽ. Như thường lệ, Thạch Đào không được phép rời khỏi “kẽ chân” của cô. Hắc Huyết thì bay đi đâu đó rồi, không khí ở đây đặc biệt yên tĩnh. Bên tai cô vang lên tiếng lụp cụp, Tú Anh im lặng suy nghĩ rồi quan sát 1 chút, khóe môi nhếch lên thách thức. Vương Hiên Quan không tin lời tên tiểu tử đó nói rằng mình không sợ trời, không sợ đất, yêu ma quỷ quái cũng không, hắn rất muốn chứng tỏ cho tên đó thấy tên đó chỉ dám khoác lác cho sang vậy thôi. Thế là nửa đêm, Hiên Quan giả làm ma quỷ để dọa tên tiểu tử khoác lác ấy. Hắn hí hửng gõ cửa, muốn xem nét mặt hoảng hốt của tên đó ra thế nào.

- Chờ một chút!- Tú Anh hoàn thành nét vẽ cuối cùng trên mặt mình đi ra mở cửa. Yêu nữ tóc xõa che khuất 1 nửa khuôn mặt, ánh mắt trợn lên, máu từ khóe miệng và mắt chảy xuống ướt đầm đìa khuôn mặt, bàn tay đặt lên chốt cửa mở ra, ma nữ cầm con rắn có màu đỏ và xanh lam vuốt ve. Đúng như dự kiến. . .”AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Vương Hiên Quan bị cô dọa đến khiếp hồn khiếp vía chạy tóe khói. Tú Anh cười ha hả, Thạch Đào cũng cười lăn lộn. Này thì gậy ông đập lưng ông. Nơi Tú Anh đang ở là 1 căn phòng gỗ cách xa chỗ ở của mọi người nhưng cũng khá an toàn và vững chắc, Tú Anh rửa mặt đi ngủ. Cô lăn qua lăn lại, cô thấy nhớ mùi bỉ ngạn, chẳng biết Hạ Tử Phong bây giờ ở đâu, có an toàn không, không có ca ca bên cạnh, cứ thấy trống trải thế nào. . .

- Tối qua có ngủ ngon không Hiên Quan?- Tú Anh vừa trông thấy Hiên Quan đã trêu chọc. Đôi mắt hắn thâm sì, chắc là do sợ quá mà mất ngủ.

- Ngươi… ngươi… tối qua có gặp ma nữ…- Hắn lắp bắp nói không tròn câu.

- Không. Nó trông ra sao nhỉ?

- Nó có mái tóc dài, che khuất nửa khuôn mặt, 2 cái răng nanh, móng tay sắt nhọn, trên tay còn cầm con mãng xà rất lớn!- Miệng lưỡi thế gian, đúng là miệng lưỡi thế gian, có răng nanh bao giờ? Móng tay sắt nhọn bao giờ? Thạch Đào to lắm sao?

- Bịa! Ta không tin… nhưng… có 1 loài yêu tinh, ẩn náu dưới bộ dạng của người, chẳng khác gì chúng ta nhưng về đêm thì trở về nguyên hình . . .- Tú Anh cười ma mãnh, Vương Hiên Quan giật nảy người 1 cái:

- Vậy ngươi… ngươi…

- Ta là con người!

Tú Anh nén cười nhìn nét mặt hắn. Hiên Quan vẫn chưa thích nghi được, răng cứ cắn vào nhau run lập cập.

- Có y phục nữ nhi không?

- Chi vậy?

- Đừng hỏi nhiều!

Tú Anh lại được mặc y phục của nữ nhi, nét đẹp hiếm có lại xuất hiện. Vương Hiên Quan nhìn đến ngẩn ngơ, không ngờ tên tiểu tử “cải trang thành nữ nhi” cũng đẹp quá đi mất. Tim hắn nhảy loạn xạ, không được, vậy hắn bị… thích đồng nhân sao???!!!! KHÔNG ĐƯỢC!!!!

- Lau nước bọt đi, kinh quá!- Tú Anh vênh mặt nhìn Hiên Quan. Hắn vội vã lau lau khóe miệng, làm gì có nước bọt chứ?!?

Tú Anh tạm biệt mọi người ở đây đi đến gần ngôi làng thì xoay sang nhìn Hiên Quan:

- Xin lỗi, cho ta… mượn xác!

- Bán cho ta 1 mảnh chiếu, quấn vừa cái tên trâu bò này!- Tú Anh nê cái tên to con lớn xác vừa bị trúng thuốc mê do cô gây ra đến trước cửa hàng bán chiếu, mua 1 cái chiếu, quấn gọn vào người hắn.

Đây là trước cổng nhà tri huyện??? Chính xác rồi. Tú Anh ngồi bệch xuống đường khóc nức nở:

- Nữ nhi bán thân chôn cha! (=))))~ Này thì mượn xác!)

Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 9

Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng của Winny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.